Độc Nhất Chuyên Sủng

Chương 47: 47: Tam Thiếu Ngự Gia 2






Dáng vẻ Phong Dục cởi áo khoác trắng toát ra vẻ quyến rũ lạ thường “Trước khi báo cáo kiểm tra cụ thể được đưa ra, hiện tại tôi có vài điều chưa giải thích nổi.

Có một số vấn đề về tình trạng cơ thể hiện nay của anh mà tôi vẫn cần phải hiểu rõ.

Đặc biệt là… về Phương tiểu thư đó, loại phụ nữ nào thực sự mở ra được giềng xích khổ hạnh của anh vậy?”Ngự Cảnh Thần không nói không rằng, như thể anh không quan tâm đến điều đó.Lúc này, quản gia dẫn tam thiếu Ngự gia Ngự Mặc Diễm vào phòng khách.Ngự Mặc Diễm năm nay hơn 20 tuổi, môi đỏ răng trắng, có một đôi mắt hoa mai tròn xoe, trông rất khôi ngô tuấn tú.“Anh---”Tiếng “anh” của cậu ta đầy ẩn tình.Ngự Cảnh Thần đặt tập tài liệu trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn, “Tiểu tử cậu sao lại tới đây đòi nợ rồi? Chẳng lẽ bên ngoài lại gây một số chuyện, chờ anh dọn dẹp đống lộn xộn cho cậu?”Khuôn mặt của Ngự Mặc Diễm đen lại, cậu ta cảm nhận được sự khắc nghiệt từ thế giới này.Phong Vũ cười khúc khích, "Ồ, Ngự Tiểu Diễm, thật sự bị anh cậu đoán trúng rồi? Này...!Tôi không hiểu, cậu và anh cậu rõ ràng là cùng huyết thống, cùng một loại gen, sao cậu có thể lớn lên với một tính khí cứng đầu, thích rắc rối và kiêu ngạo như vậy nhỉ?”Ngự Mặc Diễm là tam thiếu Ngự gia, em họ của King.Dù vẻ ngoài lịch thiệp, cậu ta thực sự rất bá đạo và độc đoán, và không ai dám khiêu khích cậu ta.Dựa và thế lực của Ngự gia, cậu ta đã trở thành một “hỗn thế ma vương” trong giới thượng lưu ở Nam Thành.Người vô cớ gây sự nhất Nam Thành, Ngự Mặc Diễm tự cho mình là số 2 thì không ai dám nhận mình số 1.Ngự Mặc Diễm không khách khí nhìn Phong Dục, “Một cái cây ra hoa kết trái có quả ngọt quả đắng, quả tốt quả xấu.


Muốn trách thì trách anh tôi đã lấy hết gen tốt nhà họ Ngự, đến lượt tôi chỉ còn canh thừa thôi.”Cậu ta lý lẽ thẳng thừng, không cảm thấy việc mình không bằng anh trai là chuyện gì khó nói, còn thuận nước đẩy thuyền tâng bốc anh.Phong Dục không nói nên lời.Đôi môi nhạt màu của Ngự Cảnh Thần khẽ động đậy.Ngự Mặc Diễm cho rằng mình có lý, không khỏi tự mãn, “Tính tôi kiêu ngạo, còn không phải học từ anh họ sao.

Ở đất Nam Thành, anh tôi tự nhận bá đạo số 2 thì tôi cũng không dám nhận số 1.”Luis không thể nhịn nổi với nỗ lực tâng bốc này của cậu ta.


Cậu mới là người nhận số 2 thì không ai dám nhận số 1.Ngự Cảnh Thần nhàn nhạt liếc cậu ta một cái, cười nói: “Học từ anh sao?”Ngự Mặc Diễm gật đầu lia lịa, đảo mắt rồi khéo léo co chân lên, “Có một người anh mạnh mẽ lợi hại như anh thì mới có một người anh kiêu ngạo vô pháp như em,...”Ở đất Nam Thành, cậu ta có thể sống liều lĩnh như vậy, chẳng phải là nhờ thực lực của anh trai mình sao?Một màn tâng bốc như vậy, đến Luis luôn lãnh đạm cũng không nhìn nổi.“Cút sang một bên!”Ngự Cảnh Thần nhấc chân và đá cậu ta một cách kinh tởm, “Anh có khi nào vô dụng như cậu chưa? Chỉ ăn, uống và vui chơi cũng có thể gây ra rắc rối.

Ra ngoài đừng nói là em trai tôi, không không cứu nổi người em như vậy.”Phong Dục không nhịn nổi cười haha thành tiếng.vẻ mặt chua xót, trên đời này còn có chuyện gì tệ hơn là nịnh nọt mà vô tình bị đá vào chân?“Anh à, tại sao em lại vô dụng, trước kia cái cô Phương Y Lan thối tha kia…”Ngự Mặc Diễm dường như có thể thấy ánh mắt của anh trai đang xuyên qua không khí và bắn thẳng vào anh.

Cậu nuốt nước bọt, sau đó mỉm cười và tiếp tục, “Em không phải kiểu đàn ông tốt không đánh nhau với phụ nữ, nên mới ở chỗ cô Phương Y Lan xấu xa kia….”Cảm giác được ánh mắt nhìn chằm chằm trên người tràn đầy uy hiếp, bắp chân Ngự Mặc Diễm run lên, nụ cười trên mặt hoàn toàn không tự chủ được, “Ừm… em đã bị tổn thất…”Nhắc mới nhớ, mối hận giữa cậu ta và cô tiểu thư xấu xa kia đã có từ lâu..