Độc Nhất Vợ Yêu Của Tổng Tài

Chương 145: Uy quyền nhà vương gia






- " Lâm Tĩnh Như?"- Hạ Vy lục lọi mọi thứ trong đầu óc mình mong sao có thể nhớ ra cái tên này, cuối cùng cô ngỡ ra, Mạc Cao Kì đã từng nhắc đến cái trên này, Vương gia nhận nuôi ba người con là Vương Minh Triết, Mạc Cao Kì và Lâm Tĩnh Như. Hóa ra người trước mắt cô đây là tam tiểu thư nhà Vương Gia sao, không ngờ lần đầu gặp mặt lại trong hoàn cảnh nào, thật ngại quá.

- " Chào em"

- " Em, chúng ta xưng hô như hai đối tác được không? Hạ Vy, anh hai tôi gặp chuyện chị thật sự không biết gì sao?"

- " Tôi thật sự không biết"

- " Hiện tại Lucy đang lấy mẫu độc trong thức ăn,khoảng..."

- " Đó là thuốc độc của hoa cẩm tú cầu"

- " Sao chị biết?"

- " Tôi đã hỏi Lauvie, anh ta trả lời rất chắc nịch"

- " Haiz, đúng là giấu đầu lòi đuôi, thuốc độc chỉ có chúng ta biết, anh ta biết xem ra kẻ chủ mưu đã cung cấp thông tin cho anh ta, hoặc có thể anh ta đã kết hợp với kẻ đó"

- " thật không ngờ"

- " Chưa thể xác địch được, vì Lauvie là tên rất ngạo mạn, hắn sẽ không để ai làm chủ hắn, xem ra là có người cung cấp thông tin rồi, dựa vào điểm này, tôi có thể tin rằng chị không phải là thủ phạm"

- " Chỉ là nhanh trí hỏi ra, anh ta một mực dồn ép tôi trả lời như vậy thật không bình thường chút nào"

- " vậy chị nghĩ mọi việc là như thế nào?"

- " anh ta rất tự tin xem ra trong tay anh ta hiện đang có rất nhiều bằng chứng cưỡng tội tôi là thủ phạm, chỉ cần đợi dồn ép tâm lý và cần chút sơ hở trong lời khai của tôi, anh ta sẽ nhanh chóng kết tội tôi. Nếu qua vụ ám sát này để mà nói người mà kẻ đó muốn nhắm đến là tôi, không phải Mạc Cao Kì"

- " Woa..." - Sau lời cảm phục, Tĩnh Như cười tươi, cô nàng vỗ tay biểu cảm đồng tình trước những lời Hạ Vy nói, đúng vậy chúng hoàn toàn khớp với suy nghĩ của cô.

- "..."

- " chị thật sự rất nhanh trí là do sự nhạy cảm của chị chăng?"

- " cô quá khen rồi "

- " Chúng ta chào hỏi lại nhé, chào chị, em là Lâm Tĩnh Như lần này xin giới thiệu với tư cách là em gái của Mạc Cao Kì"


Tĩnh Như cười tươi, vẻ mặt hoàn toàn khắc so với lúc nãy, nụ cười ánh lên trên gương mặt xinh đẹp đến động lòng người khiến Hạ Vy cũng phải mê mẩn trước sắc đẹp ấy.

- " Tĩnh Như, em đẹp quá"

- " Em cảm ơn"

- " Chỉ không ngờ chị lại gặp em gái Mạc Cao Kì trong tình trạng như nầy"

- " Không sao đâu, đâu ai biết trước được điều, lúc nghe tin anh hai đưa bạn gái ra mắt nhà em đã vô cùng sốc đấy, chị phải nhìn lúc anh ấy ngồi thông báo với gia đình, thật sự là không thể nhịn cười được"

- "...." - Hạ Vy khẽ cười, giá như hôm đó không có chuyện thì cô cũng sẽ được gặp gia đình hắn trong một hoàn cảnh tốt hơn.

