Mạc Cao Kì thật sự không chắc việc đi xuống sẽ diễn ra suôn sẻ như việc hắn đi lên đây, hắn cải trang có thể dễ dàng lên đây nhưng bây giờ có thêm cả Hạ Vy, rất bất khả thi. Nhưng dù vậy, chuyện gì đến cũng sẽ đến, hắn không thể cứ bí bách ở đây để sớm muốn gì Lục Phong Thần sẽ phát hiện ra. Chỉ còn cách là trèo xuống thôi, rất may ở phòng này có khá nhiều khăn trắng trùm đồ cũ, hắn có thể buộc chúng vào nhau để leo xuống.
Mạc Cao Kì đặt Hạ Vy ngồi ở một chỗ bên góc, hắn không chắc mình sẽ thành công.
- " Hạ Vy, em yên tâm, anh nhất định sẽ đưa em xuống đó"
Đồng tử Hạ Vy khẽ di chuyển, cô nhìn Mạc Cao Kì một cách lơ đễnh, hắn liền hôn nhẹ lên trán cô rồi như một cách hoa mỏng nụ hôn rơi trên môi cô.
- " Anh yêu em "
Mạc Cao Kì thu gom hết tấm khăn trải trắng lại, thật may vì nó sẽ đủ cho độ cao này, có thể thấy đây là tầng 8, hắn buộc chặt các đầu dây lại, lấy một tâm trùm lên cô, hắn phải nhanh chóng thôi, ngòai trời gió rít không cẩn thận Hạ Vy sẽ bị cảm lạnh. Khi chắc chắc các tấm khăn đã được buộc chặt hắn đi ra ban công nhỏ, ngó nhìn tìm vị trí đáp an toàn nhất, và không có vệ sĩ thì chỉ có phía đầu cánh rừng cạnh biệt thự kia, cây cối sẽ làm lá chắn cho hắn. Cao Kì tìm một điểm chắc chắn nhất để buộc đầu dây.
Trước tiên, hắn vắt sợi dây qua một điểm tựa chắc chắn, sau đó thắt nút 2 lần một đầu dây thành hình chữ O.
Xong tất cả các bước chỉ còn việc đu dây hắn sẽ thành công thôi.
Mạc Cao Kì xé áo mình, buộc thật chặt nhưng vết thương ở chân mình, hắn liền quay lại chỗ Hạ Vy, ôm chặt cô vào lòng mình.
- " Ôm anh thật chặt được không. Nhất định không được buông" hắn dặn cô trong đó như còn có lời dỗ dành. Hai bàn tay nhỏ bé trắng muốt của Hạ Vy chầm chậm vòng qua cổ hắn, bụng Mạc Cao Kì như nở hoa, hắn đã nghĩ cô sẽ không đồng ý, nhìn cô gái bé bỏng đang nhúc nhích trong lòng mình hắn cảm thấy mình như có sự tiếp sức tinh thần cực kì lớn. Bàn tay sắn chắc của hắn ôm lấy cô treo ra ngoài hiên bắt đầu leo xuống.
Để đi xuống, hắn đưa đầu dây đã thắt nút chữ O đặt vào giữa hai lòng bàn chân. Tiếp đến, dùng hai tay nắm thật chắc bên sợi dây còn lại, từ từ thả ra và trượt xuống. Thật may mắn, Lục lão Phu Nhân làm trong quân đội, nên từ bé đã dạy hắn rất nhiều về việc thoát thân khi gặp hiểm, đây là mẹo cần thiết nhất khi gặp hỏa hoạn ở các tòa nhà tầng cao. Việc phải mang theo Hạ Vy khiến mọi việc ở nên chậm hơn, hắn cũng thật cẩn thận hơn mỗi khi thả tay, lòng bàn tay ma sát mạnh với vải làm nó nóng lên đôi lúc tựa như nóng đến bỏng cả bàn tay, nhưng dù thế nào hắn tuyệt đối không buông tay. Hắn đã đi được ba phần tư chặng đường của mình, hắn chỉ chốc lát nữa thôi là hắn sẽ thành công rồi. Nhưng ông trời thật không ủng hộ hắn.
- " Tìm thấy rồi, Mạc Cao Kì ở kia..."
Nghe thấy tiếng hét lớn phá tan mọi sự tĩnh mịch trong đêm, hắn liền ngẩng lên thì bắt gặp nhưng tên vệ sĩ của Lục Phong Thần đang đứng ở đầu dây buộc, hắn biết chúng đang làm gì, chúng đang cố cắt sợi dây đó.
