Độc Nhất Vợ Yêu Của Tổng Tài

Chương 23: Cô nhớ hắn






Bệnh viện Falouis lại một lần ồn ào toán loạn... Một chiếc máy bay vừa đáp xuống tầng thượng, người đi qua đi lại lên xuống không đếm xuể một chiếc xe kéo nhang chạy dọc hành lang. Dẫn đầu là Cố Từ Niên anh cùng đoàn bác sĩ chuyện nghiệp nhanh chóng kéo hắn đến phòng phẫu thuật.

Đèn đỏ vừa bật lên cả người Hạ Vy ngã xuống cô ôm chặt phần ngực. Cảm nhận trái tim đau đến nỗi có thể vỡ ra ngay lập tức. Đôi mắt sưng tấy lên vù khóc dần khô khốc nay lại trở nên ướt nhòe. Cả người yếu ớt khụy xuống qua chiếc áo vest không khó để nhận ra cả người cô đang cố kìm nén chỉ biết run lên theo từng đợt. Nhớ lại lời của Cố Từ Niên:

- " Phần cốt sống lưng thương quá nặng không những thế phần đầu bị vật nặng đập vào gây tổn thương tùy não nên gây mất ý thức như bây giờ...e rằng cậu ấy sẽ... "

Cái gì mà sống thực vật?

Cái gì mà sống như người không có ý thức?

Đôi tai cô như ù lại ôm chặt tai mình lắc đầu, nước mắt giàn giụa thậm chí đôi môi đã bị cắn đến bặt máu, vết cắt ở tay được xử lí sơ qua lại một lần nữa chảy máu.

- " Hạ Vy cô bình tĩnh lại đi "- Lucy chạy đến cầm hai vai cô để mình đối diện với đôi mắt của Hạ Vy.

- " Đáng lẽ ra... đáng lẽ ra tôi phải là người nằm trong đó không phải Mạc Cao Kì. Đáng lẽ ra ban đầu viên đạn đó nên khiến tôi chết, và anh ấy đừng có cứu sống tôi "

- " Hạ Vy "

- " Không "


Chát...

- " Lucy "

- " Cô điên rồi... người mong cô được sống không ai khác là chủ tịch. Cô biết không cái ngày cô phẫu thuận, ranh giới giữa cái chết rất đến gần... ngài ấy vẫn tin một mực ngồi đây mặc cho mọi người khuyên ngăn dù lúc đó có bị trúng đạn chỉ là để mong chờ cô sống. Vậy mà sao cô lại ngu ngốc nói những lời này " - Lucy cầm vai Hạ Vy cố giúp cô định hình lại. -" Ngài ấy yêu cô..."

Cái gì? Yêu sao?

Cô lắc đầu phân bua..

- " Không cô đừng..."

- " Tôi nói thật. Chủ tịch là một người không bao giờ nói ra tâm tư của mình. Nhưng mọi hành động của ngài ấy với cô là quá rõ ràng... thay vì mọi ngày tôi thấy bao nhiêu cô gái ra vào phòng của Cao Kì thì bây giờ chủ tịch đều đuổi họ và làm việc nhanh chỉ vì muốn để trở về biệt thự dù trước đây nó là mảng kí ức khó khăn trong lòng ngài ấy, đó là vì cô... Tôi nhớ cái ngày ngài ấy một người lạnh lùng lại đi dịu dàng chăm sóc một cô gái, vẻ mặt đó có chết tôi cũng không bao giờ quên. Thậm chí là hỏi tôi con gái thích gì dù Ngài ấy có thể vung tiền mua tất cả.... rồi đến cái hôm cô như đã chết rồi ánh mắt tuyệt vọng ấy... " - Lucy nói một tràng dài mọi thứ trong lòng ngưng lại một lúc cô khẽ thở dài...

Ánh mắt Hạ Vy tỏ vẻ như không thể tin vào lời Lucy nói nhưng con tim lại như múa ở trong lòng. Cô ánh mắt đơ đẫn nhìn lên đèn đỏ chữ " Phẫu thuật " vẫn sáng lên.

Nếu hắn có làm sao cô nguyện ở bên hắn suốt đời....

*******

Bầu trời chói lọi chiếu vào cơ thể nhỏ bé của Hạ Vy ngồi thu mình bên cánh cửa phẫu thuật.

Ai đo qua cũng lắc đầu ngán ngẩn có người nói:

- " Hôm trước là một chàng trai bây giờ lại là một cô gái... Haiz thật thương cho họ "

Cô không dám hi vọng vì cô rất sợ tuyệt vọng. Sợ lắm cái cảm giác cô đơn chẳng ai cần mình. Nhưng bây giờ cô sẽ thử... dẫu có sao cô chấp nhận.

Tinhhh.... sau 8 tiếng dài dẳng trôi qua cuối cùng ánh đén đỏ được thay vào đó là đèn xanh. Ai cũng mệt mỏi bước ra, Hạ Vy trong lòng như lửa đốt khi nhìn thấy Từ Niên không ngần ngại xông đến cầm tay anh, ánh mắt như khuẩn khoản van xin...

- " Làm sao bây giờ... hu hu "

- " Bây giờ không phải lúc cậu đùa " - Lucy từ đâu chui ra đằng đằng sát khí nhìn...

- " Okki mà... Qua rồi. Ca phẫu thuật thành công rồi. Không hiểu cậu ta có phải là người không nữa với thể lực khỏe nên chấc sẽ tỉnh sớm thôi.. " - Anh cười cười nói.

