Độc Lộ

Chương 212: 212: Chia Tay






Lấy ra một viên đan dược nhét vào trong miệng, Lam Đồng căm giận nhìn ba người ở phía đối diện, đặc biệt là gã thanh niên đang nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy sự châm chọc và khiêu khích kia.
- Tiểu tử, ngươi là đệ tử Lưu Viện? Có giỏi thì báo danh tính!
“Lưu Viện?”
Nghe Lam Đồng nói lời này, Việt bề ngoài vẫn tỉnh bơ nhưng trong lòng không khỏi nhấc lên sóng to gió lớn.

Vừa rồi hắn sử dụng quyền thức Nước chảy đá mòn, được sáng tạo từ Lưu Tông tâm pháp, kết hợp với bốn ấn pháp cung Hoàng đạo, vậy mà trong mắt đối phương lại biến thành đệ tử Lưu Viện.
“Lưu Tông, Lưu Viện, không biết có sự liên hệ nào hay không?”
Tuy nhiên nếu đối phương đã hiểu lầm như vậy thì cũng chẳng cần giải thích làm gì, lãng khách độc hành như hắn thì chẳng ngại Lam Tà Cung nhưng Ngụy gia thì không tự tại được như vậy, tốt nhất cứ mượn hơi Lưu Viện một chút.
- Muốn ta báo danh? Không lâu nữa đâu, đệ nhất nhân giới thanh niên Lưu Viện sẽ đổi chủ, đến lúc đó ngươi chẳng phải sẽ biết hay sao! Ha ha ha...
Việt điên cuồng cười lớn, bộ dáng tràn ngập tự tin đối với bản thân, làm như hắn thực sự là đệ tử Lưu Viện vậy, khiến Ngụy Tác cũng phải tự hỏi liệu vị bằng hữu này có đúng là đến từ bên ngoài hay không.
- Lưu Viện Đệ nhất nhân? Tiểu tử ngươi quá mức vọng tưởng, ngươi dám đơn đả độc đấu với ta không?
Lam Đồng lúc này cảm thấy tên tiểu tử trước mắt quá mức ngông cuồng, gằn giọng chậm rãi đề nghị.
- Ngươi ngu nên tưởng ai cũng ngu như ngươi à? Một gã Tiêu Trưởng thách đấu một gã Hỗ Căn, đúng là chỉ có đệ tử Lam Tà Cung da mặt mới dày như vậy!
Việt không ngu gì mà nhận lời thách thức của đối phương, da mặt hắn cũng rất dày nữa, từ trước tới nay chỉ có hắn đi khích người khác mà thôi.
Tuy nhiên da mặt của Lam Đồng hiển nhiên không dày được như vậy, hàm dưỡng có vẻ cũng không tốt lắm, nghe đối phương nói xong, hắn quá tức giận lập tức phun ra một ngụm tinh huyết, bàn tay đưa lên chỉ chỉ, lắp bắp nói:
- Ngươi...ngươi...
- Ngươi ngươi cái gì? Nếu không mau cút, đừng trách bọn ta ra tay hành hung!
- Ngươi chờ đấy! Lưu Viện cũng không bảo vệ được ngươi đâu!

— QUẢNG CÁO —
Lam Đồng tuy bị nộ khí công tâm nhưng cũng chưa đến mức giận quá mất khôn, lập tức quay đầu rời đi, sau khi buông lời dọa nạt.
Nhìn bóng dáng của đối phương biến mất, Việt cảm thấy đáng tiếc.

Kẻ này là một trong tam đại thiên tài của Lam Tà Cung, tài phú trên người nhất định rất dày đây.

