Vô Cực Tinh Quân kinh hoàng nói :
- Xin tha thứ về chỗ cấp dưới không thể tuân lịnh được!
Sắc mặt của Hải Vân Tiên Tử biến hẳn, nói :
- Tại sao thế.
- Bảy vị môn nhân tuy đáng giết đi để giữ cho môn phái khỏi bị xâm phạm. Nhưng con người không thể hành động như dã thú được. Đệ tử tuy nắm chức vụ Hình ty, song không dám tàn sát anh em đồng môn như vậy!
Đúng thế, đấy là một việc không ai có thể làm được!
Vô Cực Tinh Quân là người không có lý trí và lòng can đảm một cách siêu nhân, vậy thử hỏi ông làm thế nào xuống tay giết chết bảy vị môn nhân ấy được.
Đấy chẳng nói riêng Vô Cực Tinh Quân không thể làm được việc đó, mà ngay đến tất cả môn nhân hiện ở đây, e rằng cũng không có ai làm được việc đó cả! Nhưng bảy đệ tử bị Ma Phong quét trúng ấy có thể để cho họ tồn sinh hay sao.
Không, lẽ tất nhiên là không thể được! Thử nghĩ với võ công cao cường như Tam Võ Vương mà phải trong vòng mười năm mới có thể đuổi hết số Ma Phong ra khỏi cơ thể, thì phương chi với số người này!
Dù biết thế, nhưng ai sẽ đứng ra giết chết họ.
Hải Vân Tiên Tử nghiến chặt đôi hàm răng, rồi vụt bước thẳng tới trước số bảy môn nhân. Nàng nhắm nghiền đôi mắt, rồi giáng thẳng một chưởng xuống ngay Đoạn Hồn Diêm Quân.
Tức thì một tiếng gào thảm thiết vang lên, kiến tất cả mọi người đều kinh hãi. Đồng thời, trên đôi khóe mắt của mọi người, đều traò ra những dòng lệ nóng hổi...
Tiếp đó, tiếng gào lại vang lên không ngớt.
Hai tiếng... Năm tiếng... , rồi sáu tiếng!...
Thích Đinh Nhạn bỗng quát to lên :
- Hãy ngưng tay lại!
Tiếng quát của chàng chẳng khác nào một tiếng sấm nổ, làm cho tất cả môn nhân đều cùng một lúc quay mặt nhìn về phía chàng.
Nhưng ngay lúc ấy, tiếng gào thảm thiết thứ bảy cũng đã vang lên rồi!
Sắc mặt của Thích Đinh Nhạn tái xanh trông rất dễ sợ Chàng cất giọng run run nói :
- Trời hỡi! Cô đã giết chết bọn họ rồi hay sao.
Nói đoạn, chàng liền vọt người lên, lao vút về phía Hải Vân Tiên Tử vung chưởng đánh thẳng ra.
Thích Đinh Nhạn vừa nhìn thấy Hải Vân Tiên Tử đã ray tay hạ sát bảy vị môn nhân thì đau đớn như xé can tràng. Bởi thế, chưởng lực của chàng đánh ra hết sức mạnh mẽ. Hải Vân Tiên Tử cũng liền vung tay mặt lên, nhưng nàng liền chợt nhớ ra người vung chưởng đánh tới ấy chính là Thích Đinh Nhạn, nên bất giác tự động thu chưởng trở về, không hề đối kháng.
Luật Nhân Vương khẽ quát :
- Nhảy tránh mau...!
Nhưng Hải Vân Tiên Tử vẫn đứng y nguyên không tránh né đi đâu cả. Bởi thế, sau một tiếng “phình”, chiếc miệng anh đào bé nhỏ của Hải Vân Tiên Tử hé ra, tức thì máu tươi trào ra không ngớt. Nàng thối lui liên tiếp nàng mười bước mới gắn gượng đứng vững trở lại được.
Sắc mặt của Thích Đinh Nhạn trở thành xanh hẳn, kêu lên :
- Tại sao cô lại giết chết bọn họ...
