Độc Nhất Mỹ Nam Tâm

Chương 2-2




Ngọc Đằng Long ở trong phòng buồn bực suốt buổi chiều, cho đến lúc tới giờ cơm, khi song thân đã ở nhà ăn chờ hắn, hắn mới miễn cưỡng ra ngoài. Hắn vừa làm lễ chào phụ mẫu, đang muốn ngồi xuống ăn cơm, đột nhiên mẫu thân từ ái của hắn nước mắt nước mũi chảy ròng ròng khóc oà lên.

“Nghe nói Băng Tuyền sinh quái bệnh muốn ngươi đi trấn tà, ngươi như thế nào lại không đi? Ta khi nào lại sinh ra đứa con không biết xem trọng tình bằng hữu, không chút quan tâm đến sống chết của người thân hơn huynh đệ của mình như vậy hả?”

“Nương, đó là hắn giả vờ thôi, hắn làm gì mà bị trúng tà chứ!” Ngọc Đằng Long lớn tiếng rống lên, làm cho mái ngói một trận rung động, vách tường xung quanh nứt nghe răng rắc.

Ngọc phu nhân hoảng sợ lui vào một góc, co ro lại giống vừa nghe thấy tiếng gầm hét của quỷ vương.

Ngọc lão gia buông nhanh đôi đũa, chạy tới ôm lấy thê tử.

“Ngươi dọa nương  ngươi làm gì? Chẳng lẽ nàng nói không đúng hay sao? Băng Tuyền đối với ngươi có cái gì không tốt, ngươi luôn miệng nói hắn là giả vờ, ngay cả đến nhìn một cái cũng không thèm. Như vậy không phải là quá vô tình vô nghĩa sao? Nếu việc này truyền ra ngoài để mọi người biết được, chẳng phải sẽ trở thành trò cười, nói Ngọc gia chúng ta bất hạnh, sinh ra một người như ngươi lạnh lùng không máu không nước mắt ư?”

Hắn không phải cố ý muốn doạ mẹ sợ. Ngọc Đằng Long nhịn không được một trận chột dạ, ai xui hắn có giọng nói trời sinh đã cực đại đến vậy. Ngày thường khi nói chuyện hắn đều hạ giọng, nhưng vừa rồi nhất thời quá mức tức giận, hắn mới quên kìm hãm mà hét lên hết mức có thể.

Hơn nữa tâm tình của hắn đang rất kém. Bọn họ đều chỉ nhìn thấy cái vẻ ngoài tốt đẹp đầy giả tạo của Cảnh Băng Tuyền, nào có biết đâu trong bụng hắn chứa đầy dao gâm với giáo mác chứ.

Cảnh Băng Tuyền luôn lấy việc trêu đùa hắn làm trò vui, cho nên chuyện trúng tà lần này, chắc chắn cũng lại là một trò đùa dai của hắn.

“Ta...... Ta không muốn nhìn hắn, không muốn......”

Hắn lần này đã hạ quyết tâm rồi...... Tên đó dám nói hắn lớn lên giống Quỷ Vương Chung Quỳ.

Hừ! Cảnh Băng Tuyền ngươi tuy là bộ dạng rất đẹp, nhưng có nhất thiết phải hạ thấp ta đến độ nói ta xấu xí không giống con người như thế không?

Hắn cũng đâu muốn mình sinh ra có bộ dạng xấu thế này. Rõ ràng biết hắn rất tự ti về mặt này, vậy mà Cảnh Băng Tuyền lại cứ lấy nhược điểm này của hắn ra mà châm chọc, cho nên hắn mới có thể tức giận đến như vậy.

“Ngươi...... Ngươi thật sự không đi?” Ngọc lão gia hung hăng trừng hắn hỏi.

Hắn nhất quyết lắc đầu, “Không đi!”

“Được lắm, ngươi không đi ta cũng không ép buộc. Nhưng đến lúc Cảnh gia mang thi thể của Băng Tuyền đến nhà của chúng ta hỏi tội, ta cũng sẽ không ra mặt mà bênh vực ngươi đâu.”

Ngọc lão gia nói những lời thật khó nghe, Ngọc Đằng Long nghe xong càng phẫn nộ, hắn chịu không nổi không khí trầm trọng trong nhà, liền bỏ đi ra ngoài. Vừa ra đến ngoài phòng, trong tai đều nghe thấy tất cả mọi người đang bàn tán chuyện Cảnh Băng Tuyền bị trúng tà. Thì ra việc hắn trúng tà đã truyền khắp cả kinh thành.

