Tinh... tiếng thang máy cất lên, đồng thời hai cánh cửa mở ra. Mạc Cao Kì vẫn giữ vững vẻ mặt ảm đạm, trong thang máy hắn không nói gì mặc dù Hạ Vy biết hắn luôn là một tên kiệm lời. Tình hình có vẻ không hay...
Cô đi theo hắn, chủ động bỏ tay ra tránh sự chú ý của nhân viên. Cô đưa mắt nhìn theo hai chân thon dài của hắn sải bước, chiếc quần âu cùng với những đường mau tinh tế càng tôn lên vẻ đẹp đó. Ngước lên trên, tấm lưng rộng lớn như sân bay mà bao cô gái ao ước mình được nó che chở. Từ con người hắn toát ra một vẻ uy nghiêm, một khí chất vốn có của một tổng tài, nhân viên không dám gần hắn quá 2m nên Hạ Vy cũng biết ý mà tụt lại một chút.
- " Chào chủ tịch... "- một cô nhân viên bước đến, cô ta có hơi liếc qua Hạ Vy nhưng lại nhanh chóng cầm tài liệu giở ra, cô ta với hắn có nói gì đó. Không biết nhiều về kinh tế nên cô cũng chẳng chú ý và tìm hiểu làm gì.
Đúng là tầng của các cấp cao có khác, trang trí rất tinh tế, mà sơn hơi tối gợi sự nguy hiểm nhưng không kém phàn lịch lãm, mà nó lại mang đến cảm giác rất lạnh. Cô khẽ run dường như nhiệt độ trên này cũng giảm, cầm chặt hộp cơm, Hạ Vy nhẹ bước đi ki thấy Mạc Cao Kì đã bàn xong việc.
- " Chào chủ tịch "- vẫn là nhân viên cúi chào, dù là cô đã chuẩn bị tinh thần với những ánh mắt dồn vào mình nhưng cô cảm thấy nhân viên trên này lại đang giễu cợt cô.
- "... vào đi "
Hạ Vy bước vào...
Woaaa
Hai mắt cô tròn long lanh, sự xa hoa thì đương nhiên khỏi nói rồi nhưng quan trọng là sự gọn gàng, ngăn nắp của nó. Những quyển sách gọn gàng ngăn nắp, cô bước dần rồi cũng đến bàn làm việc của hắn. Đập vào mắt cô là một đống tài liệu, một xấp bản kí hợp đồng và còn rất nhiều. Hắn sẽ phải đọc hết chỗ này, đắn đo rồi lên kế hoạch... thật vất vả.
- " Hạ Vy... đến đây "- cô ngước lên, hắn đã ngồi vào chiếu ghế đối diện hay còn gọi là ghế chủ tịch, khẽ đặt hộp cơm lên bàn cô bước đến, hắn đang ngả đầu, nhắm mắt có vẻ đang tận hưởng vào phút giải lao.
- " anh mệt sao? "
Hắn không nói gì, ánh sáng trong phòng rất ít, bên góc bàn lấp ló ánh đèn, làm che đi một góc cạnh trên khuôn mặt của hắn nhưng nó càng làm hắn thêm quyến rũ, mờ ảo.
Cô đặt tay lên trên mắt hắn, khẽ vuốt nhẹ chuôi mày nó có đôi phần đã thoải mái hơn. Khi vừa di nhẹ đến viền môi, một bàn tay to lớn quen thuộc, xoa nhẹ mu bàn tay cô, rồi đặt một nụ hôn nhẹ trong lòng tay. Từng đợt hơi thở ấm nóng phả vào lòng tay Hạ Vy.
Hắn đan tay mình vào tay cô, khi đôi mắt hổ phách nhẹ mở, tức khắc một lực kéo cô lại. Theo đúng như quán tính, cả người cô tự do ngã trọn vào lòng hắn, ngồi lên trên đùi, tư thế bây giờ ứ chi là không trong sáng à nha.
