Độc Nhất Vợ Yêu Của Tổng Tài

Chương 120: Bất trắc






Đã mấy canh giờ trôi qua, Mạc Cao Kì vần lì lợm ở trong phòng riêng của mình, hắn hết đọc tài liệu, mở máy tính bảng sơ lược số liệu chiều tăng trưởng kinh tế của công ty.

- " Lucy"

- " Đến công ty mau đi"

- " Bất trắc"

- " Phải"

Vừa dứt câu, Mạc Cao Kì đã vội lấy chiếc áo vest của mình, di chuyển thật nhanh xuống dưới tầng.

- " Mạc..."

Hạ Vy từ nhà bếp nghe tiếng vừa gọi hắn liền mất hút, chỉ thấy dưới cơn mưa đang xả xối kia có một chiếc xe phóng thật nhanh. Hạ Vy chột dạ, nhìn hắn vội vã vậy chắc là có việc quan trọng rồi.

- " Chị Hạ Vy, cậu chủ vừa rời đi sao?"

- " Đúng vậy "

- " Chắc có việc công ty ấy mà, không sao đâu"

- " Trời mưa, đi nhanh thế chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao " - Ánh mắt Hạ Vy vẫn nhìn ra ngoài cơn mưa lớn kia, sáng gió lạnh man mác ai ngờ sau đó cơn giông liền kéo đến, mây đen u ám cả bầu trời. Bảo Trân đúng bên cạnh cô, thấy cô gần như chẳng đóa hoài đến bé mà chỉ lặng im nhìn ra ngoài, Bảo Trân liền cười trừ.


- " Trời ơi, xem ai lo lắng kìa"

- " Nào có" - Hạ Vy như nói trúng tim đen nhanh nhẹ cãi lại, phản ứng liền nắm chặt hai tay, không để cô bé trêu thêm một lần nào, cô liền quay ngoắt đi bỏ vào trong.

- " Nói thật đi, ngại rồi kìa"

- " Chị có sao?"

Hạ Vy hỏi lại, lấy chiếc gang tay đeo vào, cô buộc lại chiếc tạp dề của mình.

- " Vậy thấy người ta dỗi thì liền cấp tốc làm bánh là có ý gì đây"

Bảo Trân vẫn không ngừng buông tha cô, lần này mặt cô tối sầm lại, chỉ có thể là cứng họng, không biết đối đáp thế nào.

- " chị chẳng hiểu em đang nói gì cả?"

- " Chị, chị làm nó cho cậu chủ đúng không?"

Bảo Trân mở giọng mè nheo, thậm chí là nằm trườn cả ra bàn, mặc cô bé giở đủ trò thì Hạ Vy vẫn rất tập trong trong mọi công việc của mình.

- " chị..."

- " Được rồi, dù chị nói gì thì em vẫn luôn nghĩ như vậy "

- " Vậy là chị làm cho cậu chủ đúng không?"

- " Chị có nói thế sao?"

- " Èo ơi"

Cô bé bĩu mồm,mặt nhăn nhó đến đáng thương, Hạ Vy chỉ biết phì cười lắc đầu trước dáng vẻ ngúng nguẩy của Bảo Trân. Hạ Vy tỉ mỉ cân đo đong đếm đường và bơ, chỉ sợ lại quá ngọt mà kén người ăn.

- " Hạ Vy công nhận nhìn chị làm bánh chuyên nghiệp thật đấy"

- " Em là dẻo mồm lắm đấy"

- " Em nói thật mà"

- " Coi như chị nhận lời khen này..."

- " Này này nghe tin gì chưa?" - Hai chị em đang hàn thuyên tán ngẫu,Tử Cách đã hớt hả từ đâu chạy đến vẻ mặt rất chi là khẩn cấp, để ý bên tay cô cầm điện thoại, cả ba liền bỏ dở mọi việc đang làm mà hóng nghe tin tức.

Hạ Vy nhíu mày, coi nhanh chóng lau tay lắng nghe thật kĩ từng từ từng chữ của cô phóng viên.

