Độc Nhất Vợ Yêu Của Tổng Tài

Chương 3: buổi khiêu vũ






" haha… " – tiếng cười to lớn vang vọng cả một căn phòng, cùng với đó là tiếng vui đùa kiều mị của các cô gái pha trộn lẫn nhau.

Khi cánh cửa mở ra Hạ Vy khó chịu, nhíu mày bước vào, mùi thuốc lá và rượi xông lên mũi khiến cô phát nôn. Nhìn những người phụ nữ trước mắt, ra trò uốn éo pha vui cho các ông đại gia, cô không khỏi bất ngờ. Xã hội thời nay, tiền và quyền lực điều khiển con người dễ như trở bàn tay.

- " người đẹp em đứng đó làm gì đến đây " – một người đàn ông ngồi, vẫy tay đôi mắt gian xảo của hắn, đưa nhìn dò xét thân thể cô. Lẳng lặng bước đến ngồi bên cạnh hắn …

- " em đẹp lắm " – tên đó đưa bàn tay bẩn thỉu vuốt ve sống lưng cô.

- " xin ngài.. đừng " – bất giác nỗi lo sợ bao trùm đầu óc, theo phản xạ cô lùi người lại. Tên đó hơi nhíu mày rồi lại nói:

- " còn giả bộ thanh cao??? đàn bà dơ bẩn như cô, chỉ cần phẩy tiền là nghe lời răm rắp. Hình như, người đàn ông cô phục vụ trước đó chắc hẳn boa cô nhiều lắm nhỉ, để cô không nỡ xóa hết những dấu vết hân hoan đó sao … " – từng chữ từng câu nói của hắn như đâm thẳng vào tim cô.

Đúng hắn nói đúng, cô rất dơ bẩn. Nhìn xuống người, bao nhiêu dấu hôn của người đàn ông đêm qua. Khi sáng thức dậy, vẫn chỉ còn mình cô trong căn phòng ấy, bên cạnh vẫn là tấm chi phiếu tiền boa, dù có cọ rửa đến nỗi xước da chảy máu… thì cô vẫn không thể xóa hết những dấu hôn đó.

- " hì. Ngoan tôi sẽ cho cô nhiều tiền hơn … " – hắn ranh mãnh, nhìn khuôn mắt trắng bệch của cô,hung hăng kéo cô đi.

Hạ Vy hoảng loạn,chưa kịp phản ứng, cả thân thể cô đã bị tàn bạo ném xuống giường một cách không thương tiếc. Người đàn ông như con hổ đói lao vào cô, bàn tay thô suyễn sờ soạng người cô.

- " đừng thả tôi ra. Tôi xin các người thả tôi ra " – nước mắt trào rơi,cô biết… dù có la hét thế nào cũng sẽ không có người đến cứu. Tay chân loạng xoạng đá tên ɖâʍ cuồng.

Chát … một giọt máu đỏ tươi chảy từ miệng cô. Tên đó đánh cô, nhưng dù có đánh, giết cô thì Hạ Vy cô sẽ không bao giờ khuất phục. May mắn thay,khi tay cô với được lọ hoa trêи mặt tủ bên cạnh giường, không ngần ngại đập thẳng vào đầu tên đó. Những giọt máu tanh chảy ra, cánh của bật mở …

- " Boss " – hai tên áo đen lao vào đỡ lấy hắn cô hoảng sợ lùi thân mình lại.


- " bắt lấy cô ta " – bọn chúng lao đến,xồng xộc kéo cô đi. Tốt thôi đánh chết cô đi bởi đối với Hạ Vy mà nói bây giờ cô sống không bằng chết.

*******

Rầm … bọn chúng lôi cô đến một căn phòng tối. Ánh nến từ từ thắp lên

- " A … "

- " đánh cô ta "

Chát chát.. những tiếng phát ra từ roi da vang vọng cả hành lang khiến người nghe thôi cũng run sợ. Những cái đánh cứ giội xuống chân cô, vết xước như cứa da thịt loang lổ là máu. Cô cắn răng chịu đựng, chỉ có thể giương đôi mắt hận thù lên nhìn bọn chúng.

