Sáng hôm sau, khi Cao Kì thức dậy, hắn đã thấy Hạ Vy ngồi bên giường, cô quay lưng về phía hắn, trên người chỉ quấn chiếc chăn mỏng, Mạc Cao Kì có chút lưỡng lự, hắn nhíu mi tâm định cầm tay Hạ Vy nhưng cô lại rụt lại.
Hạ Vy đứng dậy, nhìn hắn, ánh mắt không chút rung động, hơn nữa là còn vô cùng bình tĩnh.
Cô điềm nhiên thả chăn xuống, cơ thể lộ không một chút che đậy.
Cơn gió thoáng qua khiến vài lọn tóc Hạ Vy bay bay, đôi môi khô củe cô mở hờ tỏ rõ vẻ thê lương.
- Nhìn tôi đi Mạc Cao Kì.
Hạ Vy gọi tên hắn, kéo sự chú ý của hắn về phía mình, nhìn đi, hãy nhìn đi, những dấu vết trên cơ thể cô hiện tại chính chính là do hắn.
Mạc Cao Kì nuốt nước bọt, giờ phút này hắn không đủ dũng khí nhìn Hạ Vy.
Ánh mắt hắn rối loạn muốn né tránh cũng chẳng được, hắn với tay định kéo Hạ Vy lại.
- Anh xin…
- Không sao, với giá tiền đó, anh mua tôi, anh chơi đùa tôi cũng không có gì là quá đáng – nói rồi Hạ Vy cúi xuống nhặt chăn lên quấn lại người mình – nếu anh đã thấy thỏa mãn rồi, tôi cũng đã làm tròn trách nhiệm của mình rồi, Cao Kì anh biết không, tôi thấy thật dơ bẩn, cơ thể tôi bị bàn tay đẫm máu của anh chơi đùa, đó là điều mà tôi muốn chôn vùi nhất.
Cao Kì cứng họng, hắn vừa ngẩng lên đã bắt gặp ánh mắt lườm sắc bén của Hạ Vy, có chút sợ hãi, có chút ghê tởm, lại có chút khinh bỉ, những thứ đó cứ như mũi tên bắn vào hắn.
Bàn tay lơ lửng giữa không trung của hắn khựng lại, bàn tay này đã muốn che chở, bảo vệ cho cô vậy mà giờ đây nó lại là thứ khiến Hạ Vy ghê tởm.
Đáng sao ?
Tim hắn đau lắm.
Nhưng giây phút này hắn van xin thì có ích gì cơ chứ, hắn có giải thích, Hạ Vy cũng sẽ không tin hắn, giây phút này chẳng còn có cái gì cứu vãn được nữa, tình yêu của hắn và cô sụp đổ thật rồi.
*****
Hạ Vy vẫn nằm co mình trên giường, ngay cả khi nghe thấy tiếng có người bước vào phòng, cô cũng chẳng nhìn xem đó là ai.
Bởi lúc này, có là ai đi chăng nữa cũng không còn quan trọng.
Lạc Du đặt bữa ăn sáng lên bàn cạnh đó.
Cô ta nhìn Hạ Vy một lượt từ trên xuống, vẫn là cái ánh mắt không có cảm xúc ấy, người phụ nữ này cứ như một cỗ máy vậy.
Hạ Vy suy nghĩ điều gì đó rồi nhàn nhạt nói.
- Lạc Du, cô đã biết tất cả, kể cả khi thấy tôi chạy đến chỗ Trạch Dương, cô cũng không hề ngăn tôi lại như lúc cô kiên quyết bảo hai tên kia bắt tôi lên xe, cô muốn tôi nghe thấy điều đó.
-…
- Tôi không biết mình đã gây tội gì với cô nhưng Lạc Du cô biết không, kể cả có nghĩ tôi ghét cô đi chăng nữa, tôi cũng muốn quỳ xuống van xin cô.
Lạc Du cô là người duy nhất tôi biết có thể giúp tôi thoát khỏi cảnh này.