- " Xin chào tất cả quý vị, tôi là Tiên Tử đến từ đài truyền hình BRU, sau đây xin cập nhật nhanh chóng một số tin tức về sự cố hỏa hoạn ở khu chung cư Đường Minh, theo các người dân ở đây cho rằng khoảng trưa 11h38 mọi người có nghe được tiếng báo cháy to ở tầng 27, sau đó..."

Qua các thông tin, hình ảnh, đến nỗi ba người cũng phải rùng mình nhìn đống đổ nát, giữa căn chung cư chỉ toàn là màu đen, người than khóc vì người thân chưa được tìm thấy, hay khóc vì thiệt hại kinh tế cả đời của họ hoặc có thể là sự sợ hãi của bản thân, may thay trong lúc lửa to nhất ông trời thật có mắt mà ban cơn mưa giông xuống. Hạ Vy bụp miệng, cảnh tượng này thật quá đáng sợ rồi, hơn hết nhìn hình ảnh đám lửa to, cả tim cô bỗng đập thật mạnh cả người rùng lại, sau lưng mồ hôi lạnh thay nhau xuất hiện. Nhận thấy vai Hạ Vu bỗng co rúm lại, Bảo Trân liền lên tiếng hỏi.

- " Chị Hạ Vy không sao chứ?"


- " Không sao,không sao đâu,chúng ta xem tiếp..." - Hạ Vy lắc đầu phân bua, tiếp tục chú ý vào màn hình

Nào ngờ những điều tiếp theo cô phóng viên Tiên Tử nói như sét đánh ngang tai cả ba người.

- " được biết vụ cháy không phải hoàn toàn ngẫu nhiên mà là do có kẻ cố tình phóng hỏa, hiện tại theo nguồn thông tin từ phía cảnh sát đã bắt được kẻ chủ mưu, đang tra hỏi để làm rõ sự việc. Hơn hết, nhưng tháng gần đây theo người dân cho biết sự tình rằng mảnh đất này được công ty Mạc Thị đặt ấn xây khu nghĩ dưỡng, vẫn trong thời gian bàn giao với các nhà thầu. Có người cho rằng Mạc Thị đã tiếp người cố tình phóng hỏa để đẩy nhanh tiến độ thu chiếm mảnh đất. Kính thưa quý vị để biết rõ hơn mời tiếp theo chương trình với máy quay La Luân - người hiện đang có mặt tại hiện trường."

Màn hình chuyển hình ảnh thật sự rất hỗn loạn, tiếng mưa to thế nào cũng chẳng thể lấn át tiếng khóc thảm thương của nạn nhân, Hạ Vy khẽ bịt miệng, cảnh tượng thật quá đáng sợ rồi, người quay chiếu lên hình ảnh giữa toà chung cư to lớn đen một mảng, vẫn còn le lới ánh lửa trong căn hộ.

- " Con tôi, xin hãy cứu con tôi..."

Hãy thử tưởng tượng cảnh người mẹ la hết tìm con bảo bối duy nhất của đời mình trong vô vọng, liệu ai có thể kìm được nước mắt đây. Hạ Vy nắm chặt vạt váy của mình, một lần nữa hình ở trở nên rung có vẻ người quay đang chạy.

- " Ngài Mạc Cao Kì xin hỏi..."

- " Xin lỗi hiện tại chủ tịch không nhận bất cứ một câu hỏi gì?"

....

- " Đó là cậu chủ..."- Tử Cách là người lên tiếng đầu tiên, Hạ Vy bặm môi, cô nhìn thấy dáng người trở nên thật to lớn trong chiếc áo vest đen dài, cảnh tượng càng trở nên hỗn loạn hơn khi mà những người nạn nhân chạy đến với ý định không mấy tích cực, họ cứ thế buông lời rủa cay đắng cho hắn, cuộc bạo loạn càng trở nên gay gắt hơn, đám vệ sĩ của hắn sao chống trụ nổi chứ. Vài phút sau, máy quay trở nên đen một mảng, cả ba mới ngưng lại.

- " Hạ Vy chị không sao chứ?"

- " Chị, chị không sao"

- " Bảo Trân này, cậu chủ sẽ không sao đúng không, vừa nãy họ còn ném đồ, đòi đánh..."

- " Nào suỵt" - Bảo Trân liếc Tử Cách một cái ra hiệu im lặng, cô bé đặt tay lên vai Hạ Vy.