- " Dừng lại "

Một tên đàn ông to béo bước đến nâng gương mặt cô rồi hất mạnh xuống.

- " Hạ Vi tôi chẳng phải nói rồi sao việc cô làm là không ai bắt ép tự cô chọn, hi sinh cứu người sao??? nực cười. Bộ cô không nghe thấy câu, lòng tốt giết chết con người à … hừ rượu mời không uống lại đi uống rượu phạt… để bây giờ nhìn xem, thật thảm hại " – tên đó nói mỉa mai cô, từng chữ một. Nước mắt trực trào, cơ thể cô run bần bật

- " Tôi xin ông, chỉ cần ông không động đến họ thì tôi sẽ ngoan ngoãn, việc gì ông nói tôi cũng sẽ làm "

Tên đó không nói gì, chỉ nhếch mép nhìn bộ dạngthảm hại của cô rồi quay lưng bước đi dặn dò đàn em vài câu. Cô chỉ nghe thấy chữ " hết giá trị" rồi bóng đen bao trùm quanh cô đôi mắt cũng từ từ nhắm tịt lại.

***

- " la la lá là … " – trêи bãi cỏ xanh mát tầm 5, 6 đứa trẻ con ngồi hát, bên cạnh một người phụ với nụ cười hiền hậu luôn trực trêи môi. Khi nhìn thấy cô, những đứa trẻ vui mừng chạy tới bi bô gọi cô

- " chị Hạ Vy, chị …. chị đi đâu bây giờ mới về vậy " – cô vui mừng chạy đến, nhưng được một hai bước, hình ảnh ấy mờ nhạt đi bao trùm là bóng tối. Tiếng nói và tiếng cười lần lượt vang lên

- " dơ bẩn, dơ bẩn … "

Rồi một người phụ nữ bước ra, cô hoảng loạn, lo sợ chạy đến định sà vào lòng bà nhưng..

- " đừng qua đây, con làm ta thật thất vọng. Đi đi, đừng xuất hiện trước mặt ta nữa " – lời nói như xét đánh ngang tai cô.

- " con … con đừng bỏ con một mình mà, mọi người đừng đi …. đừng đi "

Ngước mắt lên, lại là bóng tối đáng sợ đó nhưng có một người đàn ông uy quyền đứng đó đưa tay ra nói

- " đến đây "

Cô sợ đến run người, ôm đầu thét lên.

- " làm ơn tha cho tôi aaaaaa…. A "

Hạ Vy hoảng loạn tỉnh dậy là một giấc mơ …. một giấc mơ đáng sợ.

- " tỉnh rồi sao "

Cô nhíu mày mày nhìn.


- " cô là ai? "

- " tôi chỉ là một người làm thôi, vết thương của cô đã được sơ cứu. Ông chủ sẽ đưa cô đến bữa tiệc rượu, nên nhanh nhanh đứng dậy đi " – bà ta cầm trêи tay một bộ y phục bước đến chỗ Hạ Vi.

- " A " – dù vết thương chỉ là ngoài da và đã được băng bó, nhưng nó thật sự rất đau khiến cô thật khó mà di chuyển.

- " để đó tôi tự thay được "

- " được rồi nhìn bộ dạng cô đi đứng còn không nổi. Nhanh lên không ông chủ nói tôi chết "

Khi vừa thay xong, Hạ Vy đứng trước gương, nhìn bản thân mình, bộ váy đen càng làm nổi bật nước da trắng nõn, y phục được thiết kế nét cắt hình chữ V váy đuôi cá phần dưới đính pha lê thật sự rất đẹp.

Khuôn mặt trắng bệch, trở nên hồng hào hơn nhờ son phấn nhìn cô trông thật đối lập với hình ảnh thảm thương lúc sáng.

