Lần này bà Thẩm chỉ định lặng lẽ đến lặng lẽ đi. Thế mà lúc rời đi lại xui xẻo gặp phải Tiêu Dịch đi cùng Ôn Tử đến tìm Giản Chi.
Tiêu Dịch hơi sững sờ, ngạc nhiên khi thấy bà Thẩm đi ra từ quán ăn nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại. Anh nghĩ nghĩ một chút rồi nở nụ cười rạng rỡ, lớn tiếng gọi bác Thẩm, còn cầm tay Đồng Đồng hỏi dò sao không thấy chú nhỏ Thẩm Quân Mặc đâu.
Lúc này Giản Chi mới biết hóa ra bác gái này là mẹ của Thẩm Quân Mặc.
Cô bỗng cảm thấy căng thẳng, suy nghĩ về những chuyện vừa rồi, thầm mong mình không để xảy ra sơ sót gì.
Bà Thẩm trừng Tiêu Dịch đầy tức giận, nắm tay Đồng Đồng xoay người sang nói vài câu với Giản Chi.
Bà bảo cô đừng nên nghĩ nhiều. Bà đến đây chẳng qua do Thẩm Quân Mặc quá bận, cứ hứa mãi mà chưa dẫn Giản Chi về nhà, nên bà quyết định tự đến xem sao.
Khi nãy bà Thẩm không dám nhìn kĩ Giản Chi vì phải che dấu thân phận. Bây giờ đã bị vạch trần, chẳng cần len lén nhìn nữa.
Vì vậy khi nói chuyện với Giản Chi, bà Thẩm cười thân thiết cầm tay cô hỏi han, càng nhìn càng ưng ý.
Trước khi ra về bà còn nhiệt tình mời Giản Chi thường xuyên đến nhà chơi. Ngay cả Đồng Đồng cũng ôm chặt Giản Chi hôn bèm bẹp lên hai má cô.
Giản Chi xoa xoa khuôn mặt phúng phính của Đồng Đồng, ngại ngần trả lời hệt như cô dâu nhỏ mới về nhà chồng.
Tiêu Dịch và Ôn Tử ở bên cạnh sảng khoái xem kịch vui. Mãi đến khi bà Thẩm rời đi, hai người vẫn mang vẻ mặt trêu chọc, cười hả hê.
Sắc mặt Giản Chi hồng hồng, còn đang rối bời, Ôn Tử đã chạy đến bên cạnh “Chị Chi nhanh tay nhanh chân quá, chưa gì đã gặp mẹ chồng rồi”.
Mặc Ôn Tử trêu đùa, Giản Chi tuyệt đối im lặng. Tiêu Dịch đứng bên canh bỗng nói: “Mỗi lần anh nói muốn dẫn em về nhà em đều kiếm cớ này nọ từ chối. Nếu không phải thế thì em còn nhanh hơn Giản Chi đấy”.
Bùm, mặt Ôn Tử đỏ như gấc.
Sau chuyện đó, Giản Chi hơi do dự nhưng vẫn quyết định gọi cho Thẩm Quân Mặc kể về việc mẹ anh đến đây. Lời nói của Giản Chi cẩn thận từng tí, như sợ bản thân đã phạm sai lầm gì đó. Cô cần lời động viên của Thẩm Quân Mặc.
Thẩm Quân Mặc cầm điện thoại di động, khẽ bật cười: “Yên tâm, mẹ của anh rất dễ tính. Mẹ bảo thích em thì nhất định là thích thật lòng. Còn em, bao giờ cho anh gặp cha mẹ. Để họ còn có cơ hội kiểm tra con rể nữa chứ?”.
Giản Chi bị anh hỏi nên ấp a ấp úng, giả lả vài câu rồi cúp máy. Trong lòng cô bắt đầu nghĩ đến cảnh Thẩm Quân Mặc gặp gỡ người nhà của mình.
Chỉ có điều Giản Chi chẳng ngờ ngày đó đến nhanh hơn cô nghĩ rất nhiều.
Hôm đó, Giản Chi điện thoại cho cha mẹ, anh chị ở Mỹ. Anh trai Giản Trà tình cờ xem được chương trình của cô trên mạng nên hỏi thăm vài câu.