“Nghe nói thiếu gia của Cảnh gia trúng tà?”

“Chẳng những trúng tà, mà còn giống như một cương thi ở trong nhà nhảy lựng tựng khắp nơi, nghe nói là hắn bị trúng  thi độc......”

Ngọc Đằng Long vãnh tai nghe, những người đó càng nói càng thêu dệt thêm nhiều chuyện rùng rợn hơn.

“Ta còn nghe nói hắn chạy đến nghĩa trang, không nói không rằng liền quật thi thể lên nhai ngấu nghiến, quả thực là khủng bố đến cực điểm. Còn dọa cho ông lão giữ nghĩa trang ở đó sợ tới mức lăn đùng ra chết, sau đó hắn còn moi gan ông ấy ra mà ăn…..”

Ngọc Đằng Long nắm chặt hai tay. Tên kia ngươi đang nói bậy bạ cái gì đó? Cảnh Băng Tuyền là ngươi cực kỳ sạch sẽ, nói hắn đến nghĩa trang ăn xác người còn không bằng nói hắn bị mất đi toàn bộ gia sản có lẽ đáng tin hơn.

Càng đừng nói đến câu kế tiếp, căn bản chỉ là nói hưu nói vượn, kêu Cảnh Băng Tuyền ăn vô miệng cái loại ghê tởm gì đó, còn khó hơn là lên trời nữa a.

“Thật đáng tiếc hắn xinh đẹp như thế. Có người nói chính là bởi vì hắn bộ dạng xinh đẹp cho nên yêu ma mới lầm tưởng hắn là nữ nhân, hàng đêm lẻn vào phòng, trước hết làm cho hắn mê muội, sau đó mới cùng hắn làm chuyện xxoo….”

“Đây là sự thật hay là giả?”

Những lời đồn đãi ven đường thế này, càng nói càng phóng đại, càng nghe càng mơ hồ, nhưng lại càng làm cho con người ta tò mò cũng ngày một lớn hơn.

Người mới nói câu vừa rồi bỗng nhiên hạ thấp giọng, thì thầm, “Đương nhiên là thật rồi, tin tức này là do thanh mai trúc mã từ nhỏ đến lớn của Cảnh Băng Tuyền nói ra, cho nên tuyệt đối không có lầm đâu.”

Ngọc Đằng Long nhất thời ngây ngốc, Cảnh Băng Tuyền ngoại trừ hắn ra, còn có một người thanh mai trúc mã khác sao? Tại sao hắn lại hoàn toàn không biết chuyện này?

“Ngươi nói người đó chính là Ngọc thiếu gia ư?”

“Đúng vậy, chính là Ngọc thiếu gia nói, còn nói một cách tỉ mỉ và chắc chắn vô cùng......”

Ngọc Đằng Long thiếu chút nữa cắn đứt lưỡi nuốt mất luôn. Những người này ăn nói lung tung huỷ hoại thanh danh Cảnh Băng Tuyền, lại còn dám nói là do hắn tung tin ra, định huỷ luôn thanh danh của hắn ư. Hắn chuyển hướng bọn họ, từ chỗ tối đi ra, khuôn mặt u ám thật giống với một ác thần vừa hạ thế.

“Các ngươi nói bậy bạ gì đó, ta chưa từng nói những lời này về Cảnh Băng Tuyền, hơn nữa Cảnh Băng Tuyền căn bản là không trúng tà, các ngươi còn dám nói hưu nói vượn, cẩn thận ta vả cái miệng của các ngươi.”

Hắn uy hiếp, nhe răng trợn mắt, làm cho người ta thiếu chút nữa đứng tim mà chết tại chỗ. Đám đông đang tụ tập trên con đường nhỏ bàn tán trong phút chốc chạy tán loạn không còn một mống, mà Ngọc Đằng Long đã bốc khói lên tới đầu rất muốn bóp chết bọn họ.

“Nói hưu nói vượn, Cảnh Băng Tuyền căn bản là không trúng tà, vì cái gì lại bị bọn họ đồn đại lung tung như vậy, còn nghe nữa chắc ta nổi điên lên mất.”

Hắn hồn nhiên không biết chính mình đang bước…bước…rồi lại bước như bay về phía tây kinh thành đến Cảnh gia. Hắn quyết định ngày mai buổi sáng sẽ mang Cảnh Băng Tuyền rất bình thường đi ra ngoài ăn điểm tâm, làm cho bọn người hỗn đản hay bịa đặt sinh sự nhìn thấy, Cảnh Băng Tuyền chẳng những không có việc gì, ngược lại còn rất…rất khoẻ mạnh, vẫn tươi tỉnh như hoa a.