Tiếc rằng ba người bọn hắn liên thủ cũng chỉ có thể ép Lam Đồng một đầu mà thôi, còn nếu độc đấu đảm bảo hắn sẽ bị đối phương giết chết.
- Phụt!
Thân ảnh của Lam Đồng vừa biến mất, Vân Cô và Ngụy Thành cũng không giữ được ổn định mà đổ gục xuống, không ngừng ho ra máu.
- Sư phụ!
- Tổ gia gia!
Ngụy Tác và Hoa Lan Nhi thấy vậy thì hoảng hốt, vội vàng chạy đến đỡ lấy hai vị lão nhân.
- Ta không sao! Quả không hổ là một trong Tam đại thiên tài của Lam Tà Cung, cùng cảnh giới nhưng mạnh hơn lão thái ta tới mấy lần!
Vân Cô xua tay chậm rãi nói ra, sau đó lấy ra một viên đan dược nhét vào trong miệng, ngồi xếp bằng điều tức.

Ngụy Thành cũng không khá hơn chút nào, thậm chí thương thế của lão còn nặng hơn Vân Cô một bậc.
Nhìn hai người thương thế không nhẹ chút nào, Việt mày kiếm khẽ nhíu lại.

Không phải là hắn lo cho hai người này, mà hắn lo cho Giao Cân Thảo.


Nếu có kẻ nào tu vi ngang với Lam Đồng tiến đến, e là giữ mạng còn khó chứ nói gì đến linh thảo nữa.
- Hai vị tiền bối, đề phòng lại có người đến, ta sẽ hái Giao Cân Thảo trước, sau đó phân chia sau!
Việt lên tiếng đề xuất.
- Độc Tự tiểu hữu nói rất đúng! Bọn ta tranh thủ điều tức khôi phục, tiểu hữu cứ đi hái linh thảo!
Hai người Vân Cô và Ngụy Thành đều là lão hồ ly, hiển nhiên hiểu ngay ý định của Việt, lập tức đồng ý.
Việt mở ra ma thần hư ảnh, chậm rãi tiến về phía Giao long hài cốt.

Theo mỗi bước chân của hắn, Giao long uy áp lại càng đè nặng lên những đạo huyết sắc ma văn, khiến ma thần hư ảnh không ngừng vặn vẹo, có xu thế sụp đổ đến nơi.
— QUẢNG CÁO —
Khoảng cách tới hài cốt Giao long càng gần thì áp lực đương nhiên càng lớn, nhưng cơ hội đạt được Giao Cân Thảo cũng nhiều hơn, có thể thu về bao nhiêu hoàn toàn nhờ bản lĩnh của mỗi người.
- Chết tiệt, không thể cố thêm được nữa!
Ma thần hư ảnh đã co lại sát cơ thể, ma văn run rẩy có dấu hiệu phá toái, Việt biết bản thân đã đi đến giới hạn, cố quá sẽ thành quá cố, đạo lý này hắn hiểu rõ, vì vậy quyết định dừng ở khoảng cách này.
Lấy vị trí hài cốt giao long làm tâm, hắn đi một vòng tròn với bán kính không đổi, cố gắng với tay với chân, cuối cùng hái được bảy gốc Giao Cân thảo.
- Độc Tự tiểu hữu, ngươi xuất lực nhiều nhất, lấy ba gốc, ta và Vân Cô đạo hữu mỗi người hai gốc là được!
Ở đây có năm người, nhưng Ngụy Tác và Hoa Lan Nhi căn bản không có phần, bảy gốc lại không thể chia đều cho ba người, do đó Vân Cô mới đề xuất như vậy.
- Ngụy lão nói gì vậy? Ta chỉ lấy hai gốc, một gốc để lại cho Ngụy huynh và Hoa tiểu thư!

Việt khẽ lắc đầu cười, chỉ thu hai gốc ném vào trong nhẫn không gian.
- Tiểu hữu quả nhiên sảng khoái!
Ngụy Thành cất tiếng cười lớn, Vân Cô thì ánh mắt lóe lên sự khâm phục.

