Hố vôi được đặt ở
ngay một góc trong Tiêu Viên của Tạ Uyển. Tạ gia đang tu sửa lại bức
tường của hoa viên, bởi vậy những người làm ở đây đã đào hai chiếc hố
sâu khoảng hai trượng vuông vắn để đựng vôi.
Lúc này vôi vừa mới
được đổ vào đang nóng hổi, cơ thể Tạ Uyển nhỏ nhắn xinh xắn nên hai
người đàn bà kia không cần hao tổn sức lực, nhẹ nhàng ném thẳng cô vào
trong hố vôi.
Vôi ở trong hố nóng như lửa, vừa mới rơi xuống, lập tức Tạ Uyển bị sức nóng làm cho tỉnh lại, chỉ thấy trên người càng thêm đau đớn, đau khắp nơi, bọn họ muốn nàng bỏng đến chết!
Nhìn Tạ
Uyển đang ra sức giãy dụa, Tạ Vân Lam cười thản nhiên: “Uyển muội, chỉ
là một đứa mồ côi cũng muốn vào Tấn vương phủ sao? Thật là mơ mộng hão
huyền! Trên đời này, đã có ta, tại sao còn có ngươi? Vì sao ngươi không
đoản mệnh mà chết theo cha mẹ của ngươi đi? Tại sao lại sống để Nam Cung Thần nhìn thấy?
Nếu ngươi chết, ta sẽ thế ngươi gả vào Tấn vương phủ, đứa bé trong bụng sẽ danh chính ngôn thuận là cháu ruột của Tấn
vương phủ. Ngươi cho là Thần lang sẽ lấy ngươi sao? Thật buồn cười, lúc
chàng biết có hôn ước với ngươi, chàng hận đến chết đi được. Chàng tính
đến đại sự, muốn kết hôn cũng phải lấy nữ nhi có quyền lực! Ngươi chỉ là đứa mồ côi sống nhờ ở nhà ta thì là cái thá gì?”
Từ Uyển bị vôi đặc nóng bỏng bao phủ, đầu óc nàng mơ hồ nhìn về phía Tạ Vân Lam.
Thì ra là như vậy!
Nam nhân như vậy, Tạ Vân Lam muốn thì cứ lấy đi! Tạ Uyển cười lạnh, nàng
thề, nếu có đến âm tào địa phủ cũng sẽ không bỏ qua cho họ!
Nàng
ra sức giãy dụa trong hồ, không nghĩ tới lại thoát được sợi dây trói ở
tay, nàng cười lạnh một tiếng, không cần có kiếp sau, hiện tại đã có thể báo thù!
Đột nhiên Tạ Uyển vươn người về trước, đưa tay kéo tà
váy rộng của Tạ Vân Lam, cho dù chết nàng cũng muốn kéo thêm một người
theo!
Tạ Vân Lam bị dọa khiến cho gương mặt hoảng sợ, vừa dùng sức kéo về vừa hét ầm lên: “Nương, mau cứu con!”
“Muốn chết sao?” An Thị nhặt một cây sắt gần đó dùng sức đánh vào đầu Tạ
Uyển, trong phút chốc, vôi trắng như tuyết đã nhuốm màu đỏ của máu,
giống như những đóa hoa mai mang màu đỏ thẫm.
Nhưng dù đầu đang
bị thương, Tạ Uyển vẫn cắn răng không buông, có chết cũng phải làm Tạ
Vân Lam bị thương tổn! Nàng cầm một cục vôi lên, quăng về phía mặt của
Tạ Vân Lam, bốp!
“A… Mặt của ta!” Tạ Vân Lam dùng hai tay che mặt la to lên, cơn đau đớn trên mặt khiến nàng ta lăn lộn trên đất, “Mặt của ta…”
“Còn không mau giết chết nó!” An Thị giận dữ, hai người kia tìm hai chiếc gậy ra sức đánh vào người Tạ Uyển.
“Ta sẽ biến thành quỷ, tìm từng người các ngươi để báo thù!” Tạ Uyển dần dần mơ hồ, lý trí bắt đầu biến mất.
Một người cầm cây gậy vùi nàng vào trong hố vôi.
Trên mặt hố nổi lên vài bong bóng khí, rồi không có bất kỳ động tĩnh nào nữa.
