Bỉ ngạn - một loại hoa đại diện cho cái chết, cuốn hút người nhìn bằng màu đỏ máu của cùng với nó mùi hương say mê, nằm dọc con đường đưa người ta đến với thế giới khác.
Người con gái xinh đẹp đôi mắt đục ngầu ngọc bích mở to khiến ai đó cũng bị cuốn hút khi nhìn vào. Rồi đôi mắt nàng bi thương nhìn mọi người như nuốt tiếc, muốn nói lên lời tạm biệt nhưng không thể. Chỉ có thể nở nụ cười như trấn an người khác.
- " Tiểu Vi " - quản gia mắt đã đẫm nước. Bà không thể nào bình tĩnh được nữa chân run run vẫn cố chạy đến bên cô.
Hắn vừa chạy đến chứng kến cảnh người con gái duyên dáng đứng đó, viên đạn quá nhanh, máu ướt cả một vùng, vài giọt rơi xuống làm màu đỏ hoa bỉ ngạn trở nên đẹp hơn bao giờ hết.
Nụ cười của cô làm tim hắn thắt lại, lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô cười, nó thật sự rất đẹp hắn vẫn muốn thấy nó hắn không muốn đây là lần đầu và cũng là lần cuối. Đôi mắt từ từ nhắm cô khụy xuống, dường như không thể cố gắng được nữa.
Mưa càng to như thương tiếc người con gái mắt đã nhắm nghiền lại cả người nằm trên vườn hoa bỉ ngạn chiếc váy trắng càng tôn cô như một thiên thần gãy cánh.
- " Hạ Vy" - hắn nhanh chóng chạy đến. Ngồi xuống bên cạnh cô đỡ đầu Hạ Vy lên bàn tay hắn vỗ mặt cô.
- " Hạ Vy... Hạ Vy... Lucy quay xe tiến đến bệnh viện "
- " Hu.. hu Tiểu Vy " - quản gia ngồi bên cạnh khóc nức nở.
Hắn bế cô chạy thằng về phía xe.
Tách... một tiếng động nhỏ thôi cũng làm cảnh giác của hắn càng cao. Đôi mắt hổ phách như con thú liếc nhìn. Bọn chúng vẫn còn ở đây???
Lòng nóng như lửa đốt, nhìn người con gái trong tay mặt ngày càng trắng bệch. Hô hấp càng yếu...
- " Chết tiệt " - chửi thầm một tiếng hắn nhìn Lucy tay đã trong tư thế sẵn sàng. Quay đầu chạy đi.
Pằng...
Động thủ??? Không phải?? Lucy đôi mắt sắc lạnh nhắm thẳng đầu tên xạ thủ phía xa kia đồng thời hét lớn:
- " lên xe " - cô sắc lạnh đeo tai nghe một tay nói " A Phong yểm trợ... đường đến bệnh viện Falouis phía Tây. Chú ý xạ thủ, Có vẻ rất chuyện nghiệp."
Cô nói xong phóng xe như điên. Nhìn qua kình chiếu hậu, hắn đang thấm máu cho Hạ Vy. Vết đạn ghim thẳng sau lưng..
- " cách tim 1-2 cm " - cô chắc chắn nói.
- " xác xuất " - khuôn mặt hắn dù lạnh nhưng vẫn pha chút vẻ lo lắng.
- " 10 phần trăm "
- " 10??"
- " trên người xuất hiện vết đỏ pha tím, vài lúc màu từ khóe miệng chảy ra... trúng độc loại 1. Tổng giám đốc vết đạn xoẹt qua ngài không có độc chứng tỏ người bọn chúng muốn nhắm tới là Hạ Vy?"
- " tại sao "
- " có thể quá khứ của Hạ Vy dính líu đến ai đó "
- " cô ấy là cô nhi "
- " xuất thân? Ngài đã biết hết về cô ấy đâu?"
Hắn nhíu mày hắn không thể không thừa nhận lời nói của Lucy. Điều duy nhất hắn biết cô tên Hạ Vy là một cô nhi. Những thứ khác đều chưa tìm hiểu rõ, hắn đã quá sơ suất rồi.
- " Khụ... "
- " còn bao xa???"
Triệu chứng đã lên rồi, Hạ Vy mắt lưng tròng bám lấy hắn ho ra máu. Lòng Mạc Cao Kì như lửa đốt. Lần đầu tiên hắn thấy mình bất lực như vậy, chỉ có thể ôm cô vỗ vỗ lưng, máu đã bám sang cả cổ áo hắn.