Vừa tiến vào Cảnh gia, Ngọc Đằng Long lập tức giận dữ hét lớn: “Cảnh Băng Tuyền đâu? Hắn ở nơi nào?”

Cảnh tổng quản cảm động thiếu chút nữa khóc như mưa, “Ngọc thiếu gia, ta biết ngươi là bằng hữu tốt của thiếu gia nhà ta mà, ngươi tuyệt đối sẽ không bỏ mặc hắn đâu.”

“Nói nhiều vô nghĩa, Cảnh Băng Tuyền đến tột cùng đang ở nơi nào?”

Hắn tâm tình đang cực kỳ không tốt, ở phố nghe được những lời nhảm nhí đó, quả thực là làm cho hắn tức muốn xì khói. Cho dù Cảnh Băng Tuyền có từng khi dễ hắn như thế nào, hắn cũng không cho những người đó nói xấu Cảnh Băng Tuyền, còn nói một cách quá quắt khó nghe như vậy.

Nói gì thì nói, nếu Cảnh Băng Tuyền không phải là nam nhân, thì hắn đã sớm là thê tử của Ngọc Đằng Long này rồi.

Hiện giờ Cảnh Băng Tuyền mặc dù không phải là thê tử của hắn, cũng là thanh mai trúc mã từ nhỏ đến lớn, khắp thiên hạ chỉ một mình hắn mới được nói xấu Cảnh Băng Tuyền, người khác không ai được có quyền đó.

“Ở trong phòng, đạo sĩ đang làm phép trừ tà ở bên ngoài, để phòng ngừa yêu ma lần thứ hai lẻn vào.”

“Yêu ma cái rắm gì ở đây.”

Hắn tức đến độ ngay cả lời thô tục đều chuồn ra cửa miệng, đi tới trước cửa phòng Cảnh Băng Tuyền, quả nhiên nhìn thấy lão đạo sĩ đang triệu hồn gọi phách, trong tay cầm kiếm gỗ huơ tứ tung trên không trung.

Ngọc Đằng Long hung tợn trừng mắt nhìn đạo sĩ liếc một cái, tên đạo sĩ kia bị khuôn mặt lưu manh giờ lại thêm phần hung ác của hắn doạ sợ tới mức buông rơi kiếm gỗ trên mặt đất, rụng rời tứ chi đứng chết trân tại chỗ.

“Đều đem tất cả mấy thứ bùa chú này dẹp hết cho ta, Cảnh Băng Tuyền không trúng tà.”

Cảnh tổng quản cùng hai vị lão gia, lão phu nhân của Cảnh gia gấp đến độ siết chặt lấy hai tay, nhất là nương của Cảnh Băng Tuyền lo lắng đến thần tình trắng bệch.

“Nhưng mà Băng Tuyền thật sự trúng tà rất đỗi nghiêm trọng.”

Nghe câu nói kia, nếu không bận tâm đối phương là trưởng bối, Ngọc Đằng Long đã sớm mắng cho té tát vô mặt rồi, hắn kìm chế tức giận, cung kính nói: “Không có việc gì, ta đi vào trước nhìn hắn, nhưng đừng kêu tên đạo sĩ kia diêu linh nữa, ta nghe mà đau đầu nhức óc cả lên.”

“Ác, hảo, hảo.”

Bởi vì quá mức lo lắng bệnh tình của Cảnh Băng Tuyền mấy ngày nay, làm cho Cảnh lão gia và phu nhân thật sự quá mức rối loạn, Ngọc Đằng Long vừa đến, lập tức liền làm chủ tình thế.

Sau khi đạo sĩ ngừng lại việc diêu linh tác pháp, Ngọc Đằng Long mới tiến vào trong phòng Cảnh Băng Tuyền, đóng cửa lại. Trong phòng Cảnh Băng Tuyền, tất cả mọi cửa sổ đều bị dán bùa chú giăng đầy, hắn càng xem càng tức, lập tức xé nát hết yêu phù.

“Đúng là làm chuyện tầm phào mà, Cảnh Băng Tuyền không trúng tà, dán mấy cái nhảm nhí này, chẳng biết để làm cái gì nữa?”