- " đi thôi " – tiếng nói của một người đàn ông làm cắt đứt suy nghĩ của cô. Cố gượng mình di chuyển đến phía xe, mỗi bước thôi cũng cảm giác vết thương đang rách toạc ra.

Chiếc xe vừa lăn chuyển, bầu không khí khó chịu đến nghẹt thở, cô chỉ biết ngồi im mặc cho ánh mắt của tên Cổ Lão dò xét khắp người. Tên đó nhìn cô rồi nói.

- " thật tiếc " – để lại bao dấu hỏi chấm trong đầu… rốt cuộc thì chuyển gì, sẽ xảy đến với cô…. không một ai có thể biết trước được.

Chiếc xe dừng lại trước một biệt thự long lanh. Ánh đèn vàng soi sáng cả một bầu trời tỏa rực lên. Những đại gia cười nói với nhau, có người hớn hở trả lời phóng viên. Cổ lão bước xuống tay đặt lên eo cô bắt đầu tiến vào.

- " cười lên đi đừng có làm mặt như đưa đám " – câu nói vừa dứt, đôi môi tuyệt đẹp cong lên, tạo thành một đường nết vô cùng hoàn mĩ.

Đôi mắt long lanh sáng rực như kim cương. Người cô yêu kiều, uyển chuyển để lại bao ánh mắt thèm thuồng thán phục của lũ đàn ông. Nhưng cô không biết, mọi hành động của cô đều được thu gọn vào ánh mắt một ai đó.

Hội đấu giá – đại sảnh chính…

Mọi người ai ai cũng vui vẻ nói đùa rồi đồng loạt những tiếng keng do sự va chạm của ly rượu.

Hạ Vi ngước mắt lên, nhìn bao quanh nơi này, thật sự rất đẹp và sang trọng. Không phải ai cũng có thể vào được đây.

– " xin mời tiểu thư dùng rượi " – một người phục vụ tiến đến trang trọng mời cô. Đưa tay với lấy ly rượu đỏ như máu tuyệt đẹp, nhấp nháp thưởng thức nó.

- " ngon lắm. Cảm ơn " – nụ cười tuyệt đẹp trêи môi cô khiến ai nhìn vào cũng có thể chìm sâu trong đó.

- " đó là restina là quốc rượu của Hy Lạp. Mời " – một người đàn ông ăn mặc thanh lịch bước đến cụng ly khiến cô hơi bất ngờ, anh ta thật sự rất đẹp với đôi mắt sâu mang vẻ Châu Âu uy quyền như một con chim ưng.

- " Xin lỗi đã làm tiểu thư giật mình "- anh ta khi nhìn thấy vẻ mặt bơ ngơ của cô thì khẽ cười.

– " à không sao tôi ổn "- cô nở nụ cười ôn nhu xua tay.

- " nhìn gần mới thấy thật sự cô rất đẹp đó, liệu tôi đây có thể mời cô nhảy một bản nhạc " – nói rồi, anh ta đưa tay ra. Người đàn ông này khiến cô cảm thấy không đáng sợ một chút nào ngược lại còn rất thoải mái.

Đặt bàn tay ngọc lên tay anh, bọn họ như trở thành chủ đề bàn tán của mọi người. Tên Cổ Lão xa xa kia, nhìn cô cười một cách hài lòng. Xem ra cô vẫn còn giá trị,nhưng cũng chưa chắc chắn được.

- " A. Mạc tiên sinh xin lỗi tôi không biết ngài sẽ đến hội đấu giá đêm nay " – Cổ Viên giật mình. Vì chú ý đến cô mà lão không biết, Cao Kì đứng đối diện phía bên kia lúc nào. Đúng là thời cơ để kết nối làm ăn mà.


- " chủ tịch ngài không sao chứ " – Lucy lên tiếng khi thấy đôi lông mày của hắn bỗng nhíu chặt lại.

- " khiêu vũ "

- " dạ "- tưởng như nghe lầm, Lucy trợn mắt hỏi lại. Việc hắn tham gia hội đấu giá là một điều lạ rồi nói chi, bây giờ lại đi khiêu vũ.