- " Chị yên tâm ngày mai sẽ có người đưa chị ra ngoài, Hạ Vy em hiểu anh em, anh ấy thực sự đã coi chị là một phần của mình, gia đình em tuyệt đối không làm vỡ mảnh ghép của anh ấy"

- " Lâm Tĩnh Như, em đến bệnh viện được không, chị thật sự rất lo lắng không biết họ đã cấp cứu xong chưa"

- " Chị yên tâm, chất độc cẩm tú cầu phải dừng liều lớn thì mới có thể giết người được. Ngay sau khi rời khỏi đây, em liền đến bệnh viện"

- " chị cảm ơn em rất nhiều"

Tĩnh Như rời đi rời, Hạ Vy bị giam ở một căn phòng, nơi đây còn có những người khác, vẻ mặt họ không mấy mang thiện cảm đến cho người nhìn khiến cô không khỏi tránh khỏi sự sợ hãi dâng lên trong lòng mình.

- " Chiếc vòng này trông trị giá đấy?"

Một người phụ nữ da màu ngoại quốc tiến đến cự nhiên sờ vào chiếc vòng ngọc thạch tím của cô, cô lùi mình áp lưng vào thanh sắt lạnh toát, cảnh sát phía ngoài không một chút động tĩnh nhằm nhắc nhở đối tượng, Hạ Vy biết gây việc ở đây thật sự là không tốt, cô tránh bà ta đi ra một góc ngồi xuống nhưng vừa quay lưng đi, bà ta đã nắm chặt tay cô.

- " Bỏ ra"

- " Chiếc nhẫn này..." - Ánh mắt bà ta sáng rực nhìn chằm chằm lên chiếc nhẫn trên tay cô, là chiếc nhẫn Mạc Cao Kì tặng, lúc này nó gần như thu hút tất cả người trong phòng giam, Hạ Vy không hề biết rằng họ là một nhóm trộm cắp, hiện đang đợi đồng bọn đến bảo lãnh, chúng vây cô, chắc tầm nhìn cảnh sát. Cảnh sát cũng chẳng can ngăn, vì chuyện ma mới bắt nạt ma cũ là việc xảy ra rất thường xuyên hơn nữa trừ khi có chuyện xung đột thì họ mới thật sự can ngăn.

- " Ngoan ngoãn đưa nó cho tao hoặc là..."

Hạ Vy vô tình cứng người khi thấy mộ chiếc dao sắt kề ở bụng mình, cô định đưa tay lên bụng như phản ứng bảo vệ thì đã có kẻ nắm chặt tay cô, Hạ Vy đau nhói, ngay khi cô vừa định hét lên, thì người đàn bà ngoại quốc kia đột nhiên bị co giật, bà ta vừa ngã xuống, hiện ra trước mắt cô là bóng to lớn khiến Hạ Vy gần như vỡ òa, chân tay cô run rẩy vì quá sợ hãi, không thể nào cất lên thành lời.

- " Đưa con bé ra đây "

- " Cảnh sát trưởng"

Là A.J ông nhíu chặt mày, có thể nói là vô cùng tức giận, ông chỉ từng cảnh sát trong phòng và yêu cầu họ làm kiểm điểm, Hạ Vy thấy A.J nhìn mình liền hiểu ý đi theo ông.

- " Cảnh..."

- " Ta sẽ trông con bé"

- "..."

Trong phòng, A.J rót cho Hạ Vy cốc nước nóng, cô im lặng ngồi trên ghế sofa nhận lấy cốc nước từ tay ông.

- " Uống đi mặt mũi tái mét rồi "

- " Tại sao...?"

- "..."

- " Tại sao ông lại tốt với con vậy?"

Ngay khi Hạ Vy vừa hỏi, A.J khẽ khựng lại, ông cởi bỏ chiếc mũ của mình, ngồi xuống bên cạnh cô nhâm nhi cốc cà phê nóng hổi.

Ông không nói gì một lúc lâu rồi quay sang nhìn cô chằm chằm.

- " cứ cho là ông già này làm việc tốt đi"

- "..."

- " Cô không phải người Bạch Sa"

- " Không "

- " Tại sao là đến Thượng Sa?"

- " Con... con cũng không biết" - Đến đây Hạ Vy mới ngỡ ra, cô bị mất trí nhớ, Mạc Cao Kì nói thứ cô quên là thứ đang quên nhưng cô lại quên mất vì sao mình lại ở Thượng Sa chi ít cô phải biết lý do. Lòng Hạ Vy dâng lên, cô cảm giác là mình đã quên cái gì đó như nút thắt của một sợi dây.

- " Nối tiếp Bạch Sa đã từng có một ngôi làng nhỏ rất xinh đẹp cô có biết không?"

