Độc Nữ Lệ Phi

Chương 12: An thị vô cùng lo lắng




Noãn Nguyệt, Nguyệt di nương đang ở trong phòng, tiếng khóc của bà không ngừng truyền ra bên ngoài, một nha đầu bên cạnh nhỏ giọng an ủi.

Vân Hi cũng đi vào, nhẹ nhàng nói: “Di nương khóc coi chừng tổn hại đến cơ thể, cũng không cần quá lo lắng, vừa rồi con mới hỏi phụ thân, người nói sẽ đi đến Thuận Thiên phủ một chuyến, Hương muội muội sẽ không có việc gì đâu.”

Nguyệt di nương nghe vậy lập tức ngừng khóc, lấy khăn tay từ vạt áo xuống lau nước mắt, liếc nhìn Vân Hi: “Thì ra là Tam tiểu thư.”

Giọng nói không có thiện cảm cho lắm, cũng không đứng dậy hành lễ.

Vân Hi không giận bà. Mấy di nương trong phủ luôn oán hận Hạ Ngọc, không phải bởi vì bà được Tạ Cẩm Côn cưng chìu, mà vì Hạ Ngọc không bao giờ tranh giành tình cảm.

Năm đó Tạ Cẩm Côn cưới An thị vào phủ, Hạ Ngọc là vợ cả đã xin phong cáo mệnh, cũng nói là Hạ Ngọc chủ động rút lui.

Năm đó các di nương cũng không cảm thấy có gì không tốt, lúc ấy còn nghĩ, nói thế nào An thị cũng là tiểu thư của dòng họ có thế lực. Để bà ta làm chủ mẫu, dưới bóng đại thụ thế nào cũng mát, các di nương cũng sẽ có thể nhờ cậy, nếu sinh con gái sẽ nhờ bà làm mai cho một đám tốt.

Ai ngờ An thị lại là người luôn chèn ép mấy di nương khác, thủ đoạn vô cùng ác độc. Không nói đến việc đãi ngộ rất hà khắc, bà ta còn không để Tạ Thượng thư vào phòng mấy người di nương kia bao giờ.

Mọi người đều bắt đầu hối hận, tìm Hạ Ngọc nói rằng hy vọng bà sẽ chống lại An thị, ai ngờ Hạ Ngọc lại không còn can đảm như một năm trước, lại còn rất sợ phiền phức, sinh ra nữ nhi cũng nhát gan như vậy.

Hận Hạ Ngọc đã đành, mấy người đó còn chán ghét nữ nhi của bà, Tạ Vân Hi.

Vân Hi làm như không thấy sự ghét bỏ trên mặt của Nguyệt di nương, xoay người lạnh giọng nói với tiểu nha đầu kia: “Trên mặt di nương phấn trôi hết rồi, sao còn không mau đem nước tới để rửa mặt cho người? Nguyệt di nương hiền lành nên các người lười biếng có phải hay không?”

Người hầu bên cạnh chủ tử cao thì sẽ có thân phận cao, ngược lại sẽ thấp. Nguyệt di nương chỉ là một vị thiếp trong Tạ phủ, mà Tạ Vân Hi lại là tiểu thư con của vợ cả.

Tiểu nha đầu bị dọa sợ đến mức ấp úng nói: “Nô tỳ đi lấy nước ngay.”

“Nhớ lấy nước ấm, trời lạnh không được lấy nước lạnh, di nương không chịu lạnh được đâu.”

“… Vâng, Tam tiểu thư.”

Nguyệt di nương kinh ngạc nhìn Vân Hi, đây là Tam tiểu thư trong phủ sao? Không phải bình thường ai cũng thấy nàng ta rất ít khi nói chuyện hay sao? Vì sao bây giờ lại giống như người khác như vậy?