- " Mạc... Ưm " - Khi đôi môi mềm mịn như cánh hoa vừa hé mở, như tỏa ra hương thơm với sức hút mê người. Mạc Cao Kì khéo léo uốn lượn, cậy răng cô ra một cách dễ dàng luồn vào trong, khuấy động cả khoang miệng cũng như là việc gợi dần từng dòng cảm xúc trong cô. Không để xuất hiện sự phản kháng, tay hắn để sau gáy cô tăng độ sâu cho nụ hôn, bàn tay kia cũng không rảnh mà bắt đầu thi hành nhiệm vụ của mình. Thuần thục cởi chiếc áo khoác dạ, luồn tay vào trong áo len cao cổ của cô. Đón nhận sự tấn công dù quen thuộc nhưng sống lưng Hạ Vy như cứng lại.
Cô mân mê miết nhẹ môi hắn, rồi lại dồn dập sâu trong. Hai tay búm chặt lấy vai hắn. Hắn hôn lên má cô lên chóp mũi rồi tụt dần xuống, đến cổ, hắn cắn ở đó một cái làm nó ửng đỏ cả vết răng, hôn mạnh lên đó.
- " A.. đừng " - Hạ Vy hơi nhói kêu lên, cô cố giữ thăng bằng bản thân trước khi ngã xuống. Dù cô biết nếu bước vào phòng làm việc của hắn, cô đã nghĩ hắn sẽ lộng hành nhưng không ngờ thật sự hắn lại dám làm cái việc này trong phòng. Bàn tay to lớn nhẹ chiếc lưng nuột trắng nõn của cô, tìm đến chiếc khóa đen, hắn khẽ cười bên tai cô một tiếng cười ranh mãnh.
- " Hạ Vy hôm nay đồ ăn em mang đến ngon hơn nhiều."
- " Không... ưm " - Cô gần như đắm chìm trong lời nói, tê dại cả thân và lí trí theo bàn tay hắn. Nó mơn trớn trên dạ thịt mềm mại của Hạ Vy, vuốt bầu ngực căng tròn rồi bao phủ lấy, bóp nhẹ. Sự đầy đặn lấp đầy lòng tay hắn khiến sự xâm chiếm càng lên cao, dù chỉ mới tiếp xúc như vậy nhưng cũng đủ làm bụng dưới của hắn nóng kinh khủng. Càng tham lam hắn xoa nắn nhũ hoa của cô rồi từ từ đặt nhẹ lên đó, Cao kỳ không khó để cảm nhận được tim cô đang đập mạnh.
... hồi hộp
...
sợ hãi
.... hay vui sướng, hắn không tài nào biết được
- " Em có muốn tiếp tục không?" - bỗng chốc mọi hành động của hắn ngừng lại và một câu hỏi được phát nhẹ ra.
- " tôi... tôi... "- Câu hỏi này thật sự rất hắc búa, cô không biết trả lời như thế nào nữa. Nói muốn thì quá là phóng khoáng nói không thì sợ hắn mất vui.
- " Có vẻ như là không rồi"- hắn nói, môi hắn nhẹ cười, bàn tay cài lại áo nịt ngực rồi kéo áo xuống.
Không! Đó không phải là điều cô muốn, sự tiếp nối bao trùm mang trí óc. Nhưng cô lại không thể nói ra mãi đến khi hắn đứng lên và cô cũng vậy, hắn quay lưng chỉnh lại cái khuy áo, phủi qua chiếc áo vest như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tại sao... hắn luôn ham muốn chưa bao giờ ngừng lại giữa chừng, nhưng lần này thay vì một cái ôm ấm áp, hay một lời ép buộc hắn lại buông bỏ và quay lưng đi hay là hắn đã không muốn cô nữa hay... đã chán cô rồi. Những tin đồn lời nói về hắn bắt đầu vang vọng trong trí óc cô.... rồi khi nhận thấy hắn bắt đầu bước đi cô như muốn níu lại, muốn hỏi.
- " Mạc... " chưa nói kịp nói hết câu hắn đã tiếp lời.
