Lễ đường Vocamedy nằm trên đồi núi, dưới là biển xanh, một khoảng trời xanh rộng lớn bát ngát. Mạc Cao Kì chỉnh bộ vest của mình, rồi đến chiếc kình, hắn nhoẻn cười cực kì quyến rũ, hắn càng điềm tĩnh bao nhiêu thì Phong Thần sẽ ngược lại, hăn đoán thì chỉ mình hắn là người khách theo nghĩa đúng đắn nhất trong bữa tiệc này, em trai hắn khẩu vị không tệ rất biết chọn chỗ và cách trang trí.
Cánh cửa vừa mở ra, Mạc Cao Kì cười tươi như nụ cười thương hiệu của mình, tay cầm bó hoa và túi quà.
- “ Chúc mừng em trai”
Hắn nhìn thằng Phong Thần đang đứng trên lễ đường kia, bước tới không chút hề hấn gì, đằng nào cũng sẽ đến ngày này, không nên quá căng thẳng. hắn đứng đối diện Phong Thần, tay trao anh bó hoa, nhếch miệng mà nói. truyện ngôn tình
- “ Hoa hồng vàng, tặng theo nghĩa của người nhật bản, còn đây, túi quà rất hữu ích cho đêm nay”
Tại Nhật Bản, nếu như bạn tặng loài hó này cho một người nào đó, đồng nghĩa việc bạn thậm sự căm ghét họ và có mối thù sâu sắc. Hắn vỗ vai Lục Phong Thần, bước khỏi lễ đường về chỗ của mình, thoải mái rót ly rượu uống.
- “ Mạc Cao Kì, tí nữa anh có thể đại diện nhà trai mà đón nhà gái được không”
- “ Được thôi, anh rất háo hức”
Hắn vừa dứt lời, cảnh của lễ đường đã mở ra, mòi người đều đúng dậy hướng về phía cô dâu nhưng trừ hắn, Mạc Cao Kì đoán là Phong Thần đang quan sát hắn rất kĩ, hắn mỉm cười, trịnh trọng đứng dậy đi lên ngay chỗ bậc lên thánh đường. Hắn quay người, đập vào mắt hắn là người con gái mặt bộ váy đuôi cá ôm sắt, làm lộ ra đường cong quyết rũ, cô trùm chiếc khăn trắng, dưới kia liệu có phải một nhan sắc làm say mê lòng người. Trái tim Mạc Cao Kì dù đập loạn xạ nhưng hắn không cho phép mình biểu lộ ra ngoài, khi cô dâu gần đến chỗ hắn, Mạc Cao Kì liền tiến đến, ngả tay ra.
- “ Đến đây tôi phép được đưa cô ấy lễ đường”
Khi cánh tay nhỏ bé đặt lên tay hắn, Mạc Cao Kì tinh tế mà vuốt một đường mu bàn tay của cô gái đối điện. Hắn dẫn cô lên lễ đường rồi trao cho Luc Phong Thần, nhẹ giọng mà nói với hắn.
- “ Có mắt chọn người đấy Lục Phong Thần. Chúc may mắn”
Một tia lóe qua ánh mắt của Mạc Cao Kì. Nhìn khuôn mặt mong đợi của Phong Thần hắn càng tỏ ra thoải mái dường như chẳng điều gì khiến hắn nóng vội cả.
Đoàng… đoàng
Nói rồi liên tục các tiếng súng thay nhau liên tiếp vàng lên, đám khách mời liền đứa dậy rút súng ra chĩa vào Mạc Cao Kì, hắn đã trong tình thế giơ tay xin hàng.
- “ Tấn công trực diện”- hắn mìm cười nhìn Phong Thần không một chút dè chừng.
- “ 1..2…”
Đoàng, một lần nữa riếng súng vang lên, Mạc Cao Kì liền ngã gục xuống.
Thuốc mê?
- “ Ai, là ai bắn?” – Phong Thần gằn giọng, vừa dứt, một tên áo đen đã tiến đến cúi đầu.
- “ Xin lỗi cậu chỉ, chỉ là phản ứng bảo vệ mà thôi”
- “ Mang Mạc Cao Kì về biệt thự”
Tại biệt thự Layal
- “ Hắn chưa tỉnh sao?”