Sau khi hắn xé tan tành mấy yêu phù thành từng mảnh nhỏ rơi đầy trên đất, mới xoay người đi về hướng giường của Cảnh Băng Tuyền đang nằm, hắn thiếu chút nữa đã đấm một quyền vào gương mặt xinh đẹp anh tuấn của Cảnh Băng Tuyền.

“Ngươi còn làm bộ cái gì nữa, còn không ngồi dậy ngay cho ta? Ta đúng như mong muốn của ngươi đã đến đây, ngươi chắc là vui vẻ, cao hứng lắm a?”

Cảnh Băng Tuyền ở trên giường mở ra ánh mắt, long lanh tràn ngập ý cười, xem ra đối với kết quả như thế này thật sự rất vừa lòng. Mà Ngọc Đằng Long sớm biết rằng hắn là đang đóng kịch, tức giận đến không ngừng gầm nhẹ.

“Làm bộ trúng tà cái gì? Ngươi có biết bên ngoài người ta truyền tai nhau nhiều lời khó nghe lắm không? Nghe được đều bẩn cái lổ tai của ta, hại ta thiếu chút nữa đánh cho mấy người nói lung tung đó mấy cái! Nói ngươi đi đào mồ móc mã, còn nói ngươi ăn thi thể, thậm chí nói có yêu ma lẻn vào phòng ngươi, muốn đối với ngươi làm xằng bậy, những người đó nói vô cùng chướng tai......”

“Ai bảo ngươi không để ý tới ta.”

Cảnh Băng Tuyền làm sao mà không biết, những lời đồn đại đó đều là do hắn tung ra, hắn biết chiêu này đối với Ngọc Đằng Long nhất định hữu hiệu. Quả nhiên, Ngọc Đằng Long chẳng phải đã đến đây rồi sao?

Hắn từ trên giường ngồi dậy, cùng Ngọc Đằng Long sóng vai một chỗ.

Cảnh Băng Tuyền ôn nhu tựa đầu vào trên vai Ngọc Đằng Long. Ngọc Đằng Long giơ nắm tay muốn đánh hắn một cái cho hả giận, nhưng mới đụng tới mặt hắn, liền không nỡ xuống tay.

Hắn không phải không có cơ hội đánh Cảnh Băng Tuyền, nhưng mà không biết là kiếp trước hắn tạo oan nghiệt gì để mắc nợ hắn, không đành lòng làm đau hắn.

Mặc kệ hắn bị Cảnh Băng Tuyền ức hiếp như thế nào, trêu đùa như thế nào, nhiều lắm là đến hôm sau Cảnh Băng Tuyền đến tìm hắn là cứ y như rằng “sau cơn mưa trời lại sáng”.

“Đằng long......”

“Hừ, đừng có gọi tên ta.”

“Đằng long......”

“Ta bảo ngươi đừng có gọi tên ta mà.”

“Đằng long......”

Ngọc Đằng Long tức giận xoay người.

Cảnh Băng Tuyền lôi kéo tay hắn nói: “Ta đói bụng quá, mấy ngày nay vì giả thần giả quỷ, cũng chưa ăn được bữa cơm nào ra trò.”

“Ngươi xứng đáng.” Ngọc Đằng Long mặc dù miệng thì cằn nhằn mắng, nhưng hắn lại đứng lên, mở cửa phòng hướng ra ngoài nói: “Băng Tuyền đói bụng, gọi người làm vài món đưa lên cho hắn.”

Bên ngoài đang hồi hộp chờ đợi, vừa nghe tất cả người nhà Cảnh gia lập tức phát ra tiếng hoan hô dậy trời.

Đầu bếp nữ vội vàng phóng đi nấu cơm, lão gia lão phu nhân Cảnh gia vui mừng lệ chảy ròng ròng, Cảnh tổng quản lại cảm kích quỳ xuống khấu đầu vài cái.

“Ngọc thiếu gia, quả nhiên cũng nhờ ngươi có bộ dáng quỷ thần, mới trấn được bọn yêu ma quỷ quái này.”

Cảnh tổng quản chính là cảm kích mới nói thế, nhưng Ngọc Đằng Long nghe được thập phần chói tai, còn Cảnh Băng Tuyền ở phòng trong đang ôm bụng cười lăn lộn. Ngọc Đằng Long xám mặt đóng cửa đánh “rầm” một cái. Hắn đúng là không thể đánh Cảnh Băng Tuyền, nhưng nhất định sẽ không cho Cảnh Băng Tuyền sống khá giả được.

Hết chương 2!