Độc Nữ Lệ Phi

Chương 1: Mưu sát




Tạ Uyển không nghe theo lời của biểu tỷ Tạ Vân Lam rủ cô đi tới Thúy Vân phường mua trang sức đeo tay, mà nàng lại trở về viện của mình – Tiêu Viên.

“Cô nương, tại sao lại trở về sớm như vậy?” Lương bà giữ cửa vừa cười vừa tiến đến hỏi.

Không biết tại sao Tạ Uyển cảm thấy Lương bà như cố ý lấy lòng nàng, hơn nữa bà ta còn mang theo vài phần kinh ngạc.

Nhưng Tạ Uyển cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ ừ một tiếng rồi đi tới Đông sương phòng trong viện.

“Cô nương, Đông sương phòng đang được quét dọn nên trước tiên cô nương đừng tới đó, cẩn thận sẽ làm bẩn quần áo.” Lương bà vội vàng chạy tới phía trước ngăn Tạ Uyển lại, bày ra nụ cười trên mặt rồi giải thích.

Tạ Uyển dừng chân nhìn bà, lại thấy ánh mắt Lương bà như muốn né tránh, chẳng lẽ bà ta lừa gạt nàng điều gì?

“Trước khi ta đi, ta thấy có người đã quét dọn rồi, tại sao lại quét dọn nữa?” Tạ Uyển quan sát Lương bà từ trên xuống dưới, không để ý nữa mà đi thẳng tới Đông sương phòng.

“Cô nương…” Lương bà vội đến mức chạy theo sau, đưa tay kéo tay áo của Tạ Uyển.

“Làm càn!” Tạ Uyển tức giận quát một tiếng.

Một người thuộc tam đẳng như bà ta lại dám vô lễ với nàng như vậy? Nàng dùng sức rút tay áo về, đẩy Lương bà qua một bên. Mà lúc này, đột nhiên nghe được trong Đông sương phòng lại vang lên những tiếng kỳ quái.

Tạ Uyển đẩy cửa phòng ra, mơ hồ nghe bên trong có tiếng cười đùa của nam nữ, Lương bà bị hù dọa sợ đến mức mặt trắng bệch, vội vàng bỏ chạy.

Tạ Uyển cười lạnh đứng bên ngoài, cách tấm màn lụa mỏng, Nam Cung Thần đang ôm trưởng nữ của Tạ gia, Tạ Vân Lam dịu dàng nói chuyện.

Thấp thoáng có thể thấy được nét mặt của nam tử rất dịu dàng đầy cưng chiều, bàn tay thon dài như ngọc vuốt ve chiếc eo nhỏ nhắn của Tạ Vân Lam.

Trên mặt đất, quần áo bị ném xuống tán loạn. Tiếng rên rỉ của nam tử cùng tiếng thở dốc của nữ tử không ngừng truyền đến, hình ảnh vô cùng ướt át, không thích hợp cho trẻ em nhìn thấy.

Tạ Uyển chỉ cảm thấy máu như muốn phun ra từ trong cổ họng.

Có gì đáng hận hơn khi nhìn thấy vị hôn phu của mình cùng biểu tỷ đang cùng nhau triền miên?

Tạ Vân Lam bảo nàng đi xem trang sức đeo tay, thì ra là để bản thân dễ dàng vụng trộm cùng Nam Cung Thần!

Nàng vội vàng lui ra ngoài cửa, che giấu nỗi đau đớn giống như dao cứa vào tim mà tự an ủi mình, nhất định là nàng hoa mắt, nhất định là vậy!

Ai ngờ Tạ Vân Lam trong phòng lại gọi nàng.

“Uyển muội tới rồi? Vừa đúng lúc Thần lang cũng muốn đi tìm muội. Chàng nói muốn cưới cả hai chúng ta, như vậy chúng ta sẽ lại là tỷ muội tốt.”

Tỷ muội sao? Ha ha! Vì sao hôn phu của nàng mà phải chia sẻ với người khác?

“Uyển nhi…” Nam Cung Thần buông Tạ Vân Lam trong ngực ra, đưa tay kéo Tạ Uyển.

“Đừng chạm vào ta!” Tạ Uyển tức giận quát một tiếng, vung tay hất tay hắn ra, áo quần của hắn còn vương lại mùi của nữ nhân khác, nàng ngửi thấy chỉ cảm thấy ghê tởm.