Lạc Du nhìn Hạ Vy, ánh mắt cô ta chuyển động theo giọt nước mắt từ đôi mắt mệt mỏi của Hạ Vy.
Lạc Du vẫn không nói gì, cô ta lấy một chiếc khăn ướt lau mặt cho Hạ Vy và cả người cô, cô ta mặc quần áo buộc tóc chỉnh chu cho Hạ Vy xong rồi đưa một cốc sữa cho Hạ Vy.
- Uống đi.
-…
- Uống đi
Thấy Lạc Du kiên quyết đưa cốc sữa, Hạ Vy cũng đành nhận lấy, ngay khi đưa lên miệng nếm, Hạ Vy liền khựng lại, ánh mắt cô rưng rung, nức nở, một mảnh kí ức tươi đẹp vô cùng hiện về, cô cúi đầu xuống dùng mái tóc của mình che đi khuôn mặt hốc hác, Hạ Vy một tay lau mắt mình, một tay cầm cốc sữa uống hết.
Cô nhớ Bảo Trân, cô nhớ cái an ủi của mọi người, nhưng giờ đây Hạ Vy lại nếm nỗi đau một mình, so với nó sự cô độc còn đáng sợ hơn nhiều.
- Tiêu Cung… cậu ấy…
- Nếu cô thật sự nghĩ cho đứa con của mình thì hãy uống hết cốc sữa và ăn cháo đi.
- Làm sao chị biết.
– Không đợi một câu trả lời từ Lạc Du, Hạ Vy liền ăn hết bát cháo.
Lạc Du nhìn Hạ Vy bên khóe miệng hơi nhếch nhẹ lên.
- Đêm nay chúng ta sẽ xuất phát, trước tiên cô phải cầm lấy cái này.
- Cái này ?
- Đó là ngân phiếu 10 tỷ
- 10… 10 tỷ
Hạ Vy thật sự không tin vào mắt mình nhưng khi đếm dãy số không trên đó.
Đây thật sự là ngân phiếu 10 tỷ.
- Lạc Du, cô…
- Đừng quan tâm tôi là ai, Hạ Vy tối nay chúng ta sẽ xuất phát .
Nhưng...! nhưng tại sao cô ta lại giúp Hạ Vy, Lạc Du hôm qua và hôm nay thật khác biệt, ngày trước kể cả Hạ Vy có nói thế nào thì cô ta vẫn một mực từ chối nay lại đồng ý giúp Hạ Vy, nói thật bản thân Hạ Vy không hề cảm thấy tin tưởng hoàn toàn vào Lạc Du cho lắm, ngay lúc này Hạ Vy cũng đã có một kết hoạch riêng cho mình.
Đây là cơ hội cho Hạ Vy vậy nên cô vẫn thuận theo lời Lạc Du.
- Chi phiếu này là sao ?
- Không phải giữa cô và Mạc Cao Kì bắt gặp nhau chỉ vì số tiền này hay sao ? Hãy đem trả lại anh ta, Hạ Vy đằng sau bức ảnh có tờ khế ước, khi cô trả anh ta số tiền hãy đốt tờ khế ước ấy đi.
Việc mua bán con người là sai trái cái chợ đấu giá ấy cũng chỉ là thú vui của đám nhà giàu, vậy nên tiền trao cháo múc…
- Vậy là lúc đó…
- Lúc đó cô và Mạc Cao Kì sẽ không còn mối liên hệ nào, à đâu, còn đứa trẻ.
Khi nghe thấy chữ không còn mối liên hệ nào nữa, Hạ Vy nắm chặt vạt váy của mình, cô đã từng nghĩ đến chuyện này nhưng mà cô không nghĩ cảm xúc nó lại… cô không thể diễn đạt nó nữa.
Lạc Du nhìn Hạ Vy rồi nói.
- Hạ Vy lời hôm trước tôi đúng là nói cho cô nghe, kể cả bây giờ tôi giúp cô không phải vì lòng tốt mà là Hạ Vy trông cô bây giờ thật thảm hại.