- " Hạ Vy, chị nghĩ.."

- " Chị tin Cao kì" - Câu hỏi chưa hết, Hạ Vy đã trả lời vô cùng chắc nịch, cô quay sang nắm chặt tay Bảo Trân, ánh mắt tím càng trở nên trong veo.

- " Tại sao?"

- " Chị không biết nhưng chị tin Mạc Cao Kì chắc chắn không làm vậy?"

- " Chị có lòng tin không...?"- Bảo Trân nhẹ giọng hỏi.

- " Chị có"

- " Haha, Hạ Vy, chị xem hai chữ lo lắng to đùng trên mặt chị kìa"

- " Ơ..." - Hạ Vy vô thức sờ tay lên mặt rồi làm vẻ xấu hổ khiến Bảo Trân càng buồn cười hơn.

- " Hạ Vy, chỉ cần chị tin là được rồi"

Hạ Vy nhìn Bảo Trân định hỏi gì nhưng lại thôi, cô bước ra chỗ cửa sổ, tay hứng vài giọt mưa, nghĩ đến cảnh hắn chống chọi trước lời xấu ác ý của người đời, lòng lại sóng biển dập dềnh không thôi. Nói không lo lắng thì đúng là dối lòng rồi.

.....


Đêm u mê lặng lẽ kéo xuống, Chiếc xe thể thao đen trên đường quốc lộ R1 dưới trướng cơn mưa to gần như không có điểm dừng chầm chậm di chuyển dừng lại bên lề đường. Qua lăng kính đen chỉ thấy khói thuốc trắng thoát ẩn thoát hiện khuôn mặt nam tính đầy tà mị, sát thương như một liều mê dược, ánh mắt hổ phách mang chút hỗn độn, hàng mi dài rũ xuống càng khiến cho đôi mắt trở nên thâm sâu mà đầy ma mị. Mạc Cao Kì hướng ánh mắt ra ngoài, xa xăm hòa tan trong đó cảnh đêm vẫn hình ảnh giọt mưa lớn. Bên cạnh hắn, Lucy nhíu chặt mày lại, cô bực dọc cầm điếu thuốc châm lửa hít một hơi thật sâu, cho thấy tâm tình hiện giờ cực kì không tốt.

- " Xác nhận rồi, tên đó là nhân viên của Mạc thị"

- "..."

- " Giết hắn đi, trước khi cảnh sát tra ra mọi chuyện" - Lucy buông ra một câu lạnh tanh, cánh tay cầm điếu thuốc uể oải vô ngã xuống vô lăng xe.

- "... Từ Niên, không phải bảo cậu cai thuốc sao?"

- " đừng có đổi chủ đề"

- " Đến giờ này, cảnh sát cũng biết hết rồi"

- "..."

- " Hắn ra phóng hỏa căn phòng kho rác ở cuối dãy chung cư, đập hết một nửa báo cháy ở đó, hắn căn bản chẳng muốn làm hại ai cả, hơn hết trong thời gian đó hắn thừa sức chạy trốn nhưng lại nán lại tìm con đường có nhiều camera, nói xem là ngu ngốc hay cố tình?"

- " Đến hiện trường sao? Nếu như tôi không đến sớm, cậu nghĩ mình có thể giữ mạng sao, đám vệ sĩ đó căn bản còn chẳng đấu lại sự nóng giận của người dân. Mạc Cao Kì nói đi, cậu muốn làm thế nào? Nếu là ngày trước cậu đã cho người giết hắn bịt kín đầu mối, nhìn đi căn bản bây giờ lương tâm cậu cũng chẳng cho phép."

- " Chúng ta cần hắn sống để tìm kẻ chủ mưu"

- " chung quy cũng là cậu sợ cảnh một ngày nào đó cô ấy nhìn thấy bàn tay nhuốm máu kia"

- "... "

- " Đúng là chẳng giỏi bao biện. Vài ngày nữa sẽ có yêu cầu mở họp báo, đại diện thôi đừng trả lời bất cứ câu hỏi gì"

- "Biết rồi"

- " Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ có cách khiến hắn khai ra mà giữ nguyên mạng sống"

- "... "

- " Cho xe về Mạc biệt thự đi"

********