Hắn vuốt mái tóc sớm đã thấm mồ hôi, mệt nhọc, thở mạnh rũ người nằm xuống, tay vắt lên trán. Chết tiệt, thuốc Lộ Tư tiêm mạnh quá,em trai hắn thậm chí còn chưa chịu xuống. Không thể thừa nhận, khi ở trong người con gái kia,hắn như phát điên, một chút nhận, thức còn không có. Lúc đó ánh mắt hắn như có một vật gì đó chắn, hắn không thể tập trung cố nhận rõ cô gái trước mặt, mà chỉ liên tục tìm kiếm thứ mình cần. Dục vọng, thậm chí còn nhiều hơn thế.
Bỗng chốc, tay hắn sờ lên cổ... không thấy, cả người hắn vội bật dậy. Đâu.. đâu rồi? Ánh mắt đảo quanh phòng, mọi ý nghĩ biến mất, hắn chỉ quan tâm chiếc vòng ấy đâu.
Mạc Cao Kì tìm khắp phòng từ túi áo khoác, cho đến gầm giường. Nhìn vào góc tối nhất của căn phòng, hắn cất tiếng.
- " Cô kia, cô có thấy chiếc vòng của tôi không?"
Không đợi một câu trả lời nào, hằn liền xông vào bóng đêm, kéo chiếc khăn trên người cô ta xuống. Một thứ ánh sáng le lói trong tay cô. Hắn liền giật nó không một phút suy nghĩ. Cao Kì thở phào nhẹ nhõm
Chiếc vòng của Hạ Vy, nó lại phát sáng.
Tại sao chứ?
Hắn ấp nó trong tay, để ánh sáng được nhìn rõ hơn. Ánh sáng này tinh khiết hơn bất cứ ánh sáng khác, cái vòng càng này nó càng sáng hơn. Nhìn thấy rồi,hắn thấy rồi.. bông hoa trong vòng là... hoa lưu ly.
Nó có nghĩa là....
" Dont forget me "
Cả người hắn sững lại, lặng thinh trong giây phút. Từ sau như có ai đâm dao vào tim hắn vậy. Giọng hắn nhỏ dần,có chút mệt mỏi. Cả thế giới đang quay như ngừng lại trong hình ảnh hoài niệm của quá khứ.
- " Hạ Vy. Đây là điều em có nói với anh sao?" - Hắn thơm lên mặt vòng. Cảm giác ấm áp bao quanh không thể nói đến chính là cảm giác tội lỗi đang bủa vây trí óc của hắn. Hắn đáng chết, thật sự đáng chết.
Tim... tim hắn nhói quá... thật sự đau, rất đau. Hơn cả việc hàng ngàn kim tiêm đâm vào đó. Lời nói của Lộ Tư như một sự ám ảnh,không cô ta và hắn không giống nhau. Bỗng một bàn tay ấp áp chạm vào cánh tay hắn, Cao Kì liền quay lại. Dù không nhìn rõ người con gái kia giờ ra sao. Hắn nhíu chặt mày lại, cảm xúc của hắn bây giờ như là một mớ hỗn độn không cách nào có thể gỡ ra được, tại sao, tại sao hắn lại không từ chối nào khi được cô gái kia cảm thông mình. Cử chỉ quá rõ ràng là có vẻ cô ta đang cố an ủi hắn. Lát sau, không chỉ cánh tay, mà là một cái ôm từ đằng sau. Thật nhẹ nhàng... hai tay cô vòng qua hắn rồi đưa lên che mắt hắn, giọng nói nhỏ nhẹ hơi khàn bên tai.
- " Hãy nói nếu anh muốn "
Lấp tức, ánh mắt hắn mở to, hai miệng từ từ mở ra như bỡ ngỡ, cảm xúc chuyển dần. Cô gái này nhìn ra mọi cảm xúc của hắn.
Gì đây...
Hắn không muốn đáng thương trước mặt người khác. Đây là điều hắn ghét nhất và thậm chí hắn nghĩ mình sẽ không bao giờ làm nó. Nhưng hắn mệt mỏi lắm, thật sự rất mệt mỏi. Chúa mới biết, hắn phải đấu tranh với bản thân mình biết bao nhiêu lần.
Lần này thôi? Được không? Cho phép hắn buông thả với kẻ tâm sự trong bóng tối vô danh kia. Bàn tay hắn sờ lên tay cô gái, cử chỉ rất dịu dàng, mon men lên mái tóc cô, len qua từng sợ, ôm chặt cô vào người.
- " Đêm nay, cô là Hạ Vy được không?"
- ".." - không một câu trả lời, chỉ là cái gật đầu thoáng qua như chấp thuận.