- " cái này con không biết..."


- " Phải ha, làm sao mà biết được khi một đêm nó đã bị chìm trong biển lửa, một người đàn ông đã mất tất cả trong đem đó, cả gia đình, là tất cả mọi thứ với ông ấy, những năm sau ông gây dựng cuộc sống, mua lại mảnh đất đó và cô biết ông ấy làm gì không?"

- "... "

- " Ông ấy đã trông cả một rừng hoa, đến bây giờ cái người ta vẫn ấn tượng nhất là vườn hoa đỗ quyên nở rộ. Hạ Vy hứa với ta, nếu con về Thượng Sa hãy đến khu vườn hoa đó. Được không?"

- " Con, con hứa"

- " Tốt lắm"

Bỗng nhiên, A.J đưa tay lên xoa đầu cô, ông nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến.

- " Hạ Vy, ta đã từng có một đứa con, một đứa con gái xinh đẹp như con vậy, con bé có ánh mắt đem lấp lánh như chứa hàng nghìn ngôi sao trong đó"

- " cô ấy đâu ạ?"

- " Mất tích rồi, con bé nói đi chơi mà đến bây giờ vẫn chưa về, đáng lẽ đến tuổi này rồi ta sẽ nghỉ hưu, hàng ngày ở bên người vợ đang chiến đấu với căn bệnh ung thư của mình, thế nhưng ta không đi dược, con bé nói nó sẽ về nếu như nhỡ bây giờ nó về lại không thấy ta, con bé biết nương tựa vào ai"

Sống mũi Hạ Vy cay cay, thật không thể tưởng tượng được, Hạ Vy đã hiểu vì sao khi A.J nhìn cô lại như một người cha nhìn con gái của mình, có vẻ chính ông cũng không thể kìm được cảm xúc của mình, A.J đưa tay lên lau nước mắt. Hạ Vy chua xót, cô ôm lấy A.J như ôm lấy một người cha.

- " Con cảm ơn người"

- " Được rồi, ngủ đi, đêm cũng đã khuya rồi"

Cảnh sát trưởng lôi ra trong tủ một chiếc chăn đưa cho Hạ Vy, khi ông vừa ra ngoài hút điếu thuốc trở lại đã thấy Hạ Vy ngủ ngon trên ghế, ánh mắt ông như biết cười, nhìn cô ngủ ngon liến tiến tới chỉnh lại chăn cho cô, đặt bàn tay lên xoa đầu cô như chính đứa con gái của mình.

Lát sau, ông trở lại bàn làm việc của mình, tay liền ấn một dãy số, hân hoan hí hửng chào người bạn của mình.

- " Chu Chấn Phong, dạo này ông vẫn khỏe chứ"

***********

Sáng hôm sau, không hiểu là có chuyện gù xảy ra, chỉ thấy trước cửa trụ sở cảnh sát là ba bốn chiếc xe hạng sang đắt tiền, trong phòng đón khách, A.J nhìn người phụ nữ đã cao tuổi ngồi đối diện, bà nhã nhặn nâng ly trà lên thưởng thức.

- " Mời cảnh sát trưởng"

- " Mời..."

- " Ông chắc hẳn biết lý do tôi đến đây đúng không?"

Người đàn bà kia luôn tỏa ra một khí chất của nhà quý tộc, bà châm dọc tẩu hút một hơi và không quên xin thứ lỗi, bà mặc chiếc sườn xám đen nhung tuyền với chiếc áo bông trắng, gang tay vải hoa ôm lấy bàn tay nhỏ nhắn.

- " Xin hỏi..."

- " Ở đồn cảnh sát, người cự nhiên đến chỉ có thể là đến đòi người,ông hiểu không?"

- " Tôi hiểu"

- " A.J nể mặt tôi, chồng tôi, và gia tộc, mạo phép hôm nay tôi đến xin đưa người nhà mình về."

- " Người nhà mình, Vương Kiều Chi Viên tôi, tôi không hiểu ý bà lắm"

- " không hiểu hay hiểu nhưng không muốn hiểu, nhìn đi, các người hiện đã có lệnh thả người này ra"

- "..."

- " Vương gia như một mắt xích, chúng tôi tuyệt đối không để mắt xích nào bị thương."