- “ dạ vẫn chưa thưa cậu chủ”
Phong Thần nhíu mày nhìn Mạc Cao Kì đang bị trói chặt chân tay bằng dây xích kia, việc thoát ra gần như là không thể nào. Quái lại, bản thân anh dù đã bắt được Mạc Cao Kì nhưng trong lòng nổi sóng lại không yên, chẳng phải mọi chuyển xảy ra một cách quá dễ dàng sao? phong cách làm việc sơ hở này, tuyệt đối không giống hắn.
- “ A… chết tiệt cách chào hỏi chẳng phép tắc gì cả”
Mái tóc Mạc Cao Kì rũ xuống chỉ để lộ ra một mắt màu hổ phách quên thuộc mang theo gen của cha mình, Phong Thần lại mang gen mắt xanh Châu Âu ngoại lai của mẹ mình, chính vì nhìn hắn lại gợi anh nhớ đến người cho của mình vậy nên máu lửa trong người càng nổi lên, bàn tay từ bao giờ đã tạo thành nắm đấm, không ngần ngại đáp trả giáng xuống không mặt điển trai của hắn.
- “ Mạc Cao Kì… anh nên để ý hoàn cảnh của bản thân một chút”
- “ hoàn cảnh, à mấy dây xích này sao”
Nói rồi hắn ngước lên mỉm cười nụ cười tươi với anh ta, thản nhiên đáp.
- “ chúng đẹp lắm”
- “ anh là kẻ không sợ trời, không sợ đất, vì thế nên anh không bao giờ ngẩng lên xem ai đang ở trên mình sao”
- “ đợi cái ngày anh ngẩng lên thấy chú thì mỏi cổ lắm, có khi thái hóa cũng nên”
- “ anh…”- Lục Phong Thần dường như chẳng thể kìm chế nổi cơn giận của mình, hắn ta là đang coi thường anh. –“ đánh hắn ta”
- “ cậu chủ …”
Đám người áo đen nhân được lệnh nhưng lại có chút lưỡng lự, chúng biết Mạc Cao Kì là ai, nếu đã đắc tội với hắn thà giết hắn còn hơn để hắn thoát ra khỏi đây, bây giờ đắc tội với hắn không chùng tương lai họ còn có thể toàn thay, nhận ra sự dè chùng của đám người kia, Mạc Cao Kì càng cười lớn hơn.
- “ đáng khinh, thật đáng khinh, tôi muốn khâm phục cũng không thể”
- “ các ngươi …”
Rốt cuộc gọi Mạc Cao Kì là dã thú là vì sao chứ?
- “ Lục …”
Bốp…
Một tiếng vang lên khiến ai nấy đều bất ngờ, một tên áo đen trong đám kía đã xông lên đấm thật mạnh vào mặt Mạc Cao Kì, tên đó dùng sức xách cổ áo hắn lên, mặc cho khóe miệng đã có máu chảy, nhưng tên kia vẫn giáng vào người hắn nhưng nắm đấm không hề nhẹ.
- “ Dừng lại…”
- “ Cậu chủ …”
Lục Phong Thần giơ kí hiệu ý hắn quay trở lại chỗ cũ, anh bước đến ngồi xuống đối diện mặt với hắn, tay vỗ mặt hắn đang rũ xuống rồi buông thả một câu.
- “ chết rồi sao?”
- “ chưa… thằng này còn sống dai lắm” – hắn lại nhoẻn cười, liếm nhẹ môi mình, cảm nhận vị máu tanh nồng.
Phụt…
- “ đ**”
Phong Thần trước giờ là thánh sạch sẽ, việc thô bỉ kia của hắn là một đả kích quá lớn. lửa giận đến nỗi khiến anh không kiềm được mà đá một cái thật mạnh vào bụng anh,
- “ hôm nay tôi sẽ cho anh biết trời đất là gì?”
Vừa dứt câu, tiếng chiếc gậy bóng chày sắt bị kéo lê trên đất, ngày cang hiện rõ hơn, Mạc Cao Kì chết chắc rồi, hắn biết, lúc hắn chấp nhận vào đây làm thế bị động, hắn đã biết mình sẽ bị đập cho ra trận như thế nào.
