Sáng sớm hôm sau, vân Hi rời giường rửa mặt rồi đến Hạ Viên, mặc dù lúc đó tuyết không rơi nhưng buổi sáng lạnh hơn bình thường, gió lạnh thổi trên cây khiến những bông tuyết rơi xuống không ngừng.
Trong vườn vắng lặng, một người làm cũng không thấy đâu.
“Chuyện gì xảy ra? Người đâu hết rồi?” Vân Hi có chút kinh ngạc, cũng đã quá giờ Thìn rồi. Theo như quy định của Tạ phủ, thiếp thất cùng tất cả tiểu thư trong Đông phòng phải đến chỗ của lão phu nhân để thỉnh an vào giờ Thìn canh ba, nhưng bây giờ bọn người hầu vẫn chưa rời giường, làm sao hầu hạ Hạ Ngọc rửa mặt?
“Tiểu thư, người làm trong viện của Nhị phu nhân luôn dậy muộn như vậy.” Lục Châu liếc mắt nhìn xung quanh rồi nói.
Cũng vì Nhị phu nhân rất dễ tính, nếu chủ tử của các viện khác, người làm mà lười biếng như vậy thì không phải đã bị cắt đứt chân rồi sao? Lời này Lục Châu cũng chỉ dám nói trong lòng. Tam tiểu thư cùng Nhị phu nhân quá dễ tính, làm sao hạ nhân trong phủ có thể tôn trọng hai người chứ.
Vân Hi không nói nữa, thân người mặc áo màu tím hơi cũ vội vàng đi vào nhà chính.
“Nương, người mới dậy sao?” Vân Hi vén rèm đi vào.
Ở trong phòng, Hạ Ngọc ngồi bên cạnh bàn đang may quần áo, mà cây nến trước mặt bà đã chảy ra tạo thành một tầng sáp dày, Hạ Ngọc không ngủ hay sao?
“Nương.” Nàng đi tới trước mặt bà, “Có phải nương thức nguyên đêm không vậy?”
“Sao vậy, Hi nhi? Nương không sao, mấy ngày nữa đại tỷ của con phải gả đi rồi, người tới trong phủ sẽ không ít nên nương may ít đồ mới cho con.” Hạ Ngọc thả cây kim trong tay xuống, xoa xoa eo nhỏ đang ê ẩm.
“Nương, không phải là chúng ta có tiền cấp hằng tháng sao? Đi ra ngoài đặt người ta may, cần gì phải khổ cực như vậy?”
Trong mắt Hạ Ngọc hiện lên vài tia máu đỏ.
Trái tim Vân Hi nhói lên, người trước mặt từng là đại phu nhân ở đây, vậy mà phải thức cả đêm may quần áo sao? Nàng nhớ tới người mẹ ở kiếp trước của mình là Đoan Mộc Nhã, hai giọt nước mắt từ từ rơi xuống.
Hạ Ngọc nghe vậy cả người cứng đờ.
Lục Châu ở bên cạnh vội vàng nói: “Tiểu thư quên rồi sao? Mỗi tháng phu nhân cùng tiểu thư chỉ được hai lượng bạc, bình thường còn phải mua phấn son, lúc mời đại phu còn phải đưa tiền, bọn người hầu của lão phu nhân và đại phu nhân cũng từ đâu đến rồi đòi khen thưởng, làm sao đủ mà ra ngoài may đồ?”
Vân Hi giật mình. Đúng vậy, kiếp trước Tạ Uyển có tiền rất nhiều, mặc đồ cũng mắc tiền, khong biết tiền bạc quý thế nào.
Mẹ con Hạ thị chỉ có hai lượng bạc mỗi tháng, cho dù không ban thường cho hạ nhân thì cũng không đủ đến Lệ Y phường mua một bộ đồ.
“Nương, nương vất vả rồi.” Vân Hi ôm Hạ Ngọc nói. An thị thì sao? Tiền của Tạ Uyển cũng đã lấy hết, tiền đãi ngộ của Hạ Ngọc cũng muốn ôm vào người.
“Nhị phu nhân, nước đã được đưa tới, người mau rửa mặt đi. Lúc này cũng không còn sớm nữa, đến giờ đi thỉnh an lão phu nhân rồi.” Quế Thẩm cầm theo một thau đồng lớn đi vào trong.
Vân Hi nhìn thấy cơ thể mệt mỏi của Hạ Ngọc, trong lòng không đành lòng, “Hôm nay nương đừng đi, đã mệt mỏi cả đêm rồi.”
“Như vậy sao được? Lão phu nhân sẽ trách tội.” Hạ Ngọc vừa nói vừa đi tới chỗ thau nước.
Quế Thẩm đổ nước vào trong thau đồng, Vân Hi đi tới nhìn Hạ Ngọc rửa mặt, lúc này mới phát hiện nước trong thau một chút khí nóng cũng không có. Nàng đưa tay thử nhiệt độ, lập tức giận tím mặt.
“Quế Thẩm, sao ngươi lại đưa nước lạnh tới cho Nhị phu nhân rửa mặt?” Bên ngoài lạnh đến mức nước đóng thành băng, Hạ Ngọc đã thức cả đêm làm sao có thể chịu được lạnh?
“Tam tiểu thư…” Quế Thẩm nâng tay áo lau nước mắt, “Không phải là lỗi của nô tỳ, là vì trong phòng bếp không có nước nóng.”