- " Thưa cảnh sát, Lục lão gia đến ạ"

A.J vội đứng lên, ngoài cửa, Lục lão gia không kém sang trọng, bà nhìn Vương Kiều Minh Chi ngồi trong phòng cũng không lấy lạ.

- " Lục gia"

- " Tô gia đã rút đơn tố cáo, các người hiện có thể thả người rồi" - Lục lão gia vẫn nghiêm nghị như ngày nào còn ở trong quân sự.

- " Chị Xanh..."

- " Cô gọi ai là Xanh hả?"

- " Ấy chết, chị Lục mới đúng"

- " hừ..."

- " xin lỗi người này, hôm nay do tôi dẫn về" - Chi Viên đứng lên, đà đúng đối diện Lục gia nhằm khẳng định nhất định hoàn thành mục đích của của mình hôm nay đến dây.

- " Cô nói gì? Mạc Cao Kì cũng là con cháu nhà họ Lục"


- " Đương nhiên nó cũng là con cháu nhà Vương gia. Hơn nữa hôm nay chị còn chậm chân hơn tôi"

- " Hai người dừng lại mau, đưa con bé vào"

A.J nhanh chóng phân bua, đàn bà cãi nhau đúng là cuộc chiến đáng sợ nhất, cánh cửa mở ra, Hạ Vy bước vào, vừa thấy cô Lục lão gia đã chạy đến ôm chầm lấy Hạ Vy không ngừng khóc than.

- " Trời ơi con bé này, tại sao không gọi cho ta, chẳng phải ta đã nói có khó khăn phải gọi cho ta sao"

- " Bà là..."

- " không xây xước, Hạ Vy mau theo ta về" - Chi Viên dùng dọc tẩu đưa mặt Hạ Vy lên xuống nhằm kiểm tra, đến khi thấy sắc mặt cô hơi tái nhợt, cả Chi Viên lẫn Lục gia liền quay sang nhìn A.J khiến ông chợt giật mình,

- " Hạ Vy nghe theo ta về" - Lục gia cầm tay Hạ Vy chuẩn bị nhanh chóng dẫn cô đi. Hạ Vy từ nãy hoàn toàn không hiểu gì, cô quay sang ngơ ngác hỏi.

- " Hai người là...? Bà là...?"

- " Con... con không nhớ ta sao?"

- " Từ từ thôi, con bé từng mất trí nhớ" - Lục gia không biết việc này, nhưng trái lại, Vương Kiều Chi Viên lại biết rất rõ vì Mạc Cao Kì đã tâm sự hết với bà.

- " Hạ Vy, con mất trí nhớ sao"

Hạ Vy liền gật đầu, cô thựa sự không nhớ người bà này là ai.

- " Chẳng cần cái đơn tố cáo này, chỉ cần dựa vào uy quyền nhà Vương gia, hôm nay tôi thừa sức đưa con bé về"

- " Kiều..."

- " Hơn nữa, nếu là có Mạc Cao Kì ở đây, nó nhất định sẽ đồng ý để tôi dẫn con bé về, Lục gia với Tô gia là thông gia, việc con bé vào đây là một tay Tô gia có kẻ tố cáo, hỏi xem, bà có thể đảm bảo con bé có làm sao không khi Lục phu nhân vốn không ưa Mạc Cao Kì, lẫn con bé"

Vương Kiều Chi Viên nói rất đúng, Lục lão gia cũng biết chỉ là bà rất quý Hạ Vy, nay biết cô không nhớ bà, bà rất buồn.

- " Bà à, con xin lỗi nhưng để hôm khác con sang thăm bà được không?"

- " Con hứa không?"

- " Con hứa"

- " Vương Kiều Chi Viên coi như lần này tôi nhường bà"

- " Cảm ơn"

Lục lão gia đi rồi, Hạ Vy cũng theo Vương gia về, cô không quên cảm ơn A.J. không khí trên xe căng thẳng kinh khủng, cho đến khi Vương gia là người lên tiếng đầu tên.

- " Đừng sợ ta không ăn thịt con"

- "..."

- " Chắc con đã nghe Lâm Tĩnh Như nói chứ"

- " Vậy người là...?"

- " Ta là Vương Kiều Chi Viên, nội của Mạc Cao Kì, hôm nay ta thay nó cũng như Vương gia đón con về"

************

*có ai đoán được con của cảnh sát trưởng A.J là ai không?

- Chương này có vẻ kha khá nhân vật mới =)))