“Vân Lam mang thai, nhưng nàng yên tâm, vợ của ta chỉ có một mình nàng, nàng ta chỉ là thiếp.” Giọng nói của Nam Cung Thần vẫn dịu dàng như cũ, gương mặt vẫn vô cùng bình thản.

Tạ Uyển cười lạnh, nói như vậy nàng còn phải cảm thấy mang ơn mà khấu đầu cảm tạ sao?

Nàng lui về sau hai bước, giễu cợt nhìn nam nhân trước mắt, mang thai? Thiếp?

A! Đây chính là hôn phu của nàng sao? Hắn ta đã lén lút quan hệ với nữ nhân khác, nhưng làm sao nàng không thể không đồng ý đây? Nếu như vậy, nàng sẽ là nữ nhân đố kỵ! Tạ gia cũng sẽ nói nàng vong ân bội nghĩa, bọn họ chứa chấp một kẻ mà ngay cả biểu tỷ cũng không tha.

Nam Cung Thần tiến đến gần nàng, gương mặt tuấn mỹ như tranh vẽ lộ ra chút phiền não: “Uyển Nhi, nàng hãy nghe ta nói…”

Nói gì? Nàng cười khinh bỉ một tiếng, một câu cũng không thèm nghe liền xoay người bỏ chạy.

Bên tai vẫn phảng phất những câu nói chân tình mà đêm qua Nam Cung Thần đã nói cho nàng nghe.

Tuyết trắng bay đầy trời, hắn gạt đi bông tuyết vương trên tóc nàng, đôi mắt thâm thúy nhìn nàng, hắn nói cả đời chỉ thích một người thê tử, đó chính là nàng.

Nàng lảo đảo chạy về viện của mình.

Nàng là họ hàng xa của Tạ thượng thư, phụ thân nàng là thương nhân, cưới Quận chúa của Doãn quốc, một nước láng giềng nhỏ. Ai ngờ năm năm trước cha mẹ nàng đi ra ngoài gặp phải sơn tặc, hai người đều bị mất mạng, chỉ trong một đêm nàng trở thành cô nhi, cha mẹ ra đi để lại không ít tài sản cho nàng.

Phụ thân nàng là con trai độc nhất trong nhà, thượng vô lão nhân hạ vô thân tộc*. Doãn quốc cũng đã thay đổi triều đại kể từ khi mẹ nàng lập gia đình, tổ gia bên ngoài cũng đã chết hết.

Tạ thượng thư thấy nàng không có chỗ nương thân, liền đưa nàng tới sống ở Thượng thư phủ, phu nhân của phủ cũng hòa ái dễ gần, xem nàng giống như con gái của chính mình, còn đưa mấy người tới làm hầu cận cho nàng.

Nàng sống cũng hòa thuận với mấy vị tiểu thư khác trong phủ, ai ngờ hòa thuận như thế nhưng lại đoạt lấy hôn phu của nàng.

Tạ Uyển chạy tới giường hẹp, giá y trên giường đỏ như lửa, đó cũng là giá y nàng tự tay mình may mà thành, trong đó chứa đựng thật nhiều ước mơ ở tương lai.

Nhưng bây giờ nhìn lại, Tạ Uyển chỉ cảm thấy giá y hết sức chói mắt, giống như có một cây kim ở trong tim nàng, đau đớn, nhưng nhiều hơn là cảm giác ghê tởm đến buồn nôn. Nam nhân như vậy, Tạ Uyển cười lạnh! Ngày mai chính là ngày hắn tới dâng lễ, hắn sẽ làm gì?

“Sau này nàng vẫn là thê tử, nàng ta chỉ là thiếp.”

Thê tử cái gì chứ! Ai cần!

Tại sao nàng không phát hiện ra hai người bọn họ đã sớm gian thông với nhau chứ? Dĩ nhiên, bây giờ phát hiện cũng không muộn. Nam Cung Thần, từ nay chúng ta cũng như mặt trời và mặt trăng, không ai liên quan đến ai!

Nàng muốn từ hôn!

Nam nhân như vậy, người nào yêu thì cứ lấy đi!

Tạ Uyển cười lạnh, cầm giá y chính tay mình may vung lên, quăng vào trong lò sưởi bên cạnh, ngọn lửa bốc lên cao, trong nháy mắt, giá y đỏ thẫm chỉ còn lại đống tro tàn.

Nha đầu Xuân Yến kinh ngạc hỏi: “Tiểu thư, người bị sao vậy? Sao lại đốt giá y của mình? Đó chính là tâm huyết một năm của người đó!”