- " khiêu vũ với tôi " – hắn cầm tay Lucy đi đến đại sảnh chính. Bản nhạc cất lên du dương, Hạ Vy cố đưa mình, nhẹ nhàng di chuyển nhất. Cô hơi nhíu mày vì đau.

- " cô không sao chứ?" – thấy khuôn mặt nhăn nhó của người con gái đối diện Lục Phong Thần vội hỏi.

- " tôi ổn "- cô cố nở một nụ cười đẹp nhất, dấu đi sự đau đớn.

- " A " – có thể do di chuyển không chú ý, mà Hạ Vi đụng trúng ai đó.

- " tôi xin lỗi ngài " – cô vội vàng quay ra xin lỗi, chưa kịp nhìn mặt, ánh đèn vội tắt bụp, một bản nhạc khác nổi lên. Đây có thể gọi là thời khắc trao đổi bạn nhảy trong lúc khiêu vũ.

- " A " – trong bóng tối, có ai đó kéo mạnh khiến cô hơi hoảng sợ chân mất đà mà ngã vào lồng ngực của người trước mặt.

Mùi hương này?

Cô vội ngẩng đầu lên nhìn, mùi hương này thật sự rất quen. Cánh tay săn chắc phía dưới,bỗng dùng sức ôm chặt lấy cô. Tình hình bây giờ đối với Hạ Vy, thật sự không an toàn chút nào.

- " xin lỗi ngài "- nói rồi, cô dùng hết sức mình thoát ra nhưng không thể nào nhúc nhích dù chỉ 1 cm. Người đàn ông này quá mạnh, không những thế khí lạnh toát ra cũng khiến cô đóng băng mất.

Qua cánh cửa, ánh trăng chiếu lên gương mặt xinh đẹp của cô, hắn cúi xuống để mắt mình đối diện với đôi mắt cô. Hắn không thể không thừa nhận dường như mỗi khi nhìn vào mắt người con gái trước mặt, thì bản thân bị cuốn chìm trong đó và không có cách nào để thoát ra. Bàn tay ôm cô, hơi nới lỏng di chuyển xoay người cô, để lưng áp sát vào lồng ngực mình, hít hà mùi hương thoang thoảng.

Đôi môi mỏng tuyệt đẹp khẽ nhếch lên, hôn nhẹ vào tai cô rồi tham lam cúi xuống cắn mạnh vào cổ trắng ngần. Sự đánh dấu chủ quyền này thật sự khiến hắn chẳng bao giờ thấy chán. Nhận thấy cơ thể cô bỗng run lên căng cứng lại, hắn tay ôm eo cô di chuyển theo làn nhạc. Đôi mắt Hạ Vy nhìn xa, lông mi như cánh quạt khẽ run rẩy, để mặc cho người đàn ông đằng sau điều khiển mình, đung đưa theo làn nhạc bởi cô biết chẳng thể nào thoát ra trước sự mạnh mẽ và uy quyền của người đàn ông này.

Không biết từ lúc nào bàn tay cô đã đan vào tay hắn. Cơ thể cô ngày càng mềm nhũn trước hơi thở nồng ấm của Cao Kì. Nhận thấy người con gái kia ngoan ngoãn, dựa vào lồng ngực mình, hắn khẽ mỉm cười – một nụ cười hài lòng. Bàn tay ôm cô chặt hơn, đầu hắn cúi xuống, len lỏi qua làn tóc đen mượt, hít hà mùi hương thơm nhè nhẹ. Bàn tay lạnh băng của hắn mất đi, thay vào đó là sự ấm ấp khiến Hạ Vy cô cảm thấy rất an toàn, khẽ nhắm mắt lại. Dưới ánh trăng đêm nay, họ chính là cặp đôi đẹp nhất. Bản nhạc du dương vang lên hòa cùng vào đó là nhịp đập từ con tim ….

*****

Yêu thương tớ bằng cách

– VOTE truyện

– Follow tớ nhé