Giản Trà biết em gái mình thích nấu nướng. Anh luôn ủng hộ cô thực hiên mơ ước của bản thân, chỉ cần đừng quá sức là được. Về điểm này, anh đúng là không mưu mà hợp với Thẩm Quân Mặc.
Điện thoại được chuyển sang cho mẹ của Giản Chi. Bà vẫn không yên tâm khi cô chỉ có một mình ở quê nhà. Bà mong con gái nhanh chóng tìm được một người có thể chăm sóc yêu thương cô.
Giản Chi vẫn chưa kể về Thẩm Quân mặc với người nhà. Khi nghe cha mẹ nói thế, trong lòng cô phân vân có nên kể ra không nên ấp a ấp úng.
Mẹ Giản không phát hiện ra chuyện gì nhưng anh trai Giản Trà nhận ra sự không tự nhiên trong giọng nói của Giản Chi.
Đến khi cha mẹ trò chuyện xong, anh cầm điện thoại di ra một góc, hỏi cô có phải đang quen bạn trai hay không?
Mối quan hệ giữa cô và anh trai vô cùng thân thiết. Tuy có chút ngại ngùng nhưng cô vẫn thành thật thừa nhận khi anh hỏi.
Giản Trà nhận được câu trả lời này, sảng khoái cười. Anh có thể tưởng tượng em gái mình hẳn giờ này đang hơi cúi đầu, đỏ mặt.
Giản Trà nửa đùa nửa thật cười bảo: “Có thời gian dẫn cậu ấy đến gặp gia đình. Em gái của anh không thể để người ngoài tùy ý muốn bắt đi là được”.
Bởi ở trước mặt người nhà nên Giản Chi mang tâm tình của một cô bé mới lớn, nghe anh trai nói nhưng hơi mất tập trung.
Đang lúc Giản Chi và Giản Trà nói chuyện thì Thẩm Quân Mặc đến quán.
Giản Chi không để ý nên không nghe được tiếng ô tô dừng ngoài cửa. Mãi đến khi cửa bị đẩy ra, tiếng chuông gió lanh lảnh truyền đến cô mới biết.
Điện thoại của Giản Chi còn chư cúp, đề nghị của Giản Trà cô còn chưa biết trả lời thế nào, nhìn cô có vẻ ngơ ngác đáng yêu.
Thẩm Quân Mặc nhếch mày nhìn cô, mỉm cười bước vào.
Giản Chi bỗng hơi hoảng loạn, cô nói vài câu vớ vẩn với Giản Trà rồi nhanh chóng cúp điện thoại.
Lúc này Thẩm Quân Mặc đã bước đến bên cạnh cô, nhìn cô bịt tai trộm chuông bèn cười cười, chẳng vạch trần, chỉ nhìn cô dịu dàng, im lặng không nói.
Giản Chi luôn không chống lại nổi dáng vẻ này của anh. Lập tức kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Thẩm Quân Mặc nghe.
Thẩm Quân Mặc nghe xong, im lặng trầm tư.
Giản Chi chưa kịp nói tiếp, Thẩm Quân Mặc đã nói: “Cuối tháng sau anh rảnh, đi lúc đó được không? Nhưng giờ đến lúc đó còn lâu, anh sợ gia đình em sẽ cảm thấy anh không đủ thành ý, không lễ phép thì sao? Hay là tuần sau anh xin nghỉ phép…”.
Thẩm Quân Mặc còn chưa nói hết đã bị tiếng cười khe khẽ của Giản Chi cắt đứt. Anh khó hiểu nhìn cô.
À, thì ra anh im lặng nãy giờ là do đang suy nghĩ về thời gian làm việc của mình. Tiếng cười của Gản Chi đã dứt nhưng sự vui vẻ trên mặt vẫn chưa tan: “Thầy Thẩm, học sinh của anh có biết anh hay lo trước lo sau thế này không hả?”.
Thẩm Quân Mặc giả vờ bực bội, gõ trán Giản Chi: “Ngoài em ra, ai còn có thể khiến anh như thế này nữa”.
Đáy lòng Giản Chi ngọt ngào: “Không cần xin nghỉ. Anh trai em chỉ tiện thể nhắc đến chuyện này thôi, không cần gấp đâu”.
Thẩm Quân Mặc nói: “Chuyện này sao có thể tùy tiện được chứ”.
Giọng nói của anh cực nghiêm túc, mang vẻ mặt đầy nghiêm khắc của thầy giáo nhìn Giản Chi.