Tạ Uyển im lặng không nói gì, nàng không còn sức nói chuyện, từng bước đi đến bên bàn sách, cầm bút viết giấy từ hôn.

“Tiểu thư, người điên rồi sao? Từ hôn sao? Tại sao lại vậy? Hôn sự của người cùng Nam Cung Thần là lão gia cùng phu nhân tự tay sắp xếp đó!” Xuân Yến gấp đến không chịu được.

Tạ Uyển đã mất đi sức lực để giải thích.

Ngoài cửa sổ, Lương bà áp sát tai vào cửa nghe ngóng, nghe được tin về giấy từ hôn, bà ta lặng lẽ rút lui, chạy một mạch tới phòng của An Thị - Thượng thư Phu nhân.

Lúc đó An Thị đang mắng Tạ Vân Lam không nên để cho Tạ Uyển phát hiện chuyện của nàng ta cùng Nam Cung Thần sớm như vậy.

Vừa nghe Lương bà hồi báo, Tạ Vân Lam gấp đến mức nhảy dựng lên: “Cái gì cơ? Nàng ta muốn từ hôn? Mẹ, ngàn vạn lần không thể để nàng ta từ hôn!”

“Câm miệng lại cho ta!” An Thị tức giận trừng mắt nhìn nữ nhi không có tiền đồ trước mặt một cái, mặc dù trong lòng tức giận nữ nhi lỗ mãng, nhưng nhớ tới chuyện Tạ Uyển muốn từ hôn, thoáng chốc trong mắt hiện lên tia máu.

Từ hôn sao? Chuyện đó sai kế hoạch rồi! Nhưng nếu vậy thì sẽ thay đổi chiến thuật.



Hậu viện của Tạ phủ, Tiêu Viên.

Trong Tây sương phòng, Tạ Uyển đang cúi đầu viết giấy từ hôn, đột nhiên, trên đầu bị một vật gì đó đánh một cái rất mạnh, trước mắt tối sầm, nàng hôn mê bất tỉnh.

Đợi đến khi nàng tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên một chiếc giường, hơn nữa lại có một đám người đứng trước giường. Nam Cung Thần âm trầm nhìn nàng, bên cạnh hắn chính là đại tiểu thư của Thượng thư phủ - Tạ Vân Lam, đang dương dương đắc ý.

“Uyển muội muội, muội làm như vậy không sợ Thần lang sẽ thất vọng sao? Thần lang yêu muội đã mười năm, vậy mà muội…” Tạ Vân Lam che miệng lộ vẻ khó xử, giống như rất khó khăn khi nói những từ kia ra khỏi miệng.

Tạ Uyển cảm thấy chóng mắt đau đầu, nàng có lỗi với Nam Cung Thần sao? Nàng đâu có? Mặc dù nàng muốn từ hôn với hắn ta, nhưng cũng không che phép người bên cạnh hắn chửi bới nàng, nàng tức giận nói: “Đừng nói bậy bạ!”

“Ta thật là có mắt không tròng, chứa chấp một nữ nhân lả lơi ong bướm!” Thượng thư phủ phu nhân, An Thị cười khinh một cái, khác hẳn với thái độ dịu dàng ngày thường.

Lúc này Tạ Uyển mới phát hiện quần áo của nàng xốc xếch, đầu tóc rối bù, bên người còn có một nam tử trần truồng đang mê man ngủ, là một gã phu xe của Tạ gia.

“Các ngươi dám hãm hại ta?” Trong nháy mắt, Tạ Uyển hiểu chuyện gì đang xảy ra, nàng cho rằng Tạ phủ là một nơi trong sạch bình yên, ai ngờ cũng là một ổ lang sói.

Nam Cung Thần không nói một lời, xoay người rời đi.

“Thật là một tiện nhân! Lại ở chung một chỗ với gã phu xe.” Tạ Vân Lam chế nhạo rồi cũng quay lưng đi theo Nam Cung Thần.

“Làm sao Thượng thư phủ có thể để cho một nữ nhân không biết liêm sỉ vào ở như thế này? Lại có thể cấu kết với gã phu xe, thật bôi nhọ gia phong của Tạ gia, bây đâu?” An Thị quát lớn một tiếng, lập tức có hai người đàn bà trung niên đi tới: “Xin Uyển cô nương đi ra ngoài!”