- “ A… ha.,”
Mạc Cao Kì thở mạnh, hét lớn khi chiếc gậy giáng xuống chân mình, tiếp tục từng cái một trên thân thể của hắn, Mạc Cao Kì dù khỏe mạnh đến đâu, đối với việc này cũng khó,à chịu đựng được, cơ thể đã thấm đau, một vài chỗ đã chảy máu, nhưng hắn vẫn gượng người dậy. Phong Thần cầm chiếc gậy nâng mặt hắn lên…
- “ cha chúng ta năm trước chết cũng vì bị người ta đánh, anh liệu còn nhớ?”
Mạc Cao Kì cố cười, rõ ràng đã biết lý do về cái chết thương tâm đó nhưng vẫn luôn đổ tội cho hắn.
- “ tao còn chẳng thèm quan tâm ông ta”
Hận, hắn hận người cha đó, hận cả gia tộc Lục, hận đám khốn nạn đó giết chết mẹ hắn, mẹ hắn mất ra sao hắn còn nhớ như in sáng ngày hôm đó hắn thức dậy người mẹ bên hắn đã trở thành một cái xác chết nhưng bà vẫn ôm hắn, ôm hắn thật chặt như vòng tay bảo vệ, mẹ hắn không bị bệnh mà chết, xác nhận thi thể đã cho thấy bà bị đánh rồi hạ độc, đừng tưởng hắn không biết Lục phu nhân đã giở trò gì. Đêm mấy năm trước, hắn cũng chứng kiến người cha của mình, cha, cha sao, nực cười, nếu không phải vì sự nghiệp giảm sút ông ta cũng không nhận hắn về nuôi để tạo nên vầng hào quang tốt đẹp trưng bày ra cho người ta xem. Rồi sao ông ta cũng bị giết chết như mẹ hắn, hắn chẳng mảy may quan tâm, hắn còn không có khái niệm cứu khi ông ta bị như vậy, luật nhân quả cả thôi, ông ta biết thưà Lục Phu Nhân bà ta có ý định hại mẹ hắn nhưng lại không ngăn cản lại, chẳng khác nào là đồng phạm, kẻ như ông ta chết cũng đáng thôi. Chỉ hắn biết chuyện gì đã xảy ra, ai là hung thủ hắn biết rõ nhất, nhưng vì chút tình thương nực cười mà người anh trai dành cho em trai hắn đã thừa nhận mình giết cha với Lục Phong Thần. Lục Phu Nhân thật độc ác, vì một chút tài sản mà đã giết chết chồng mình và cha của con mình sao.
- “ người như ông ta thật không đáng sống “
- “ anh câm miệng, anh không được nói ông ấy như vậy”- Phong Thần hét lớn, anh đấm thật mạnh vào mặt hắn thay cho bao nhiêu tức tưởi của bản thân, cũng đúng thôi một đứa trẻ như anh đang sống trong tình thương cha mẹ rồi mất đi, hắn hiểu, hắn hiểu cảm giác gọi mãi gọi mãi nhưng lại không có hồi đáp, nhưng tình yêu thương mẹ Phong Thần dành cho anh thật quá buồn cười.
- “ nhìn thế nào trông cậu rất đáng thương”
- “ câm miệng”
- “ cậu chủ bình tĩnh,…”
- “ im miệng”
Phong Thần rút súng từ tên cận vệ của mình, chỉ một động tác súng đã lên tròng.
- “ nói tôi nghe anh đang toán tính điều gì, đưa mình vào nguy hiểm như này hoàn toàn không phải là phong cách của anh, chẳng phải anh luôn đề bản thân lên trên và bảo vệ mình sao”
- “ Hì..” Mạc Cao Kì mỉm cười, nhìn hắn bây giờ chẳng tỏ vẻ ra một chút sợ hãi nào. Hắn chống người đứng dậy đối mặt với em trai mình giọng nói rành mạch mà tuyên bố.
- “ Vì bây giờ tao đã có người để bảo vệ rồi”
Phong Thần mở to mắt, rồi lại nhíu mày.
- “ Cái đau này chằng nhàm nhò gì sao với cái đau ở đây này”
Nói rồi hắn chỉ lên tim mình, hắn yêu rồi, đúng vậy hắn là một con người đang yêu, thậm chí là kẻ điên. Hắn nhếch miệng cười, hai nay nâng súng mà anh đang cầm giương thẳng vào trái tim hắn.
- “ mày không biết đâu, nỗi sợ đứng trước cái chết cận kề cũng chẳng bằng việc mất người mình yêu”
*****
❤