- " Em muốn về tôi sẽ gọi tài xế đưa em đi " - Bàn tay hắn chạm đến then cửa, đẩy nhẹ một cái cánh cửa cánh cửa đã hơi hé mở ra. Hạ Vy cảm thấy như trên mình đang đeo một thứ gì rất là nặng, thật khó khăn để bước đi. Hắn không nhìn cô, càng làm cô đau, vô vàn các câu hỏi hiện lên trong đầu nó... thật sự rất cần một câu trả lời ngay lúc này.... nhưng không.
Cô chỉ khẽ nhắm mắt rồi quay sang, nói:
- " anh nhớ chăm sóc bản thân "-Hạ Vy nở nụ cười tươi tự tay mình đóng cửa lại.
1...2...3 giây Mạc Cao Kỳ như lặng người, hắn nghiến hai hàm răng bắt đầu chửi thầm
- " Chết tiệt "- tay đặt lên cửa. Nói bộc phát một câu "người phụ nữ ngốc"
Chắc hẳn muốn điên tiết lên mất, đơn giản là vì hắn chỉ muốn khơi dậy ham muốn trong cô nhưng có vẻ như là thất bại rồi. Do là hắn quá tự tin và sức hút của mình? nuối tiếc đương nhiên là hắn có chứ, rõ ràng đồ ăn đã bày trước miệng thế mà, thế mà... à. Điên mất... hắn chỉnh lại đầu tóc, mình thôi cứ coi như là "một phút bốc đồng cả đời bốc c**" vậy hắn sẽ rút kinh nghiệm Chắc chắn là vậy.
Hắn không nhìn cô bởi hắn sẽ không kìm được bản thân mà hành động theo ý mình.
Hắn không ôm cô vì hắn sẽ làm đau cô trước những dục vọng ích kỉ của mình. Hắn muốn cô chủ động.
Cộc cộc...một tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
Cô quay lại sao? im lặng, hắn chỉnh giọng làm vẻ kiêu ngạo mở cửa.
- " em.."
- " chủ tịch đây là dự án mới của tổ thiết kế"- thư ký ôm tập Hồ sơ một cách khổ sở, vừa ngóc lên lại bắt gặp ánh mắt tóe lửa của hắn, nhận thấy hay mày của hắn đang nhíu chặt lại.
- " Chủ tịch, Chủ Tịch ngài sao vậy"- thư ký lắp bắp. Rốt cuộc cô đã làm sai cái gì? Tâm trạng chủ tịch, như thế này cô chết như chơi.
- " để đó đi "- hắn hất mặt nhìn về phía bàn, thay lời nói thư ký thở phào, rón rén, nhẹ nhàng đặt lại rồi vội chuồn luôn. Hắn thở dài, chỉnh lại tóc, hắn nên tiếp tục làm việc....
.....
Nhưng khi chưa kịp đóng cửa lại, đã có một lực giữ cửa, chưa kịp phản xạ cánh cửa đã bị mở ra quá nhanh.
Rầm... một tiếng một lần nữa cánh cửa lại đóng lại, hai mắt hắn mở to thật sự là chưa kịp định hình được sự việc, thì đã có một vật to lớn lao vào. Người hắn đẩy lùi về sau, đến khi chạm đến trước bàn làm việc.
Lộp bộp.... đống tài liệu thi nhau rơi xuống, hai cánh tay nhỏ nhắn của ai vội ôm lấy cổ hắn, áp sát cả thân thể.
- " Hạ Vy..."- hắn vừa định hình lại thì một nụ hôn đã tiến tới, hắn nhìn thấy Hạ Vy nhắm mắt, ôm chặt lấy hắn, luồn tay vào khe tóc nhưng hắn làm đẩy đầu hắn lại chủ động mời gọi.
