Độc Nữ Lệ Phi

Chương 22: Đánh ta sao, ta sẽ đánh lại




Hai bà tử cùng hai nha đầu đồng loạt vây quanh Vân Hi, còn vươn tới kẹp lấy hai cánh tay của nàng.

Nàng biết hai mẹ con của Hạ thị đều bị bọn người hầu trong phủ coi thường, không nghĩ tới lại càn rỡ tới mức này, lại dám đánh người.

Thật là chưa nhìn thấy cọp phát uy nên khi dễ, nghĩ nàng là món đồ chơi hay gối ôm sao? Nàng nhấc chân gạt ngã một bà tử đang đi lại gần, sau đó nhanh chóng nắm lấy tay một bà tử khác đánh mạnh vào mặt mình.

Trùng hợp lúc này Lục Châu cũng chạy tới giải vây giúp nàng, Vân Hi nhân cơ hội đó chạy thoát thân. Có một bà tử muốn ngăn Vân Hi lại lập tức bị một viên đá to từ trên cây bắn tới, đau đến nỗi bà ta ngã xuống kêu to.

Vân Hi liếc mắt nhìn lên cây, trong lòng cảm thấy nghi ngờ, nhưng nàng cũng không để ý nhiều, thừa dịp các bà tử buông tay nàng vội chạy ra khỏi nhà bếp, vừa chạy vừa kéo đầu tóc cho lỏng ra một chút, chạy một đường tới Bách Phúc Viên của lão phu nhân.

An Thân Vương Đoạn Dịch vẫn ở trong bóng tối theo dõi chuyển động của nàng, nhìn bóng lưng Vân Hi đi xa, đôi mắt hẹp dài không khỏi híp lại, trong lòng càng thêm hiếu kỳ về vị tam tiểu thư của Tạ phủ này.

“Ngăn Tam tiểu thư lại, đừng để nàng ta chạy!” Bà tử quản sự ở đây cao giọng quát lên.

Đoạn Dịch cười lạnh, người làm còn dám lớn lối như vậy sao? Thật là nên ăn đòn. Hắn liên tục bắn ra mấy viên đá, mấy bà tử đau đến mức lăn lộn trên đất.

Vân Hi chạy nhanh đến Bách Phúc Viên, hai bà tử nhìn thấy tam tiểu thư vô dụng hèn yếu của Tạ phủ, một chút cũng không hiện ra vẻ tiểu thư khuê các, sắc mặt bọn họ liền khó coi, đứng yên không có ý muốn để nàng vào.

Đúng là mắt chó lại xem thường người. Vân Hi vén tóc, khóe môi cũng cong lên, hai mắt vụt sáng, “Đại phu nhân bảo ta truyền lời tới lão phu nhân, các người nói lão phu nhân không muốn nghe, vậy ta về nói với đại phu nhân. Chẳng qua không biết đại phu nhân nói lại với lão phu nhân thì các ngươi sẽ như thế nào.”

Nói xong nàng quay người đi ngay.

Vẻ mặt của tam tiểu thư thật kỳ lạ. Ánh mắt bén nhọn lại khiến người ta không rét mà run.

Cũng may hai bà tử nhanh chóng hiểu chuyện, lão phu nhân không muốn nghe lời đại phu nhân nói sao? Lão phu nhân còn không biết chuyện gì mà! Nếu như đại phu nhân hỏi thì các nàng phải làm sao?

“Tam tiểu thư, mời quay lại.” Bà tử ở cửa vội vàng gọi Vân Hi, nhanh chóng mở đường, “Lão phu nhân còn chưa dậy, nô tỳ sợ tam tiểu thư phải chờ thôi.”

Vân Hi nâng khóe miệng, chưa dậy sao? Nhưng như vậy lại tốt. Chưa rời giường, có lẽ đang chờ dùng nước nóng.

Quả thật lúc đó lão phu nhân vừa mới rời giường, đang đợi nha đầu đưa nước nóng tới để rửa mặt, đợi lâu mà không thấy ai vô hầu, bà đang muốn nổi giận thì thấy một người chạy vào như gió.