- " 30 phút nữa đừng để cô ấy lên cơn sốt không xác suất sẽ giảm e rằng cô ấy không qua khỏi trường hợp xấu nhất là tử vong "
Hắn nhíu chặt mày, bàn tay to lớn thuần thục cởi váy trắng đã ướt của cô ra. Thân thể nóng ấm do ốm không còn nữa mà thay vào đó là thân thể lạnh toát, thậm chí còn lưu lại vài dấu vết đỏ ân ái giữa cô và hắn hôm qua.
Cao Kì cởi vest choàng lên người cô, dùng cả thân thể mình ôm chặt lấy chỉ mong nó ấm lên.
- " Cao... Cao Kì "- trong cơn mê sảng một tiếng nhỏ nhẹ yếu ớt cất lên. Mí mắt cô vẫn nhắm, mồm liên tục gọi tên.
- " Hạ Vy đừng nói nữa "- hắn nhìn cô rồi lại ôm chặt lấy. Trong thân tâm hắn thật sự không muốn nghe nói lời từ biệt, hình ảnh 20 năm về trước cứ hiện lên trong tâm trí, nỗi sợ càng dâng lên. Tại sao ai cũng bỏ mặc hắn???
Rồi tay cô run run cố đưa cho hắn một cái gì đó. Là một chiếc vòng, một chiếc vòng thạch tím rất đẹp.
- " đưa... đưa cái này cho vú nuôi " - mắt cô đã ướt nhòe - " nói bà ấy tôi xin lỗi... xin anh chăm sóc bọn trẻ.."
- " đừng nói nữa. Em im lặng cho tôi " - hắn ôm chặt lấy cô. Hạ Vy khẽ mỉm cười nhìn hắn, nước mắt đồng thời chảy xuống một tay nhét vòng vào tay hắn nói -" cảm ơn "
Cả bầu không khí lặng im, hơi thở yếu ớt vụt tắt, khuôn mặt xinh đẹp vẫn cười tưởng chừng như cô chỉ ngủ nhưng không phải, cánh tay nhỏ bé để trên tay hắn rơi xuống trong vô vọng mưa càng to hơn cả bầu khôg khí lạnh lẽo bao trùm lấy hắn.
Cao Kì cả người cứng đờ lại, lần đầu tiên Lucy thấy hắn phản ứng như vậy, qua gương chiếu hậu nhìn người con gái xinh đẹp như bông hoa xinh đẹp vì gió bão mà héo úa.
- "chết tiệt Hạ Vy tôi không cho phép, em muốn rời khỏi tôi như thế sao? Có chết em cũng chỉ được chết do tôi quyết định " - hắn như gào thét lên, ánh mắt đục ngầu nhìn cô... không một chút phản ứng.
Cô đi rồi...
Từ lúc cô đến hắn biết thế nào là khát vọng mong muốn được chinh phục một thứ, hắn biết thế nào là làm việc tốt, hắn một người rất khinh bỉ những người thấp yếu trông họ thật đáng thương nhưng khi đến trại mồ côi hắn mới thấy mình thật đáng thương, cô độc như thế nào?
Cao Kì ủ rũ mệt mỏi nhìn cô, tay vuốt mái tóc như thác nước của cô rồi đến mí mắt. Đôi mắt màu tím ấy rất đẹp nhưng hắn chẳng thể nhìn nó nữa cũng chẳng thể cảm nhận một hơi ấm một cái gì đó cọ quậy vào lòng mình mỗi sáng, bầu không khí lặng thinh đến ghê rợn lòng người... nhìn cử chỉ dịu dàng của hắn Lucy không khỏi đau thương cho một tình yêu mơn chớn nay đã tàn... cô nhận ra điều đó rõ hơn ai hết.
- " giám đốc chúng ta đến nơi rồi, hãy chuẩn bị tinh thần đi "
*********
Ánh sáng đỏ bật lên càng làm lòng người lo lắng, những tiếng nói của bác sĩ và y tá vang lên -" 200 thử lần một.... không được.... lần nữa.... lên 300 thử lần 1 ".
Liệu có còn hi vọng???
Người đi qua ai cũng thương xót nhìn người co trai ủ rũ ngồi cúi đầu hai tay nắm chặt lấy nhau như mong đợi sự kì diệu xảy ra mặc cho vết thương của chính bản thân chưa được chữa trị phó mặc mọi người khuyên ngăn cứ lặng lẽ cô độc ngồi đó...
********
Vote đi ~~~~
???????????? Mỡ chúc mợi người trung thu vui vẻ nhaa????????????