- " Chết tiệt..."
Vừa dứt câu chửi thầm hắn liền buông tay, ôm chặt lấy Hạ Vy, cả hai liền rơi xuống. Cao Kì dùng thân mình bao trùm để bảo vệ lấy Hạ Vy chắc rằng cây cối không thể làm thương cô dù sao rơi từ độ cao tầng hai xuống cũng không quá làm khó Mạc Cao Kì.
- " Aaa..."
Hắn khẽ kêu một tiếng, mở mắt ra điều đầu tiên hắn nhìn thấy là Hạ Vy đang nhắm mắt thật chặt, cô dù không có ý thức nhưng việc vừa rồi hẳn là khiến cô sợ hãi lắm.
- " Đi thôi"
Họ không thể chần chừ thêm một giây nào nữa, trong chốc lát Lục Phong Thần giờ đã cho người lan tỏa chỗ này rồi cũng nên, nhưng khi hắn vừa đứng lên một cơn đau nhói bên chân truyền đến khiến Mạc Cao Kì liền gục xuống, vẻ mặt đầy đau đớn nhưng rất nhanh hắn liền đứng lên, cầm tay Hạ Vy chạy vào trong rừng.
Pằng...
Có xạ thủ?
- " Aaa..." - Cao Kì đau nhói, viên đạn từ đâu bay đến găm thẳng vào vai hắn. Hoàn cảnh bây giờ tuyệt đối hắn sẽ không khuất phục, người đân ông như Mạc Cao Kì chưa bao giờ là cúi đầu chịu thua trước ai cả, và lần này cũng vậy.
- " Kể cả lần này hi sinh mạng mình thì em nhất định sẽ cứu được Hạ Vy."
Đúng vậy, hắn nhất định làm được, Hạ Vy đang trong tay hắn rồi,không ai có thể cướp cô từ hắn được, muốn cướp e là hay nằm mơ đi.
Mạc Cao Kì một lần nữa mạnh mẽ đúng lên, hắn chẳng hề quan tâm vết thương đang rỉ máu của mình, vội vàng cầm tay Hạ Vy chạy sâu vào trong rừng.
Từ trên cao nhìn xuống, chứng kiến hết mọi việc Phong Thần càng lo lắng như nước sôi lửa bỏng, anh tuyệt đối không để vụt mất Hạ Vy. Nhìn đám thuộc hạ ăn lương vẫn không làm được việc của mình, anh giận giữ thét lên để ra lệnh
- " Còn không mau chia nhau ra tìm. Nếu không tìm được Nguyệt Hạ Vy đừng mong quay về đây"
- " Còn Mạc Cao Kì thì sao ạ?"
- " Giết hắn"
Tàn nhẫn, đích thị con người Lục Phong Thần không còn nhân tính nữa rồi, từ trong con ngươi màu xanh sâu thẳm như hố đen đại dương là ngọn lửa đỏ đang rực cháy lên.
*****
Rầm... rào..
Mưa như trút nước, từng mảng sét tiếng vang lên cắt ngang cả bầu trời đen tối, tiếng gió rít và tiếng lá cây xào xạc do sức gió mà ma sát vào nhau.
Mạc Cao Kì ngó đầu quan sát, Hắn và Hạ Vy chạy đến một cái hang đá, do sức nữ nhi khá yếu nên hắn không thể chạy xa hơn được, may thay thời tiết ủng hộ, trong rừng mưa lớn như vậy sẽ không ai cả gan đi tìm vội, có thể kéo dài chút thời gian. Hắn đảm bảo quan sát không có ai, mới an tâm quay vào trong nơi Hạ Vy đang ngồi đó, Mạc Cao Kì cầm tấm vải trắng mà mình vừa trùm cho cô, bao lấy người Hạ Vy, dùng một góc thấm nhưng giọt nước đang chảy trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, hắn chà hai tay vào nhau, làm ấm lòng bàn tay rồi ấm chúng bao phủ bàn tay nhỏ bé của cô. Hắn cứ làm thế để mong sao có thể làm ấm cơ thể cô lên, nhiệt độ về đêm trong rừng rất thấp. Nhưng Mạc Cao Kì lại chẳng hề để ý rằng ai đó đang nhìn hắn chằm chằm không chớp, đến lúc hắn vừa ngẩng lên, áp hai tay ấm áp vào má cô với phát hiện Hạ Vy đang nhìn mình chăm chú. Cô không nói gì cả, chỉ nhìn hắn, đôi lúc ánh mắt vô hồn đưa lên đưa xuống như quan sát.