Đợi nha đầu kia đi xa, Vân Hi thuận miệng nói: “Con không tin Tứ muội giết Uyển cô nương, hôm qua muội ấy còn chơi cùng con ở Hi Viên, sau lại thấy thị nữ của Đại phu nhân gọi muội ấy đi, chắc là tới nơi ở của Đại phu nhân…”

“Đại phu nhân tìm nó sao?” Nguyệt di nương giật mình kéo tay áo của Vân HI, “Tam tiểu thư nói thật à?”

“Thị nữ Thược Dược bên cạnh Đại phu nhân đến tìm muội ấy, nhưng không biết có phải Tứ muội bị gọi đi đến đó thật hay không.” Vân Hi nói kiểu lập lờ không rõ ràng.

“Vậy thì nhất định như thế rồi!” Hai mắt Nguyệt di nương lóe sáng, trong lòng hận Khương Thị đến mức muốn ăn gan uống máu, nhất định là An thị lừa nữ nhi bà tới Tiêu Viên, khiến chân nó dính vôi, lại cầm khăn của nó ném ở Tiêu Viên.

Nữ nhân này thật là độc ác!

Các biểu tình trên mặt Nguyệt di nương đều bị Vân Hi nhìn thấy, nàng lặng lẽ cong môi.

An thị, đưa tới cho ngươi một đối thủ, ngươi sẽ mừng chứ?



An thị không có cách nào vui mừng.

Bây giờ trong Tạ phủ, người bị công kích nhiều nhất chính là An thị, đám người tới uống rượu nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ lạ.

Tạ Thượng thư mãi vẫn không nói câu nào với bà, lão phu nhân tức giận trở về viện của mình, chỉ sợ sau này bà sẽ khiến trách An thị không ít.

Lần này muốn nhổ bỏ cái gai trong mắt là Hạ Ngọc, vậy mà lại đắc tội lớn với tẩu tẩu – một pho tượng Phật mà An thị không dám động tới!

Một nha đầu kéo rèm đi tới, “Phu nhân, cữu cữu của phu nhân nói mùi của canh nhân sâm không được tốt, nên vứt toàn bộ vào bồn cầu rồi.”

“Vứt… Vứt vào bồn cầu sao?” An thị hít một hơi lạnh, đây chính là nhân sâm mà bà bỏ ra cả trăm lượng bạc để mua đó, bình thường bà giấu trong ngăn kéo, để hơn một năm rồi cũng không dám ăn, lần này suy nghĩ muốn nịnh bợ tẩu tẩu nên mới lấy ra tặng.

An thị cảm thấy không phải người ta vứt nhân sâm, mà chính là vứt một miếng thịt to trên người bà đi.

“Ngươi khong nói đó là nhân sâm ta dùng cả trăm lượng bạc để mua, là nhân sâm trăm năm sao?” An thị nhìn nha đầu oán giận nói.

Gương mặt của nha đầu kia hiện vẻ oan ức, “Phu nhân, nô tỳ có nói, nhưng cữu cữu của phu nhân nói… Nói…”

“Nói gì?”

Nha đầu nói nhỏ: “Cậu phu nhân nói… Nói nhân sâm trăm lượng bạc ở bên nhà đó chỉ dùng để cho lợn ăn, người làm nhà ấy cũng không thèm ăn đâu, biểu thiếu gia muốn ăn cũng ăn nhân sâm một ngàn năm ngàn vàng trở lên…”

“Cái gì? Nhân sâm ngàn vàng?”

An thị chỉ thấy đầu mình đau nhức, trong lòng cũng đau theo.

Lần này chất tử bị đánh không nhẹ, bà không chỉ bỏ ra số tiền lớn mời ngự y trong cung đến xem chẩn, còn đồng ý mỗi ngày đưa nhân sâm tới hầm canh cho An Cường bồi bổ cơ thể. Dáng dấp đã giống như một cục thịt tròn quay rồi còn muốn bồi bổ nữa!

Nhưng tẩu tẩu lại muốn nhân sâm ngàn năm, nếu ăn mỗi ngày thì chẳng phải bà sẽ phải phá sản hay sao?