- " Em chưa về? " - Hắn trụ tay mình ở eo cô. Không nhận được câu trả lời, môi nhỏ của cô lại áp môi hắn, chiếc lưỡi ngọt quấn lấy hắn, hút hết mọi lí trí. Mạc Cao Kì không ngần ngại mà ôm chặt cô hơn. Bàn tay len vào áo rút bỏ chiếc áo ngực vướng víu. Hắn không khác là bao, bàn tay ai đó vụng về tháo cavat của hắn, khuya áo dần tuột. Tay cô yên vị đặt lên ngực hắn, vuốt một đường thẳng qua đầu ti nhỏ hồng của hắn, xoa cơ bụng rắn chắc.
Hạ Vy ôm cổ hắn, cô ngước đôi mắt đê mê lên nhìn hắn, từng giọt mồ hôi lăn trên khuôn mặt đẹp như tượng tạc, làn da màu đồng nay pha nhuốm đỏ càng trở nên quyến rũ. Trên môi hắn hằn hẳn vết răng rõ ràng của Hạ Vy có vẻ như đã dây dưa rất lâu. Cô kiễng chân lên thì thầm vào tai hắn:
- " Tôi quay lại là muốn nói câu trả lời của mình... "- Hạ Vy giương đôi mắt long lanh của mình lên, hai môi mấp máy -" Chúng ta tiếp tục đi. Mạc Cao Kì, tôi... à không em muốn anh. "
- " Em nói lại một lần nữa đi " - Mạc Cao Kì như bất ngờ một phen, hắn ôm chặt cô, hắn không tin, hắn muốn nghe lại.
- " Em muốn anh "
- "... "
- " Và hãy là của riêng em, được không " - ánh mắt Hạ Vy hiền dịu nhưng nó lại như đang đốt cháy hắn. Đây là điều hắn muốn, hắn... hạnh phúc quá, dòng cảm xúc chưa từng có bao trùm quanh trí óc hắn, điều duy nhất hắn nghĩ đến bây giờ là người con gái trước mặt. Cô quá xinh đẹp, mỏng manh nhưng lại dũng mãnh vô cùng. Cô chưa bao giờ là khuất phục hắn mà điều này chưa ai dám. Người con gái này, hắn thích mọi điều ở cô, hắn đã không tăng ca, chăm về biệt thự hơn, hắn thích cái cảm giác sáng dậy có ai đó cọ cọ đầu vào lồng ngực mình, hắn thích ngắm cô khi ăn, được trêu chọc và chăm sóc cô. Và quan trọng là nụ cười của cô, nó tỏa sáng hơn ánh mặt trời, đẹp và trong sáng hơn tất cả các cô gái khác.
- " Tôi đã là của em rồi " - Hắn nhoẻn cười. " và hãy cảm nhận đi " - nói đến đây, hắn để tay cô lên tim mình " nó đang điên loạn vì em "
Hơ... nếu nói khung cảnh lãng mạn thì hắn không cần ngọt ngào như vậy hại cô dù hai má ửng đỏ nhưng tay cô lại cầm tay hắn cũng là vị trí đó.
- " Nó cũng đang đập vì anh đấy "
- " Hạ Vy tôi muốn em, điên cuồng ham muốn, tôi chưa bao giờ vì ai mà như vậy " - Hắn hét lớn lớn, rồi ôm chặt lấy cô, cọ đầu vào cổ cô. " thế nên đừng có quay đi, dù tôi có làm gì đừng rời bỏ, tôi sẽ không ép em, em muốn gì tôi đều chiều điều kiện là dù như nào vẫn luôn phải ở bên và quan trọng đừng bao giờ phản bội tôi... em.. " - Hắn hai tay nâng mặt cô lên.
- " Hức hức... "
- " Hạ Vy em sao vậy, nếu khó quá có thể rút điều kiện lại..."
- " Không... em hạnh phúc quá... Mạc Cao Kì em yêu anh" - Nguyệt Hạ Vy như vỡ òa, cô ôm chầm lấy hắn. Mồm vẫn run run, lẩm bẩm 3 chữ " Em yêu anh "
*****************
Chương sau có "chịt" (thịt????) cho quý zị xơi