Lời Lạc Du nói ghim thẳng vào tim Hạ Vy, cô biêt chứ, cô biết là hiện giờ cô thảm hại chứ.
Đến nỗi nhìn vào trong gương để ngắm bản thân mình, Hạ Vy cũng không dám.
- Hạ Vy cô đã có rất nhiều cơ hội để nói cho Mạc Cao Kì, kể cả bây giờ cô nói vẫn chưa phải là muộn.
Hạ Vy liệu cô có muốn dùng cơ hội cuối cùng này không ?
Khi Lạc Du nói lời này, Hạ Vy đã nổi lên một dự cảm không lành.
Phía bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân, Hạ Vy càng thêm chột dạ, không hẹn mà gặp cả cô và Lạc Du đều hướng mắt ra bên ngoài, Hạ Vy nhìn Lạc Du, nụ cười khẽ của cô ta làm Hạ Vy thấy hơn ớn lạnh sau gáy.
Cô ta định làm gì ?
- Đứa bé nào ?
Cánh cửa mở ra, Mạc Cao Kì bước vào, sắc mặt có hơi hỗn độn hoặc có thể là Hạ Vy đã quá lo lắng mà không dám nhìn thẳng mắt hắn.
Tại sao chứ Hạ Vy đã từng rất mong muốn được nói cho Cao Kì tin vui này, nhưng giờ đây cô lại có chút không muốn.
Hạ Vy điên rồi, tại sao cô lại không muốn Cao Kì biết về đứa con của họ.
Tại sao ? bả vai Hạ Vy run lên, cô nắm chặt chăn và căn môi mình, ánh mắt nhìn về phía Lạc Du thay cho lời muốn nói, trái lại Lạc Du chỉ thở hắt một hơi.
- Lạc Du, đứa bé mà cô nói …
Tâm trí như một mớ hỗn độn, trên trán Hạ Vy đổ mồ hôi lạnh, sự lo lắng tột độ cũng khiến cho nhịp thở của cô không đều đặn một chút nào, tiếng từng tiếng chân bước tới, nhịp tim của Hạ Vy càng đập mạnh hơn.
Mạc Cao Kì cầm theo một tờ giấy, chỉ cần liếc qua, Hạ Vy cũng biết đó là tờ giấy siêu âm.
Cớ sao trong tay Mạc Cao Kì lại có tờ giấy như vậy ? Hạ Vy nhắm chặt mắt mình, đây...!đây không phải điều cô muốn.
Cô…
- Xin lỗi chủ tịch, đứa bé này đến với tôi cũng quá bất ngờ cho nên tôi mới viết đơn xin nghỉ kèm theo tờ siêu âm của mình.
Cái gì ?
Hạ Vy như rơi từ trên trời xuống, ánh mắt cô bàng hoàng nhìn Lạc Du.
Chuyện gì thế này ? Lạc Du có thai.
- Chủ tịch, tôi mong ngài chấp thuận.
- Được rồi, Lạc Du cô mang thai thì tôi sao ép cô ở lại được, chừng nào cô sẽ nghỉ …
- Đứa bé được mười ba tuần rồi, hoàn toàn khỏe mạnh, có lẽ tuần sau tôi sẽ nghỉ.
- Tôi sẽ cho người đưa cô về.
- Cảm ơn chủ tịch.
Lúc này Mạc Cao Kì mới đưa mắt sang nhìn Hạ Vy, hắn vội ngồi xuống bên giường, cầm lấy tay Hạ Vy lên hỏi.
- Hạ Vy, em đau ở đâu sao ? Sao mặt em trắng bệch vậy.
Hạ Vy cự nhiên nhìn hắn không đáp, trên khuôn mặt cô vẫn chưa vơi đi nét bàng hoàng.
Thấy bàn tay Cao Kì định áp lên má mình, Hạ Vy liền tránh đi, cô… cô không muốn.