Giao Cân Thảo chính là Thất cấp linh thảo, có thề tăng cường khí lực rất khủng khiếp, vậy mà đối phương nói bỏ là bỏ, không phải người thường có thể làm được.
Phân chia chiến lợi phẩm xong, năm người theo một con đường khác rời khỏi giao long huyệt động này.
- Hai vị tiền bối, Ngụy huynh, Hoa tiểu thư, các vị đã có dự định gì chưa?
Việt lên tiếng hỏi thăm đám người Ngụy Tác.

Về cơ bản là hắn muốn rời đi tìm kiếm cơ duyên một mình, mặc dù bên này có hai tu giả trình tự Tiêu Trưởng, nhưng cũng bồng thêm hai gã Đệ nhất Bộ nữa, đã thế còn bị thương, nếu tiếp tục đi chung thì hắn khó mà hành động được.
- Tiểu hữu, lần này thu được Giao Cân thảo là lão hủ đã quá hài lòng rồi.

Hơn nữa thân mang thương thế, có lẽ chỉ tìm một chỗ nghỉ ngơi đợi truyền tống ra khỏi cổ địa mà thôi!
Ngụy Thành đưa tay lên vuốt râu mỉm cười nói.

Lão vốn dĩ tiến vào Mê Thất cổ địa để tìm thiên tài địa bảo gia tăng tuổi thọ, hai gốc Giao cân thảo này tuy không trực tiếp gia tăng thọ nguyên, nhưng là gia tăng khí huyết, chính là gián tiếp gia tăng thọ nguyên rồi.

Hơn nữa khí huyết gia tăng, việc đột phá của lão cũng có thêm phần nắm chắc.
- Ta cũng giống như Ngụy đạo hữu, chờ đợi đến lúc cổ địa đóng lại!
— QUẢNG CÁO —
Vân Cô lão thái cũng gật đầu đồng thuận.
- Nếu vậy thì chúng ta chia tay nhau tại đây! Ngụy lão, Vân tiền bối, Hoa cô nương, xin cáo từ!

Việt chắp tay nói lời từ biệt, sau đó quay sang vỗ vai Ngụy Tác cười nói:
- Huynh đệ, sớm ngày tiến vào Bước thứ hai nhé! Hậu hội hữu kỳ!
Nói xong câu chào, hắn xoay người đạp không mà bay đi.

Đến tận khi thân ảnh của Việt biến mất, Ngụy Thành quay sang cười nói:
- Chúng ta tranh thủ tìm một hung địa không quá nguy hiểm, biết đâu lại gặp may mắn!
- Tổ gia gia, sao vừa rồi ngài...
Ngụy Tác thấy vậy thì nhíu mày hỏi, vừa rồi còn nói cái gì mà tìm chỗ nghỉ ngơi chờ đến lúc cổ địa đóng lại, sao bây giờ lại...
- Tác Nhi, hiện cả ta và Vân đạo hữu đều có thương thế trong người, lại thêm ngươi và Lan Nhi, nếu tiếp tục đi cùng ắt kéo chân Độc Tự tiểu hữu, hơn nữa...
- Tổ gia gia, hơn nữa gì vậy?
Ngụy Thành vỗ vai hậu bối đắc ý của mình, nhìn về phía chân trời, thở dài nói:
- Vị bằng hữu này của ngươi rất sảng khoái, vô cùng quyết đoán, nhưng hắn càng là một kẻ liều lĩnh, ưa mạo hiểm, thích đánh cược, nếu tiếp tục đi cùng e là sẽ không an toàn.

Cái mạng già này cả ta vứt đi cũng không sao, nhưng ngươi và Lan Nhi thì không thể chết được!
- Việt huynh đệ hắn...
Ngụy Tác không biết phải đáp thế nào, chỉ siết chặt bàn tay của mình.

Tổ gia gia của hắn nói nhiều như vậy, nhưng chung quy lại vẫn là do hắn chưa đủ thực lực mà thôi.

Nếu có thực lực, mạo hiểm thì có sao chứ?.