Miệng hắn khẽ cười, hôn lên mắt cô gái kia, hành động của hắn với cô gái giống mọi điều hắn hay làm với Hạ Vy và do hắn bắt bản thân ảo tưởng đó thực sự là Nguyệt Hạ Vy người hắn yêu. Giọng hắn âm trầm trong đêm. Âu yếm ôm lấy, xoa dịu làn da mềm mịn, chà mình vào phần vai xương quai xanh của người đối diện
- " Hạ Vy, anh xin lỗi, là do anh, tất cả là do anh, nếu anh không quá độc đoán, chiếm hữu. Nếu anh cho em một chút tự do. Em đã không oán hận anh đến thế. 5 lần 7 lượt anh ép em, dù em không đồng ý, anh vẫn làm. Anh khóa em bên cạnh. Anh khiến em như chú chim xinh đẹp nhốt trong lồng, giam hãm không cho em bay đi. Thế giới ngoài kia có lẽ là nơi em thuộc về, chứ không phải là căn biệt thự với 4 bức tường,sống qua ngày và đợi anh về. Anh đã rất cố gắng và anh nghĩ đó là cách tốt nhất giữ em lại một cách an toàn bên mình. Việc người ngoài cố chiếm lấy em cũng không đáng sợ bằng việc em cố ý rời khỏi anh. Anh nghĩ nếu như vậy, cuộc sống của chúng ta sẽ hạnh phúc. Nhưng bản tính vẫn là bản tính, anh ích kỉ quá rồi, ích kỉ đến nỗi mà từng người cũng rời anh mà đi. 10 tỉ mua em, là số tiền anh thấy mình tiêu đúng đắn nhất, 10 tỉ mua cả thế giới cũng không bằng mua em. Em không biết lúc em tìm cách trốn đi, lúc em bị bắt cóc, lúc em bị đánh,....
Họng hắn nghẹn ứng lại..
- " Anh đã run sợ như thế nào đâu. Anh đã nghĩ từ sợ sẽ không trong khái niệm từ điển của mình. Nhưng khi em xuất hiện, nó đã tồn tại trong cảm giác anh. Thật buồn cười, kẻ như anh có thể xứng với em ư. Em thật xinh đẹp, tinh khiết đến nỗi, anh chẳng dám vấy bẩn nó. Nhưng có lẽ anh đã nhầm. Anh... anh giết em rồi Hạ Vy".
Nói đến đây, hắn ôm chặt hơn, giọng run run theo từng đợt, vùi đầu mình trong lồng ngực cô. Vị mặn... đây là vị nước mắt sao. Ông trời quả đang trên đùa một người như hắn.
- " Đêm đó, anh thề anh không cố ý cưỡng bức em. Đáng lẽ ra người có lỗi là, anh lại không chịu hiểu nhưng uất ức mà em phải dồn nén trong mình, mà ép em tha thứ để rồi... trên chiếc vực đó, đáng lẽ ra anh phải nhanh hơn, nhanh hơn mà nắm lấy tay em... anh.. anh là kẻ ngốc. Ai bảo không, anh có đi tìm em chứ, 3 tháng anh như thằng điên, đâm đầu vào công việc,thậm chí bao lần anh đứng trước cổng biệt thự của mình mà không dám vào, bao ngày anh không về nhà. Vì... nơi đó giờ không có em.. không phải là nhà. Họ cho anh hi vọng rồi lại tuyệt vọng. Đến bây giờ, vẫn không một tin tức, em đang trốn anh phải không. Em không chết.... em chỉ là... đang trốn phải không? Em trách anh thế nào cũng được. Về nhà được không em, về nhà nơi anh đợi."
Mạc Cao Kì là một kẻ thiếu thốn tình yêu, từ ruột thịt hay chính người mẹ mất sớm của mình, sống dưới sự ghẻ lạnh của người cha. Nhưng một khi đã yêu là đặt niềm tin, người ta gọi hắn chẳng khác nào kẻ điên si tình.
Bao điều được cất giấu kín nhất,chiếc hòm nội tâm nay được mở khóa. Mọi thứ như bị dồn nén đã lâu tuôn trao hết ra. Bàn tay ai kia vẫn ôm hắn.
- " Hạ Vy "
- " Ơi " - hắn biết người trả lời hắn không phải Hạ Vy, cô chỉ đơn thuần là cô gái qua đêm vô danh mà hắn không biết. Nhưng bằng một sức mạnh nào đó, cố dễ dàng làm Mạc Cao Kì bỏ lớp bọc bảo thủ quanh mình ra, sống thật với nội tâm kia.
- " Về nhà đi em, về với anh được không? Một lần thôi để anh nhìn thấy nụ cười của em... chúng ta đừng chơi trốn tìm nữa nha "
- "..." - Cô gái kia siết tay, ôm hắn chặt hơn. Bàn tay không ngừng xoa lưng hắn.
- " Em tha thứ cho anh chứ?"
- " Không oán hận anh "
- " Vẫn tiếp tục yêu anh được không?"
Sau mỗi câu hỏi là một cái gật đầu của cô. Mấy ai biết rằng đối với một kẻ như Mạc Cao Kì luôn phải tạo vỏ bọc cho mình. Thì sự am hiểu của người mà hắn tin tưởng như là một đấng cứu sinh của mình. Ngay lúc này, dù cho cô gái kia không phải là Hạ Vy, không phải người thật sự mà hắn yêu, hắn cũng mong rằng thời gian hãy ngưng đọng lại tại thời điểm này. Chỉ một lần thôi? Được không?....
*********************
Vote và nhận xét nhé ❤
- nhận xét với ạ nát não để nghĩ ra từ ngữ cho anh Mạc nói TvT. Sợ lại sến sẩm quá:(((