Nhận ra điều đó, Mạc Cao Kì cũng không làm khó cô mà hắn chỉ hôn lên mái tóc Hạ Vy nói lời tạm biết trước khi rời đi.
Cánh cửa đóng sập lại, lúc này không khí có phần nào bớt căng thẳng hơn.
- Hạ Vy, cô bình tĩnh đi.
- Lạc Du, cô muốn làm gì.
Hạ Vy hỏi, Lạc Du kéo chiếc ghế bên cạnh vắt chân ngồi, dáng vẻ này, hoàn toàn không phải là dáng vẻ của một người làm.
Lạc Du dừng chiếc khăn lau mồ hôi cho Hạ Vy rồi từ tốn nói.
- Thú vị đấy, cô đã chọn không cho người cha của con mình không biết đến sự tồn tại của nó.
Hạ Vy đêm nay tôi sẽ đợi cô dưới hầm rượu, lối đi lần trước mà Bảo Trân dẫn cô tới, tin hay không là tùy cô.
- Tại sao … tại sao cô không hỏi tôi
- Hỏi cô lý do cô làm vậy sao ?
- Không cần hỏi cũng biết mà, không như dự định ban đầu, cô đâu muốn đứa con của mình có một người cho như Mạc Cao Kì bây giờ, Mạc Cao Kì người đàn ông mà cô ngỡ mình có thể đổi thay được đã quay trở về con người ngày trước rồi.
Hạ Vy, có mình cô là ngạc nhiên thôi nhưng những con người ở đây họ đã quá quen với việc này rồi.
Cô nghĩ một người như Mạc Cao Kì lăn lội trên thương trường bao nhiêu năm, muốn thuần hóa một con sói hoang là điều nực cười nhất, bản chất hoang dã mãi mãi là bản chất hoang dã.
Lạc Du cười khẩy, cô ta không hề che dấu sự khoái chí của bản thân mình trước bộ dạng thảm thương của Hạ Vy, cô không hiểu người phụ nữ này nghĩ gì nữa, cô đã từng cho rằng cô ta là cánh tay phải của Cao Kì nhưng mà khi nghe những lời này, Hạ Vy thấy nghi ngờ suy đoán của mình.
Lạc Du - cô ta chính là người mà Hạ Vy cần đề phòng nhất.
Dường như nhận ra sự né tránh của Hạ Vy ,nét cười của Lạc Du càng tỏ rõ hơn, cô nâng cằm Hạ Vy lên, quan sát từng nơi, từ đôi mắt cho đến mũi rồi cả đôi môi, quan sát rất kĩ.
- Hạ Vy, đôi mắt tím của cô thật sự rất hiếm đấy, đôi mắt của cô gợi tôi nhớ đến câu chuyện mà người ta truyền lại.
- Chuyện gì ?
- Cô muốn nghe sao ? Họ kể rằng nàng Glisse III, xinh đẹp vô cùng, nàng là báu vật của dòng họ, mang trong mình dòng máu hoàng tộc cao quý, người duy nhất kế thừa được đôi mắt tím đời thứ nhất.
Mọi người coi nàng như một biểu tượng vậy, xinh đẹp, học thức cao rộng, gia đình giàu có, nàng thật sự đã có mọi thứ trong tay thậm chí các con nhà quý tộc lúc đấy đều chấp nhận đánh đổi mọi thứ để chiếm trọn được tim nàng.
Nhưng nàng Glisse ấy chẳng hề ham giàu sang phú quý, nàng chịu một cuộc sống tiêu khiển của cha mình, ông ta dùng nàng để moi móc đống tài sản của đám mê muội mù quáng, đổi lại là một lời hứa sánh đôi cùng nàng Glisse.
Rồi một ngày nàng Glisse đã biết yêu…
-….
- Người nàng yêu không phải đám công tử nhà giàu kia, mà chỉ là một người làm công cho nhà nàng, họ bỏ trốn cùng nhau trước khi cha nàng phát hiện ra mọi chuyện.