Người nọ chật vật nhào xuống dưới chân bà khóc to, “Tổ mẫu, người phải cứu cháu, có người muốn đánh chết cháu.”

Thấy là tam tiểu thư Tạ Vân Hi, bà khẽ cau mày, trên mặt lộ ra một chút không hài lòng, vô dụng đến mức bị người ta đánh sao?

Tạ lão phu nhân không đặc biệt yêu thích nữ nhi nào của Tạ Cẩm Côn, nhưng có người làm dám khi dễ chủ tử thì bà không thể nào tha thứ, nếu truyền ra ngoài thì chắc chắn người ta sẽ người nhạo gia phong của Thượng Thư phủ bất chính.

Sắc mặt bà trầm xuống, “Hi nha đầu, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

Vân Hi che bên má trái khóc nức nở: “Vừa rồi mẹ của con rời giường, con cùng nha đầu đến phòng bếp lấy nước nóng, không nghĩ tới quản sự ở đó nói không có, rõ ràng con nhìn thấy có năm sáu bình nước đang sôi, sau đó con nói lý lẽ với mấy người đó. Nhưng nói gì mấy người đó cũng không cho, nói là bọn họ còn phải dùng để gội đầu, còn tát con một cái. Nếu không phải nha đầu Lục Châu của con giúp con thoát ra, chỉ sợ con đã bị đám người đó đánh chết rồi, bọn họ có những năm người, ô ô ô…”

Có chuyện như vậy sao?

Tạ lão phu nhân nhìn lên mặt của Vân Hi, quả nhiên là vậy, năm ngón tay còn in rõ trên gương mặt trắng nõn của nha đầu kia, đầu tóc của nó cũng rối bời, quần áo đều là nếp nhăn, lại còn ướt nhẹp nữa.

Thật là phản rồi!

“Kim Châu, gọi quản sự của nhà bếp tới đây cho ta!” Thì ra chuyện mình không có nước rửa mặt cũng bị đám người hầu kia đem đi gội đầu rồi.

Bà lại nhìn sang Vân Hi rồi nói, “Bọn họ khi dễ con, con không thể đánh lại lại bọn họ sao? Thật là vô dụng!”

Kim Châu vâng lời vội vã đi tới phòng bếp.

Vân Hi cúi đầu nức nở, trong bụng thầm oán trách, đánh lại sao? Được thôi, có những lời này thì nàng sẽ thẳng chân mà đánh.

“Được rồi, đừng khóc!” Tạ lão phu nhân nhướng mày, thật là mẹ sao thì con vậy, đều hèn yếu nhát gan như nhau, bùn nhão làm sao đỡ nổi tường.

Nói về trong nhà bếp, Lục Châu đang bị đám bà tử cùng nha đầu kia bao vây đánh. Nha đầu Thu Cúc ở chỗ An thị tới lấy nước nóng thấy vậy liền tới ngăn cản, lúc này bọn họ mới ngừng tay. Lục Châu nhân cơ hội đó vội vàng chạy đi.

Thu Cúc đi vòng quanh mười vòng cũng không thấy nước nóng, nàng ta lập tức giận dữ, giơ tay tát quản sự một tai.

“Có chuyện gì xảy ra? Nước nóng đâu? Ngay cả nước nóng để đại phu nhân rửa mặt cũng không có, có phải các người ngứa da phải không?” An thị ương ngạnh nên các nha đầu hay bà tử ở viện của bà cũng có tính cách như bà ta.

Quản sự của phòng bếp bị dọa sợ không nhẹ.

“Cô nương, là tam tiểu thư… Không phải lỗi của nô tỳ. Tam tiểu thư đến đây đẩy ngã các bình nước, ngươi không thấy vừa rồi nha đầu Lục Châu của tam tiểu thư đang đánh nhau với chúng tôi sao?”