Nói dứt lời, chàng lại từ từ tiến thẳng về phía Hải Vân Tiên Tử. Luật Nhân Vương thấy thế, bất ngờ tràn tới chận bước tiến của chàng lại, nói :
- Bẫm Môn chủ...!
- Hãy cút đi!
- Bẫm Môn chủ, đệ tử nếu không có việc, thì nào dám ngăn lại như thế...
- Có việc chi.
- Những môn nhân đó đều là người bị trúng Ma Phong của Hoạt Cương Thi. Nếu không sớm trừ đi, thì chẳng những gây hại cho bản phái, mà còn sẽ gây ra cho võ lâm bao nhiêu vụ đổ máu nữa!
- Vậy có lý nào không còn cách chi cứu họ được hay sao.
- Khắp trong đời này, không tìm ra người nào có thể làm được việc ấy cả!
Thích Đinh Nhạn lạnh lùng nói :
- Dù cho không có cách chi cứu trị được cũng vậy, nếu ta xuống tay tàn sát môn nhân, thì lòng dạ ác độc đó nào có thể tha thứ...
Bao nhiêu tia mắt của mọi người chung quanh đều đổ dồn về khuôn mặt của Hải Vân Tiên Tử. Khi đó đôi dòng lệ của nàng cùng tuôn trào một lúc với dòng máu tươi ở khóe miệng, nhiểu xuống ướt đẫm cả thân áo trước ngực.
Thương Hải Khách nói :
- Bẫm Môn chủ, ngoài biện pháp ấy, không còn cách chi khác hơn được!
- Không còn biện pháp chi hay hơn sao.
- Đúng thế!
Thích Đinh Nhạn giận dữ nói :
- Chúng ta có thể làm một trại giam bằng sắt chắc chắn để nhốt tất cả bọn họ vào đấy!
- Trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ, chúng ta nào có thể làm ngay một trại giam chắc chắn như thế được.
- Chúng ta có thể đưa họ vào Tử Vong Lâm!
- Như vậy là để cho họ tự tàn sát lẫn nhau.
Thích Đinh Nhạn nói :
- Vậy chúng ta tàn sát môn nhân, có lẽ nào lại không có tội.
Hải Vân Tiên Tử nói :
- Nếu đệ tử có tội, thì sẵn sàng chịu sự trừng phạt của môn phái. Trái lại, nếu chẳng làm thế, thì đệ tử ân hận suốt đời!
Thích Đinh Nhạn nói :
- Tàn sát bảy vị môn nhân thì quả tâm địa quá độc ác!
Chàng ngưng lại trong giây lát, rồi tiếp :
- Việc này để nhường chỗ cho Chấp pháp Trưởng lão xử trí!
Tá Thiên Vương nói :
- Tàn sát môn nhân phải là tội chết. Nhưng đây là một trường hợp đặc biệt trong bản kỷ luật không có nói rõ, vậy có thể do Môn chủ niệm tình mà xử trị.
Thích Đinh Nhạn vung ngọn Soái kỳ lên quát :
- Phó môn chủ đâu.
Hải Vân Tiên Tử bước đến trước mặt Thích Đinh Nhạn, đôi dòng lệ lã chã, từ từ quỳ xuống đất, nói :
- Cấp dưới là kẻ có tội, xin sẵn sàng chờ lịnh trên!
Tất cả những môn nhân hiện diện, đều cảm động trước hoàn cảnh ấy của Hải Vân Tiên Tử.
Thích Đinh Nhạn lạnh lùng nói :
- Cô tàn sát môn nhân tuy có lý do, nhưng dù sao như thế vẫn là quá độc ác. Vậy bản Môn chủ hạ lịnh đuổi cô ra khỏi môn phái, từ nay cô không còn là đệ tử của bản môn nữa!
- Ồ!...
Tất cả mọi người chung quanh đều buột miệng kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Riêng Hải Vân Tiên Tử cũng sững sờ đứng trơ ra như khúc gỗ.