An thị cảm thấy trong cổ họng như có một hòn đá chặn ngang, nói không nên lời, tại sao bà lại đắc tội với An phu nhân chứ?

Nhưng bà không thể thờ ơ trước vị tẩu tẩu đó, dù sao chất tử bị thương là do người của Thượng thư phủ đánh. Hơn nữa bà còn phải nhờ vào bên nhà mẹ đẻ của mình rất nhiều.

Bà cắn răng: “Thược Dược, lấy hộp trang sức của ta ra, sau đó lấy chiếc hộp sơn đỏ bên trong, ở đó có chứa một củ nhân sâm ngàn năm, lập tức đưa cho An phu nhân.”

“Vâng, phu nhân.” Thược Dược lập tức rời đi.

An thị phiền não xoa trán của mình, lại thấy Lưu ma ma vội vã vào phòng.

“Phu nhân, Nguyệt di nương cũng thật quá kỳ lạ, bà ấy khóc từ Noãn Nguyệt các đến Tụ Phúc Viên của chúng ta, còn nói những lời không dễ nghe, nói là phu nhân hại Tứ tiểu thư bị quan sai bắt đi.”

“Cái gì? Tiện nhân này!” Trong phủ còn có khách khứa, Nguyệt di nương dám hủy thanh danh của bà sao?

Lúc này, Nguyệt di nương đã đi tới trước viện của An thị, nước mắt nước mũi tràn ra, khóc đến đau đớn từng khúc ruột.

An thị giận đến cắn răng, bụng tràn đầy lửa giận đến trước Nguyệt di nương.

“Được rồi, khóc thì có ích gì chứ? Ngươi nói Hương nhi bị oan với ta thì được gì? Đi nói với người trong nha môn mới đúng.”

“Tứ tiểu thư không phải sinh ra từ bụng của phu nhân, dĩ nhiên phu nhân không đau lòng, nhưng thiếp chỉ có một nữ nhân, chẳng lẽ phu nhân cũng không tha cho sao?”

“Ngươi nói xằng bậy gì đó?” An thị thật muốn tát ả kia một cái.

Mấy di nương kia, cho dù là Hạ thị, bà cũng không để mắt tới, nhưng lại không dám làm gì Nguyệt di nương. Bởi vì năm đó, phụ thân của Nguyệt di nương bay nhanh tới phía xe ngựa cứu muội muội của Tạ gia, sau đó mất đi.

Lúc đó Nguyệt di nương còn rất nhỏ, lão phu nhân nhận nuôi rồi hứa sẽ nuôi cả đời.

Làm sao An thị lại dám động tới bà ta? Nhưng bất kể là như vậy, trong miệng Nguyệt di nương lại nói những câu khó nghe kia, mấy nha đầu, bà tử gần đó nghe được như thế, đều nghĩ còn gì là cao thấp nữa?

“Lúc nào quy củ trong phủ lại bị sửa lại vậy? Di nương dám khóc nháo làm náo loạn chỗ của phu nhân sao?” Mội thiếu niên mặc cẩm bào màu lam đi tới hừ lạnh một tiếng.

Một đám nha đầu bà tử vội vàng đứng tản ra, Nguyệt di nương bị dọa sợ đến mức im miệng ngay lập tức, lặng lẽ đứng thẳng dậy muốn chạy đi.

“Nguyệt di nương!” Thiếu niên quát lạnh một tiếng, “Tứ muội có oan tình, Nguyệt di nương tới tìm đại phu nhân để bàn bạc là điều không sai, nhưng sao lại khóc lóc như thế? Nguyệt di nương luôn miệng nói đại phu nhân không tha cho người, vì sao còn tới Tụ Phúc viên để tự làm mất mặt mình? Là đại phu nhân không tha cho ngươi, hay ngươi coi thường chủ mẫu?”

Gương mặt vốn gầy gò, khiến đôi mắt to càng thêm kinh người, hiện tại đang tức giận, hai mắt trợn lên, đúng thật giống như Diêm Lam trong Điện Diêm La.