“Nương, mặt của con đau lắm, nương mau đến xem đi.” Tạ Vân Lam khóc lớn ôm chặt lấy mặt, dậm chân tại chỗ. “Thật là đau, nương! Mau đến cứu con!”
An Thị vạch tay của nàng ra, vừa nhìn vào đã không khỏi hít vào một hơi
thật sâu, lập tức cắn răng mắng chửi: “Con tiện nhân kia thật ác độc!”
“Nương, có phải mặt của con bị hủy rồi không?” Tạ Vân Lam sợ đến mức gương mặt
trở nên trắng bệch, trên mặt nàng ta bây giờ chỗ phồng lên chỗ xẹp
xuống, một bên mắt sưng lên không thấy con ngươi đâu cả.
Ngày mai Nam Cung Thần sẽ đến dâng lễ, nửa tháng sau là nàng ta sẽ lấy chồng.
Mặt của nàng không thể bị gì được, đứa bé trong bụng nàng cũng không thể đợi được nữa.
“Không có đâu, không nghiêm trọng lắm. Lam nhi đi
mau, đừng để cha phát hiện nơi này.” An Thị kéo tay Tạ Vân Lam rời đi,
trước tiên không để cho ai biết được chỗ này.
Ai ngờ Tạ Vân Lam
cũng đứng bất động, hoảng sợ nhìn lấy hố vôi, “Trương ma ma, Lý ma ma,
sao Uyển muội lại bò lên rồi? Nàng ta còn nhìn các người nữa.”
“A… nơi nào?” Hai người kia bị hù dọa đến sắc mặt trắng bệch, lập tức xoay người nhìn.
Tạ Vân Lam cười lạnh giơ chân đá hai người xuống hố..
Hai người kia kêu thảm không ngừng rồi rớt vào trong hố vôi.
Tạ Vân Lam dùng xẻng nhấn hai người xuống sâu đáy hố.
Không lâu sau, hố vôi lại bình yên như thường, trong hố vôi của Tạ Phủ, nháy mắt đã có ba oan hồn.
Lúc này An Thị mới yên tâm cười một tiếng, “Nữ nhi, làm tốt lắm. Chuyện này không thể để cho người khác biết được, nhất là Nam Cung thế tử với phụ
thân của con.”
“Dĩ nhiên, con mới chính là đích nữ của Tạ thị,
tương lai Nam Cung thế tử ngồi vào vị trí kia, cũng chỉ có con mới xứng
với chàng, Tạ Uyển chỉ là chi nữ thì là gì chứ?”
Trong lòng An Thị cũng bắt đầu lo lắng, mặt của nữ nhi bị con tiện nhân kia quăng vôi lên, nếu lấy chồng e là sẽ rất khó.
…
Trong sảnh dành cho khách, Nam Cung Thần đang nghỉ ngơi bỗng ngẩng đầu lên,
trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng, phảng phất như có gì đó nhưng lại
không thấy được.
“Nam Cung thế tử.” An Thị tiến vào.
“Tạ phu nhân.” Nam Cung Thần vội đứng dậy thi lễ.
An Thị ngồi xuống, liếc mắt nhìn thái độ khiêm nhường của Nam Cung Thần,
từ từ cong môi cười: “Có phải thế tử nên đổi cách xưng hô, gọi ta một
tiếng nhạc mẫu hay không?”
Nam Cung Thần ngẩng đầu, chậm rãi nói: “… Nhạc mẫu.”
“Ta cũng đã làm theo lời của thế tử, sắp xếp chuyện của Uyển cô nương xong
rồi, Thế tử cũng phải nhớ lời hứa ngày hôm qua.” An Thị nâng chén trà
lên, vừa cười vừa nói.
Sắc mặt Nam Cung Thần tối lại: “Thần, mãi
mãi nhớ sự quan tâm của nhạc mẫu đối với Thần.” Một Thế tử của vương phủ nhưng đang xuống dốc, lại không bằng một Phu nhân của Thượng thư phủ có quyền thế to lớn, Nam Cung Thần chỉ có thể cúi đầu khúm núm, thế nhưng
bàn tay trong áo đã nắm thành quyền.