“Dừng tay, thả ra! Các người là bọn ác nhân!” Xuân Yến chạy đến, nhưng cả người cũng đã đầy máu, mặt mũi sưng tấy lên, hai chân có máu chảy, đương nhiên cũng đã bị tra khảo bởi khốc hình.

An Thị gầm lên: “Đưa nha đầu này đi! Trông chừng chủ tử không tốt, giữ lại làm gì? Mặc dù ngươi không phải là nha đầu trong phủ, nhưng làm suy bại danh tiếng của phủ, không thể giữ lại, đuổi ra ngoài!”

Hai người kia lôi Xuân Yến ra ngoài.

“Cô nương, nô tỳ vô dụng, cô nương, nô tỳ có chết cũng không bỏ qua cho mấy người này!” Tiếng khóc của Xuân Yến vang lên, sau một lúc cũng ngừng mất.

Tạ Uyển kinh ngạc nhìn đám người kia, muốn bò xuống cứu Xuân Yến nhưng hai chân vô lực.

Một trong hai người kia không nói gì kéo nàng xuống giường, giống như là kéo một con vật để chuẩn bị làm thịt, sau đó trói tay chân nàng lại, ném nàng tới một gian phòng cũ.

“Uyển cô nương, đừng trách ta, tất cả chính là kế hoạch của Nam Cung Tử.” An Thị nhìn Tạ Uyển, nét phúc hậu bình thường đã trở nên vô cùng hung ác.

Nam Cung Thần? Hắn muốn gì? Hắn phản bội nàng còn muốn giết nàng để bịt miệng sao?

“Còn không mau ra tay đi!” An Thị quát lên.

Một người nhanh chóng đi đến xé quần áo của nàng, ấn nàng nằm xuống đất. Một người cầm dao rạch phía sau lưng của nàng.

Thật là đau! Nước mắt của nàng lập tức chảy ra, lại không kêu lên được vì trong miệng chỉ toàn là đống vải rách dơ bẩn.

Hai tay hai chân bị trói, nàng giống như cá nằm trên thớt.

Đau đớn trên lưng khiến nàng run rẩy, hai mắt nổi lên vằn đỏ nhìn chằm chằm đám người này.

Dù chỉ còn sót lại một hơi thở, nàng cũng muốn bọn họ chết không tử tế!

Một đao, hai đao… Tổng cộng là 21 đao, chỉ cần nàng không chết, nhất định bọn chúng phải trả giá gấp mười lần!

“Phu nhân, được rồi!” Một người đưa miếng da từ trên lưng nàng cho An Thị.

Trên tấm da người máu còn chảy xuống, hiện ra một tấm bản đồ.

An Thị đắc ý cười một tiếng, cầm miếng da đó nhét vào trong tay áo. “Quả nhiên là thật.”

“Nương, lấy được rồi sao? Phụ thân đã trở về.” Tạ Vân Lam đi tới, thấy Tạ Uyển chật vật nằm trên đất liền cười khinh bỉ một tiếng.

Thì ra đây mới là bộ mặt thật của bọn họ. Công tử hiều dịu gì chứ, Thượng thư phủ phu nhân hiền lành gì chứ, biểu tỷ hòa ái dễ gần gì chứ, toàn bộ đều là một đám ra vẻ đạo mạo để lừa gạt!

Lừa gạt nữ tử bị mất cha mất mẹ năm năm trước về phủ, thì ra có mục đích! Bọn họ đợi năm năm, chỉ vì đợi ngày hôm nay trên người nàng sẽ hiện Tàng Bảo Đồ!

“Ném nàng ta đến ao vôi trong viện đi!” An Thị quát khẽ.

“Vâng, phu nhân.”

Tạ Uyển đau đến hôn mê bất tỉnh, đã sớm không còn cảm giác nào, mặc cho người đàn bà kia kéo nàng đi giống như kéo gia súc.

An Thị lấy tấm da từ trong túi áo ra, cong môi cười với Tạ Vân Lam: “Quả nhiên giống con nói, Lam Nhi, không nghĩ tới nó cho chúng ta một khối tài sản lớn như vậy, thật đúng là đã xem thường rồi. Có số tiền kia, con gả cho Nam Cung thế tử cũng rất hợp rồi, trừ con ra thì còn ai khác.”

“Nữ nhân ngu xuẩn kia cũng xứng gả cho Thần lang sao?” Tạ vân Lam che miệng cười lạnh.