Hải Vân Tiên Tử là đệ tử của Hồng Kỳ môn, chẳng nói chi về địa vị của cô ta cao hay thấp, song nhất đảng bị đuổi ra khỏi môn phái, thì chẳng những uy tín tổn thương nặng nề, mà sau này còn sẽ khó xây dựng một địa vị trong chốn giang hồ. Hải Vân Tiên Tử khóc nức nở nói :
- Thưa Môn chủ, đệ tử tuy có lỗi, và sẵn sàng chịu bất cứ một hình thức xử trị nào, song mong Môn chủ sẽ thu hồi lịnh ấy lại!
Thích Đinh Nhạn quát :
- Mạng lịnh ta đã ra, đâu lại có thể thay đi được!
- Vậy có lẽ nào Môn chủ không nghĩ đến nỗi khổ tâm của đệ tử hay sao.
- Không!
Hải Vân Tiên Tử nghiến chặt đôi hàm răng, nói :
- Tôi xin đa tạ lịnh trên!
Câu trả lời của Hải Vân Tiên Tử đã làm cho mọi người chung quanh đều phải kinh hãi. Nàng từ từ đứng lên lẫm bẫm :
- Kể từ nay Hải Vân Tiên Tử tuy không phải là đệ tử của Hồng Kỳ môn, nhưng trước khi rời khỏi nơi đây ra đi, tôi còn có hai việc muốn thỉnh cầu...
Giọng nói của nàng đầy u buồn và trung trực, khiến ai nghe đến cũng phải cảm động vô cùng. Thích Đinh Nhạn không khỏi bùi ngùi, nói :
- Việc chi xin cô cứ nói thẳng!
Hải Vân Tiên Tử nói :
- Thích thiếu hiệp đã yêu Hứa Trân tha thiết rồi chăng.
Lúc ấy, Thích Đinh Nhạn còn đang bồng Hứa Trân đang nằm mê man trong lòng, nói :
- Đúng thế!
- Như Môn chủ đã quên là giữa hai người có huyết thống hay sao.
- Chính vì lẽ ấy, ta muốn chứng minh rằng ta không phải cứu nàng vì lòng tư dục. Giữa hai chúng tôi sẽ từ cơ sở của tình yêu, để xây dựng tình anh em ruột thịt.
- Nhưng Thích thiếu hiệp có thể cứu sống cô ấy chăng.
- Đấy... đấy là việc riêng của ta!
- Thích thiếu hiệp có thể để cho tôi mang cô ấy đi lo việc chữa trị hay không. Vì trong đời này, ngoài người ấy ra thì không còn ai có thể cứu sống cô ấy được nữa!
- Người ấy là ai thế.
- Người ấy ở tại Vô Tịnh Nham nơi Thiên Tinh Đảo ở Bắc Hải...!
- Ta có thể tìm đến đấy được!
- Thích thiếu hiệp không thể làm được việc ấy. Vì lẽ thứ nhất nếu thiếu hiệp tìm đến thì đối phương không khi nào chịu cứu chữa cho nàng. Lẽ thứ hai, là giờ đây thiếu hiệp không thể rời bỏ nhiệm vụ được!
Thích Đinh Nhạn im lặng một lúc lâu không nói nên lời. Hải Vân Tiên Tử buồn bã nói tiếp :
- Thích thiếu hiệp có bằng lòng không.
Thích Đinh Nhạn than dài nói :
- Thích Đinh Nhạn ta e rằng không thể nào đền đáp lại cái tình của cô nương được!
- Này Thích thiếu hiệp, nếu tôi muốn có sự đền đáp, thì thiếu hiệp là người đang mang ơn tôi nhiều quá kia!
- Tôi đã mang ơn cô chi đâu.
- Nếu hôm nay không có tôi, thì thiếu hiệp đã phải chịu chết dưới tay của Giang Tiểu Phân rồi!