- " May quá " - nói rồi Hạ Vy mỉm cười hạnh phúc. Nụ cười khiến người ta nhìn vào cũng vui lây cho cô... rồi bóng tối từ đâu bao trùm đến, cô ngất lịm đi chỉ nghe thấy tiếng Lucy gọi môi vẫn cười dịu nhẹ.

***********


Thở nhẹ một tiếng, đôi mắt cô nặng nhọc gượng dậy, đầu đau như búa bổ, nhìn dây dợ chằng chịt bên tay, cô vội giật mạnh nó ra cơ thể yếu ớt chạy ra ngoài...

Rốt cuộc cô đã ngất đi mấy ngày rồi?

- " Cô ơi cho tôi hỏi bệnh nhân tên Mạc Cao Kì đang ở đâu? "

- "Dạ... việc này tôi không biết ạ" - y tá lắc đầu phân bua.

- " Vậy bác sĩ Cố Từ Niên đâu "

- " Viện Trưởng đi dự hội nghị ở Anh từ hôm trước rồi ạ "

- " Tôi cảm ơn ạ "- Giọng cô tỏ rõ vẻ nuốt tiếc.

Hắn đang ở đâu?

Cô không thể không thừa nhận là cô nhớ hắn? Dạo này cảm xúc của cô rất hỗn độn... Cô không biết nữa nhưng điều đó đều xuất phát từ "hắn"...

Cô đi dọc hành lang không thấy lại đi ra sân nghỉ dưỡng dù đi suốt nhưng mọi thứ chỉ quay lại số 0. Bất an bao quanh không lẽ hắn chết rồi... Từ Niên và Lucy chỉ nói thế để an ủi cô. Không người như hắn sao có thể chết dễ dàng được... Đúng rồi, cô phải tin, cô phải tin hắn...Nhưng đến khi trời đã tà, Hạ Vy mệt nhọc ngồi xuống chiếc ghế gỗ đã sờn... hương hoa oải hương thơm ngát được gió kéo theo bao quanh cô như an ủi. Một hai tiếng nấc... rồi lại sụt sịt để tay lên miệng như muốn nuốt trọn tiếng khóc lại. Nhưng rồi lại tuôn trào đôi môi hồng bị cắn đã mau chuyển sang màu đỏ. Hàng mi ước nhòe vẫn đọng lại những hạt li ti... cô cố lấy mu bàn tay lau nước mắt, cô không phải người yếu đuối nhưng hình như cô đã quen khi gặp khó khăn sẽ luôn có một bờ vai tùy ý cho cô dựa...

- " Tại sao con khóc " - Một tiếng trầm vang lên sau lưng, Hạ Vy không quay lại cô sợ ông bụt...

Nhìn thấy mình mà chạy mất.

- " Con... con... Hức "

- " Nói đi ta sẽ giúp " - Bụt tiếp lời

- " Con đang tìm một người "

- " Ai "

- " Mạc Cao Kì "

- " Anh ta là gì "

- " Là con người ạ"

- " Là gì với con? "

- " Chủ nợ ạ "


- " Con nợ hắn cái gì? "

- " 10 tỷ ạ và còn rất nhiều "

- " 10 tỷ "

- " Anh ta nói nếu không trả được thì sinh cho anh ta 2 đứa con " - Hạ Vy như đã nín nhớ lại lời thỏa thuận của hắn với cô.

- " Ta nghe thấy con bảo nếu hắn tỉnh lại sẽ sinh cho hai đứa con phải không? "

- " Sao bụt biết con... " - Cô ấp úng mà không biết má mình đỏ như trái gấc từ lúc nào.

- " Câu hỏi cuối rồi ta sẽ giúp con... Con tìm hắn chỉ để trả nợ "

Ngập ngừng một lúc... ánh mắt vẫn đọng nước của cô nhìn về cánh hoa oải hương nết trắng pha tìm thật hài hòa... cô nhớ lại những lời nói bá đạo của hắn " Một sợi tóc của em mất cũng là do tôi quyết định... nếu em chết chỉ có thể chết do tôi... Tôi không muốn rằng buộc em nhưng hãy ở lại với tôi đêm nay... "

Con tim nhưng ngọn lửa đốt trong lòng nhen nhóm theo từng đợt rồi lại dâng trào... theo cảm xúc nhẹ nhàng trả lời..

- " Không là con nhớ anh ấy "

Câu nói vừa thốt ra cả không gian tĩnh lặng dần, nụ cười trên môi Hạ Vy cũng không vì thế mà mờ nhạt đi. Rồi ánh mắt lại bị ai đó che, cả người bị xốc lên. Môi chạm môi một hơi thở quen thuộc len vào cái lưỡi thuần thục là vuốt ve miệng xinh bằng độ nồng ấm của mình rồi lại kết thúc bằng nụ hôn sâu rơi trên cánh hoa khô khốc nay đã phiếm hồng lại do ai cắn.

Ánh sáng từ từ hiện ra, cả cơ thể nhỏ bé của Hạ Vy được ôm chặt lấy như sự nhớ nhung, vẫn là hơi thở quen thuộc bên tai rồi giọng nói luôn ở trong tâm trí cô cất lên vừa ngọt lại còn dịu dàng:

- " Chắc hẳn hắn cũng nhớ con lắm "

*******

VOTE NÀO ~~~~