Hạ Vy nhìn hắn thật lâu, có lúc cô sợ sệt mà đẩy người lùi ra sau nhưng trong giây phút nào đó cô đã nhẹ nhàng xoa những vết thương trên người Mạc Cao Kì, bàn tay cô như có mà lực vậy, chúng đi đến đâu đều truyền cảm giác tê dại qua da thịt màu đồng khỏe khoắn. Mạc Cao Kì mặc cho Hạ Vy hành động, hắn biết cô không nhận ra hắn, hắn không biết ba tháng qua xảy ra chuyện gì khiến cô trở nên như vậy nhưng tình yêu của họ là một thói quen, kể cả đã quên nhưng sự lo lắng cho đối phương dường như đã trở thành thói quen khó bỏ.
Hạ Vy di chuyển tay cho đến chỗ vết đạn bắn, cả cơ thể bỗng khựng lại, cô nhíu mày nhìn vết thương rồi nhìn hắn, từ đôi mắt xinh đẹp nay đã phủ một lớp sương, giọt nước mắt như viên pha lê rơi xuống thấm đẫm vào trong tim Mạc Cao Kì.
- " Hạ Vy, đừng khóc "
Hắn đưa tay lên vuốt má cô, động thời lau đi nhưng giọt nước mắt kia. Cô hiện tại thật bé bỏng, thật yếu ớt làm hắn chỉ muốn ôm cô thật chặt vào lòng cho dù dùng cả tấm thân này bảo vệ cũng đáng.
Nếu Cô là đang đau lòng cho hắn, điều này làn hắn hạnh phúc chết đi được, cô không nhận ra hắn nhưng hắn biết trong thân tâm cô vẫn yêu hắn.
- " Ngoan, nín được không?"
Nghe Mạc Cao Kì nói cô nấc lên từng đợt, cô lau mắt mình. Hai tay xé chiếc này dài buộc chặt vết thương ngăn cho máu không chảy nữa.
- " Hạ Vy, em không nhớ anh sao?"
Ngay khi hắn vừa hỏi, cô liền khựng lại, cúi đầu xuống rồi, mọi hành động của cô đã cho thấy câu trả lời.
- " Hạ Vy " - hắn gọi, giọng nói đầy sự mệt nhọc pha lẫn sự thống khổ của bản thân. Hắn nâng khuôn mặt cô lên, đôi mắt ấy vẫn rất tuyệt đẹp, vẫn luôn cuốn hút hắn khó mà có thể dứt được tự như hố đen không đáy mặc cho hắn cứ thế rơi xuống. Sự đau buồn in rõ trong mắt hắn, nhìn hắn như vậy không biết có phải do Hạ Vy nhất thời xúc động không hay dó tính hiếu kì vốn có của cô, bàn tay trắng ngần ấm áp trái ngược hoàn toàn với sự lạnh lẽo đang bủa vây hắn, nếu nói Mạc Cao Kì là tảng băng thì cô đích thực là ánh sáng trời chiếu rọi có thể làm tan chảy hắn. Hạ Vy nhìn hắn, một tia chua xót lóe qua mắt cô nhưng rất nhanh nó lại trở nên vô cùng trống rỗng, tay cô mơn trớn vẽ lên từng góc cạnh trên khuôn mặt điển trai như được điêu khắc bởi bàn tay người nghệ sĩ. Rồi bỗng dưng cô rụt tay trở về, lạnh tanh nói, như thể sự tiếp xúc ban nãy của họ chỉ do bản thân hắn ảo tưởng.
- " Anh không phải Lục Phong Thần "
********
Chap tiếp nè
Vote và follow mình nha ❤
Xin lỗi mọi người a~~ Tại ad ngủ quên + bí ý tưởng xíu nên đã giành nguyên nửa ngày hôm qua sau khi hoàn thành xong bài tập, nhập vai Hạ Vy, tự tưởng tượng ra Mạc Cao Kì rồi cảm nhận xem mạch cảm xúc đi về đâu. Hôm qua như con điên ấy, dở dở hâm hâm, còn bị mami thân yêu la bảo:" Mày tự kỉ à?!"- " Không, mẹ ơi, con đang hi sinh vì nghệ thuật huhu". Mà tự nhiên thấy mình có năng khiếu diễn xuất kkk ????????