Gương mặt Thu Cúc đanh lại, có chuyện này sao? Tam tiểu thư lại không để đại phu nhân trong mắt? Còn dám tới phòng bếp đánh người?



Lão phu nhân ở trong viện Bách Phúc, mới đi một lúc mà Kim Châu đã trở lại, thì ra là nàng ta đi không bao lâu đã thấy có mấy người bước ra từ phòng bếp đang vội vàng đi tới, còn nha Thu Cúc, nha đầu của đại phu nhân nữa.

Thu Cúc đi cùng với quản sự của phòng bếp, mà gương mặt của bà ta đang vô cùng đắc ý, cho nên tam tiểu thư mới tới chỗ của lão phu nhân? Thật đúng lúc, nàng cũng đang đi tìm bọn họ, dám đánh chủ tử, muốn chết sao chứ?

Bọn người này vừa vào Bách Phúc Viên liền tố cáo: “Lão phu nhân, người phải giải oan cho nô tỳ, đại phu nhân muốn trách phạt nô tỳ, không có nước nóng không phải là lỗi của nô tỳ mà do tam tiểu thư đã đổ đi hết, còn tát nô tỳ một cái. Lão phu nhân nhìn xem, mặt của nô tỳ rất đau.”

Vân Hi đang ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh Tạ lão phu nhân, đôi mắt yếu đuối ngân ngấn nước, “Tổ mẫu, sao cháu dám đổ nước đi được chứ, biết rõ nước đó là để tổ mẫu dùng, nếu đổ đi không phải là bất hiếu sao? Quản sự nói cháu đánh bà ta, cháu luôn nhát gan làm sao ra tay đánh người được, tổ mẫu là người hiểu rõ cháu nhất mà.”

Bà tử này cũng không thèm nhìn bộ dạng mình sao, đánh một bạt tai mà năm dấu tay cũng không có, da thịt thật là dày mà.

Nói người ta đánh bà, nhưng không có chứng cứ làm sao ai tin được chứ?

Cơ thể của nguyên chủ Tạ Vân Hi nổi danh mềm yếu vô dụng, đừng nói xuống tay đánh người, ngay cả bị người ta hét một tiếng cũng sẽ bị dọa đến khóc, trừ chuyện sau khi sống lại tát Lương bà một cái. Nhưng Lương bà đã mất tích, nhất định sẽ không chạy tới tố giác nàng, Lục Châu là người của nàng, càng không nói ra.

Quả nhiên, Tạ lão phu nhân tức giận hét lớn: “Càn rỡ! Lá gan tam tiểu thư nhỏ như vậy làm sao đánh ngươi? Mặt của ngươi có dấu tay sao? Rõ ràng là các ngươi dùng nước gội đầu hết rồi, cũng không nấu nước khác, sợ đại phu nhân trách phạt nên đẩy trách nhiệm lên người tam tiểu thư, còn ra tay đánh chủ tử. Còn có gia quy vương pháp không hả? Bây đâu, kéo bọn nô tài ra ngoài mau, đánh một người 20 hèo! Phạt cắt đứt tiền lương nửa năm! Đuổi khỏi phòng bếp, cho lên trang trại trồng trọt đi!”

Lần này toàn bộ bọn người kia đều luống cuống, công việc ở phòng bếp rất béo bở, không chỉ được ăn trước chủ tử mà còn có thể len lén cầm về nhà một chút, giờ phải đi tới trang trại để trồng trọt sao? Không có tiền đồ! “Lão phu nhâ, nô tỳ không đánh tam tiểu thư, oan uổng quá…”

“Oan uổng sao?” Tạ lão phu nhân cười lạnh, chỉ vào năm ngón tay hằn tím trên mặt Tạ Vân Hi, “Đây là tay của ai? Tới đây so đi! Bàn tay mập này là của người nào?”

Quản sự mập mạp kia ngẩng đầu vội vàng giải thích, “Lão phu nhân, đó không phải là do nô tỳ đánh, là Tam tiểu thư nắm tay nô tỳ rồi đánh mình.”