Họ trốn đến một ngôi nàng hẻo lánh và đã tránh được tai mắt của đám truy lùng kia, một thời gian trôi qua nàng Glisse mang thai với người mình yêu, nhưng lại chẳng có một lời đồn này về người con đó.
- Sau đó…
- Không có sau đó nữa Hạ Vy, đêm đó một đám cháy bùng lên, họ không hề biết nàng Glisse hay gia đình nàng còn sống hay đã chết, có người nói họ thấy bóng nàng ôm đứa con mình trong biển lửa, vậy nên họ đều suy đoán là nàng và người con đó đã chết.
Về sau có một người họa sĩ, người tự xưng đã chứng kiến cảnh đó, ông ta vẽ ra bức tranh cảnh nàng Glisse khóc trong biển lửa nhưng rồi sau bức họa làm nên tên tuổi của mình, ông ta kết thúc cuộc đời với chứng ám ảnh, cô biết không ông ta đã nói muốn chết đi chỉ để lưu giữ hình ảnh nàng Glisse lúc đó, ông ta không muốn những điều khác làm lu mờ hình ảnh nàng Glisse trong cuộc đời ông ta.
Đến nay họ vẫn nhắc đến sự xinh đẹp của nàng Glisse nhưng sự xinh đẹp đó dần biến thành một lời nguyền.
Vì người ta cho rằng những kẻ ghen ghét không có được nàng nên muốn hủy hoại nàng, mặc khác cũng có người nói thứ tiêu khiển tâm trí của mình kẻ mê muội đó chính là đôi mắt đặc biệt của nàng.
Vốn dĩ những điều nàng Glisse hưởng hơn người đều là nỗi bi thương mà chỉ có nàng thấu hiểu được.
Vậy nên Hạ Vy, cô đã hiểu vì sao từ bé cô đã bị người khác gọi là kẻ bị nguyền chưa ?
- Cô… Lạc Du cô là ai ? Sao cô lại điều tra tôi.
- Hạ Vy, tôi chỉ là một người làm công thôi, dù sao câu chuyện đó cũng đã xảy ra hơn hai mươi năm trước rồi mà cũng chỉ là câu chuyện truyền miệng thôi, hơn nữa bây giờ mắt màu cũng đâu có phổ biến lắm vậy nên nghe lại biệt danh thời nhỏ cô không cần xù lông lên đâu.
Tôi đi đây Hạ Vy, cả cuộc đời cô đã né tránh mọi người, bây giờ cô chạy trốn thêm một lần nữa, sao lại lưỡng lự vậy, đừng để tình yêu tự hủy mình như nàng Glisse chứ ? Bản thân cô cũng nhận thấy tình yêu này đang không đơm hoa kết trái mà ?
Lạc Du nói rồi đóng sầm cửa lại, cô ta để lại hàng ngàn hàng vạn câu hỏi cho Hạ Vy, ánh mắt cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa rồi suy nghĩ gì đó.
Tầm nhìn dừng lại trên từ giấy siêu âm của Lạc Du, Hạ Vy nhặt tờ giấy lên.
Ánh mắt bất chợt phủ một lớp sương, trái tim cô đập mạnh, bé con của cô, bé con của cô phải được một cuộc sống bình an nhất, cô không muốn bé con của mình sống cuộc đời như cô đã từng, kể có hi sinh cô cũng muốn cho con được cuộc sống bình thường nhất, chẳng cần giàu có, chỉ cần luôn bình an là được rồi, Hạ Vy sờ tay lên hình ảnh siêu âm đen trắng rồi lại đặt lên bụng mình, cô bỗng nở nụ cười tươi.
Phải rồi nếu như muốn con mình có một cuộc sống như vậy, cô bắt buộc phải mạnh mẽ, phải tự lập, phải có lối đi riêng của mình.
Hạ Vy gạt nước mắt, cô nắm chặt tay mình, ánh mắt nhìn xa xăm lên bầu trời xanh thăm thẳm.
.