“Vậy thì tốt, ngươi nghỉ ngơi đi, Lam nhi bị Uyển cô nương ác độc kia xúc phạm nên rất đau lòng, ngươi phải an ủi nó thật tốt.”
“Vâng, nhạc mẫu.”
Sau khi An Thị hài lòng rời đi, Tạ Vân Lam cũng tới.
Tạ Vân Lam mang khăn che mặt, lắc mông đi tới trước mặt Nam Cung Thần, “Đây là tin của Uyển muội.”
Tạ Vân Lam đưa một phong thư tới, năm năm này, nàng ta lặng lẽ thu thập
các bài viết của Tạ Uyển, bắt chước chữ viết rồi viết thư ly biệt.
Nam Cung Thần vội nhìn qua mấy chữ, lập tức trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo: “Nàng ta thật coi trọng tên đầy tớ đó? Còn cùng hắn ta bỏ trốn?”
“Thiếp thật tâm khuyên muội ấy, nói không ngại về chuyện tiếp tục làm tỷ muội
tốt, ai ngờ trong lúc giận giữ, muội ấy lại hất chén trà nóng lên mặt
của thiếp. Ô ô ô… Thần lang, mặt của thiếp bị hủy rồi, chàng sẽ không
cần thiếp nữa phải không? Vậy hài nhi trong bụng thiếp phải làm sao?
Thần lang…”
Tạ Vân Lam nhào vào ngực Nam Cung Thần gào khóc.
Lần này nàng thật sự đau lòng mà khóc, không nghĩ tới vôi lại nóng như vậy. Tạ Uyển lại ném lên mặt nàng khiến mặt nàng giờ xấu xí, nàng ta hận
không thể vớt Tạ Uyển từ trong hố vôi ra, bằm thành thịt vụn.
Nhưngnghĩ đến nàng sắp có được số tài sản to lớn, lại có thân phận Tấn vương thế tử phi, trong lòng vui mừng không ít.
“Nửa tháng sau ta sẽ lấy nàng, không cần suy nghĩ nhiều.” Nam Cung Thần nhàn nhạt nói.
“Thần lang…” Tạ Vân Lam tựa đầu vào trong ngực Nam Cung Thần, cười duyên một tiếng.
Trong mắt Nam Cung Thần hiện lên một tia âm u, Tạ Uyển! Nàng dám cùng hắn ta bỏ trốn? Nàng dám sao?
…
Hình ảnh mẹ con Tạ thị dần dần mơ hồ trước mắt Tạ Uyển.
Một bàn tay ấm áp lau trán nàng: “Nhị phu nhân, trán Tam tiểu thư không
nóng lên, đại phu cũng nói không có bệnh. Nhưng tại sao lại không tỉnh
lại?”
“Ta tới xem một chút.”
Giọng nói dịu dàng có chút
quen thuộc, lại không nhớ nổi là ai, quanh người không còn cảm giác nóng rực, thân thể ấm áp dễ chịu như được bao bọc trong áo ngủ bằng gấm.
Tạ Uyển mở mắt, chỉ thấy trước mắt nàng là một phu nhân khoảng bốn mươi
tuổi, đó chính là bình thê của Thượng thư, phu nhân Hạ Ngọc! Còn nàng
đang nằm ở trên giường.
“Vân Hi à, con tỉnh rồi, con làm nương lo lắng đến chết mất!” Hạ Ngọc vừa nói vừa lau mặt cho nàng: “Tại sao đột
nhiên lại ngất đi vậy?”
Hạ Ngọc nói gì vậy? Vân Hi? Là Tạ Vân Hi, muội muội cùng cha khác mẹ với Tạ Vân Lam sao? Nàng ấy là mỹ nhân chỉ
mới mười bốn tuổi, nhưng bị bệnh nên rất ít người thấy.
Trong lòng của nàng, một ý nghĩ đáng sợ lóe lên…
Nàng không chết! Hồn phách của nàng đã nhập vào người Tam tiểu thư Tạ Vân Hi, nàng sống lại rồi!
Kẻ thù cách nàng gần như vậy, quả nhiên ông trời có mắt!
Thiên đạo luân hồi, báo ứng xác đáng!
Những ai hại nàng đến chết, nàng sẽ thanh toán từng người một! Không chết sẽ không ngừng!