Thích Đinh Nhạn không khỏi giật mình. Đúng thế, nếu không có Hải Vân Tiên Tử thì cuộc diện ngày hôm nay, chẳng ai có thể nghĩ đến hậu quả sẽ thế nào.
Ngày hôm nay Hồng Kỳ môn không bị tiêu diệt đó là công lao của ai.
Ngày hôm nay, Thích Đinh Nhạn không chết đó là ân huệ của ai.
Thực không thể nào phủ nhận là nếu ngày hôm nay không có Hải Vân Tiên Tử thì Hồng Kỳ môn tất sẽ bị tiêu diệt, và ngay đến Thích Đinh Nhạn cũng sẽ không thể yên lòng như thế này được.
Nghĩ đến đây, Thích Đinh Nhạn không khỏi tuôn trào những hạt lệ hối hận.
Chàng cảm thấy trong nhất thời mình đã hành động nông nổi theo tình cảm, nên đã đuổi Hải Vân Tiên Tử ra khỏi môn phái.
Hải Vân Tiên Tử nói :
- Thiếu hiệp hà tất phải đau buồn, tôi có thể cứu sống cô ấy được!
- Không... Ôi, nhưng mà thôi, Thích Đinh Nhạn tôi sẽ mang ơn cô rồi, vậy trong việc này cần phải mang ơn cô luôn thể!
Nói đoạn, chàng bèn trao Hứa Trân cho Hải Vân Tiên Tử, rồi tiếp :
- Tôi lúc nào cũng cảm kích cô!
Nàng mỉm cười một cách buồn bã. Song nụ cười của nàng liền tắt ngay :
- Trong cuộc chiến này, tôi là kẻ đắc thắng!
- Đắc thắng. Cô đã đắc thắng chi.
- Vi tôi đã khiến cho thiếu hiệp phải biết tỏ lòng cảm kích tôi...
Nàng gượng cười rồi lại tiếp :
- Còn một việc thứ hai, là muốn diệt trừ Ngân Diện hội, thì với thực lực của số đệ tử trong quý môn phái, xét ra cũng đã có thừa sức. Nhưng còn ba con Hoạt Cương Thi...
Thích Đinh Nhạn không khỏi giật mình, ngắt lời :
- Vậy có lẽ nào cô có thể tiêu diệt chúng nó sao.
- Không, nhưng tôi biết một vị kỳ nhân trong chốn võ lâm, hiện ngụ tại Vọng Nguyệt Phong ở Vân Đài sơn có một cây quạt rất độc...
Thất Hải Thần Long và tất cả môn nhân có mặt đều không khỏi giật mình nói :
- Cái chi. Một cây quạt rất độc...
Theo lời đồn đại thì cây quạt đó là một vật tối độc thượng cổ để lại. Trong vòng mười trượng, nếu ai bị luồng gió của cây quạt ấy quét trúng, thì sẽ ngã ra chết tức khắc. Trái lại, nếu trong vòng một trượng, thì nạn nhân sẽ tan thành máu mũ ngay!
Nghe đâu một trăm năm trước đây, chiếc quạt ấy đã xuất hiện trong giới giang hồ một lần, khiến cho mọi người đều phải kinh tâm tán đởm. Giờ đây, Hải Vân Tiên Tử bỗng nhiên đề cập đến nó, vậy thử hỏi mọi người không kinh hãi sao được.
Hải Vân Tiên Tử nói :
- Lấy độc công độc họa chăng sẽ thu được kết quả tốt. Vậy muốn đem lại sự yên vui cho võ lâm, thì nhứt định phải trừ những con Hoạt Cương Thi ấy trước, rồi sau đó mới có thể trừ Ngân Diện hội được.
Thích Đinh Nhạn nghe qua lòng hết sức cảm kích. Tâm ý của Hải Vân Tiên Tử đối với Hồng Kỳ môn quả chỉ có trời mới hiểu thấu cho được.