“Làm sao lại như vậy? Không phải trong phòng bếp luôn có nước nóng được đun không ngừng hay sao? Vì sao lại không có? Nếu như không có nước nóng đi chăng nữa thì nước ấm cũng được, vì sao lại lấy nước lạnh?” Vân Hi tức giận không thôi, mọi người đều nói Hạ Ngọc chỉ sống yên ổn cho qua ngày, thật đúng là như vậy, bọn nha đầu ở Tiêu Viên còn thả hoa hồng vào nước ấm để làm sạch mặt, Hạ Ngọc thân là phu nhân của Tạ phủ mà nước ấm còn không có dùng.
“Quên đi Hi nhi, nương quen rồi.” Hạ Ngọc vừa nói vừa bỏ khăn vào trong nước, chuẩn bị rửa mặt.
Quen sao? Nói như vậy ngày nào cũng thế sao?
“Nương, trước mắt người đừng rửa mặt.” Vân Hi cầm thau nước lên, xoay người ra khỏi Hạ Viện rồi đi tới phòng bếp.
Nhà bếp nằm ở một góc tại phía nam của Đông Viện.
Lúc Vân Hi đi tới cửa viện, liền nghe giọng cười đùa trong đó phát ra không ngừng, mấy bà tử cùng nha đầu vừa nói vừa gội đầu, nước nóng kia dùng lai láng. Các thùng bên cạnh bọn họ cũng bốc hơi nghi ngút.
Ở một góc viện, có hai cái lò nóng đang bốc hơi không ngừng, các lò còn lại thì im ắng không có tiếng động, chắc là nước lạnh vừa đổ vào.
“Ai là người quản lý chỗ này?” Vân Hi quét mắt nhìn bọn họ.
Một nữ nhân đã lớn tuổi vén mái tóc còn đang ước lên, nhìn Vân Hi rồi nói: “Tam tiểu thư, chuyện gì?”
“Chuyện gì?” Một âm thanh sắc nhọn vang lên, trên gương mặt mập mạp của bà ta liền in dấu tay của Vân Hi, bên má đỏ ửng, “Tại sao mẹ ta, Nhị phu nhân lại không có nước nóng dùng? Lá gan các người không nhỏ, đúng không? Lại dám hầu hạ chủ tử chậm trễ!”
Bà tử này cũng không cam chịu yếu thế, đặt mông ngồi dưới đất gào khóc, “Tam tiểu thư muốn đánh chết nô tỳ sao, có ai không, cứu mạng! Đại phu nhân cũng chưa từng đánh mắng nô tỳ, Tam tiểu thư đây muốn lấn lướt đại phu nhân sao? Cứu mạng!”
Thật là một kẻ xảo quyệt, bà ta kêu gào như vậy không chỉ khiến người ta cho là Vân Hi cậy mình là tiểu thư ăn hiếp kẻ khác, mà còn là coi rẻ người lớn tuổi. Một tiểu thư khuê phòng mang tiếng như vậy, nhà nào sẽ tìm một cô con dâu như thế?
Vân Hi càng thêm tức giận, lại thấy có vài người tùy ý hắt nước nóng đi, trong khi Hạ Ngọc lại phải dùng nước lạnh, nàng lập tức nhấc chân đá mấy thùng nước nóng xuống, nước chảy không ngừng.
Lần này tất cả nha đầu cùng bà tử đều hoảng hốt, tóc của bọn họ còn chưa gội xong, toàn bộ đồng thanh kêu lên: “Tam tiểu thư phá phòng bếp, có ai không!”
Thật là một đám hạ nhân láo toét! Vân Hi đi tới bên cạnh lò, định đun sôi một bình nước nóng đang ngã trên đất.
Trên một cành cây phía ngoài phòng bếp có một người đang nghiêng người ngồi nhìn, cẩm bào bay nhẹ trong gió, hai tay gối đầu, đôi mắt sáng như sao híp lại hứng thú nhìn mọi việc diễn ra bên trong gian phòng, người đó chính là An Thân Vương Đoạn Dịch. Khi Vân Hi mạnh mẽ hất tung các lò nước, hắn kinh ngạc mở to hai mắt, đây là Tam tiểu thư đầu gỗ của Tạ phủ sao? Không đúng, là cọp mẹ xuống núi!
…
Không lâu sau, Hạ Ngọc mang theo Quế Thẩm cùng Lục Châu đi tới. Vân Hi đưa cho Quế Thẩm một bình nước còn đang bốc hơi nghi ngút, “Quế Thẩm, vừa rồi là ta hiểu nhầm ngươi, bây giờ có nước nóng rồi mau lấy về cho Nhị phu nhân rửa mặt đi.”
“Tam tiểu thư, làm sao nô tỳ dám nhận lời xin lỗi của tiểu thư chứ?” Gương mặt Quế Thẩm lo lắng.
Hạ Ngọc thấy dưới đất toàn là nha đầu cùng bà tử, trong lòng không khỏi lo lắng, “Vân Hi, thế này là sao?”
“Nương, nương chớ để tâm, mau trở về viện đi ạ. Quế Thẩm, đưa Nhị phu nhân trở về viện.” Vân Hi vội ngăn Hạ Ngọc lại, chờ đến khi bà rời đi, nàng sẽ tra xét mấy người kia việc… bình nước. Còn có vài thau nước đang bốc hơi, nàng gọi Lục Châu đổ đi.
Mấy người trong phòng bếp cùng nhau đứng dậy kéo tới chỗ Vân Hi, đây là muốn phản sao? Bọn hạ nhân không để chủ tử trong mắt à? Đột nhiên trong lòng Vân Hi sinh ra một kế…