Thích Đinh Nhạn bùi ngùi nói :
- Nếu thế, tôi sẽ cho người đến mượn cây quạt ấy.
- Thích thiếu hiệp định phái ai đi làm việc đó.
- Tôi chưa quyết định dứt khoát!
- Tôi xin đề nghị phái Tam Võ Vương đi!
- Tại sao phải phái họ đi.
- Vì chỉ có ba người ấy mới có thể làm tròn được nhiệm vụ.
- Tại sao người được biết như thế.
- Vì ba người họ có đủ ba điều kiện là Trí, Nhân và Dũng. Cả ba người cùng hợp sức lại mới có thể mong mượn được bảo vật đó.
Thích Đinh Nhạn suy nghĩ thấy quả không sai tí nào cả. Trong số môn nhân của Hồng Kỳ môn, thực không có ai bao gồm đủ ba điều kiện ấy. Vậy nếu phái Tam Võ Vương đi, thì có hy vọng mượn được bảo vật ấy đem về.
Nhưng nếu hành động như thế, thì Thích Đinh Nhạn phải mang nặng thêm một cái ơn của Hải Vân Tiên Tử nữa!
Hải Vân Tiên Tử tuy bị chàng trục xuất khỏi môn phái, nhưng nàng không hề tỏ ra oán hận. Nếu hôm nay chẳng có nàng, thì chàng làm thể nào biết được trong đời này lại có một cây quạt như thế.
Nghĩ đến đây, chàng lại càng thêm bùi ngùi xúc động. Chàng đưa mắt nhìn một giai nhân tuyệt sắc mà minh đã mang nặng ơn sâu, im lặng không nói nên lời.
Hải Vân Tiên Tử cất giọng tha thiết nói :
- Thích thiếu hiệp, thôi chúng ta sẽ chia tay từ giờ phút này!
Nói dứt lời, nàng xoay người bước thẳng ra cửa. Tất cả môn nhân đang đứng chung quanh đều không khỏi bùi ngùi đau đớn trong lòng.
Thích Đinh Nhạn bỗng kêu lên :
- Cô nương, hãy chậm chân đã!
- Còn có chuyện chi thế.
Nàng đưa đôi mắt ngấn lệ nhìn chăm chú vào Thích Đinh Nhạn. Qua thái độ muốn nói nhưng lại ngừng, muốn khóc nhưng dòng lệ đã khô cạn của nàng, đã khiến cho tất cả số người hiện diện đều phải mủi lòng.
Thích Đinh Nhạn không đáp lại câu hỏi của nàng, mà từ từ bước thẳng đến nơi Hải Vân Tiên Tử đang đứng, nói :
- Tôi sẽ tiễn chân cô một đoạn đường vậy!
Hải Vân Tiên Tử buồn bã lắc đầu :
- Không cần như thế, tôi nào dám làm nhọc thiếu hiệp phải tiễn đưa xa xôi!
- Không, đấy chỉ là một tí tâm ý của ta đối với cô nương mà thôi!
Hải Vân Tiên Tử không phản đối. Thế rồi cả hai người cùng bước thẳng ra cửa.
Khi tia mắt của Thích Đinh Nhạn nhìn qua khuông mặt U Minh Quỷ Nữ đang đứng yên tại đấy, thì không khỏi bắt rùng mình.
Vì vẻ mặt của nàng ảo não khiến ai nhìn đến cũng phải kinh sợ. Đôi mắt đầy u buồn của nàng ngó đăm đăm vào Thích Đinh Nhạn không hề chớp.
Thích Đinh Nhạn trông thấy đôi mắt của nàng có những hạt lệ đang lóng lánh... như oán hận, như yêu thương.
Chàng cảm thấy như mình đang nghẹt thở. U Minh Quỷ Nữ đối với chàng có lẽ nào lại có tình yêu hay sao.
Nhưng chàng gượng cười rồi cùng đi với Hải Vân Tiên Tử...
Xem tiếp hồi 68 Chuyện cũ đau lòng