Rốt cuộc cô đồng ý với sự sắp xếp của anh.
Ngày hai người xuất phát sớm hơn kế hoạch mà Thẩm Quân Mặc đã nói.
Lúc đến Mỹ, Giản Trà lái xe đến sân bay đón. Giản Chi hơi ngại, giọng nói nhẹ nhàng giới thiệu bạn trai Thẩm Quân Mặc.
Thẩm Quân mặc có vẻ thoải mái hơn Giản Chi, anh bắt tay Giản Trà, nói chuyện chu đáo và khéo léo.
Lần đầu gặp nhau của hai người đàn ông diễn ra vô cùng tốt đẹp.
Khi đến nhà Giản Trà, cha mẹ Giản cũng tỏ ra hài lòng với Thẩm Quân Mặc. Đôi khi Giản Chi rầu rĩ nghĩ, sao anh có thể dễ dàng nhanh chóng chiếm được thiện cảm của người khác như vậy nhỉ?.
Ngay cả cháu trai nhỏ bé của Giản Chi cũng bị thu phục. Thằng bé quên bẵng người cô là Giản Chi mà chỉ đòi Thẩm Quân Mặc.
Khiến cho Giản Chi ngạc nhiên là Thẩm Quân Mặc cực kì kiên nhẫn với trẻ nhỏ. Giản Chi thầm nghĩ không biết có phải muốn để lại ấn tượng với người nhà cô mà giả vờ không nữa.
Thẩm Quân Mặc nhìn thấu suy nghĩ của cô. Anh mở miệng kể chuyện gia đình mình, còn nói trong nhà cũng có cô cháu gái nhỏ lúc nào cũng quấn quít đòi chơi với anh.
Cha mẹ Giản Chi nghe thấy càng mừng rỡ. Đặc biệt là mẹ Giản, bà cười ha hả nói sau này hai đứa kết hôn nhất định phải nhanh chóng sinh một đứa nhóc bụ bẫm.
Giản Chi suýt sặc nước trà vì lời này của mẹ. Chuyện gì đây? Cha mẹ mới chỉ gặp Thẩm Quân Mặc thôi mà? Làm gì mà suy nghĩ xa xôi vậy chứ?.
Thẩm Quân Mặc chẳng bất ngờ, ngược lại còn tỏ rõ sự yêu thích đề tài này, cùng nói chuyện vui vẻ với cha mẹ Giản.
Bởi vì trường học còn có công việc nên chuyến đi này Thẩm Quân Mặc chỉ ở được vài ngày. Tuy thời gian ngắn nhưng cũng đủ làm hài lòng cha mẹ Giản.
Không biết mẹ Thẩm nghe được tin tức ở đâu, gọi cho Thẩm Quân Mặc hỏi sao đi gặp mặt cha mẹ Giản Chi mà không thông báo cho người nhà. Chuyện gặp mặt quan trọng như thế, nếu lỡ con thất lễ với người ta thì sao? Bà lo lắng hỏi cha mẹ Giản Chi có hài lòng với con trai không?.
Thẩm Quân Mặc bình thản nghe vài lời lo lắng của mẹ. Anh nhấc tay đưa lên xoa xoa giữa hai hàng lông mày, bật cười: “Sao mẹ lại chẳng tin tưởng con trai của mẹ vậy?”.
Mẹ Thẩm mặc kệ con trai, bà chỉ dặn dò con về nước nhớ dẫn Giản Chi đến nhà chơi.
Ý tứ trong lời nói của bà Thẩm chính là nhanh chóng kết hôn đi hai đứa.
Biểu hiện rõ ràng nhất của bà là hồi trước mỗi khi tụ tập bạn bè bà hay kể về cháu gái nhỏ Đồng Đồng, còn bây giờ chỉ nói về Giản Chi.
Vừa mở miệng là bắt đầu khoe Giản Chi hiền lành, từ ái, nấu ăn ngon. Nếu như trên ti vi đang chiếu chương trình của Giản Chi thì bà nhất định sẽ nói không ngừng nghỉ.
Mẹ Thẩm trước nay là người hoạt bát hướng ngoại. Bây giờ nhờ nhân duyên tốt của Giản Chi và Thẩm Quân Mặc mà ngày càng cao hứng.
Người nói vô tình, người nghe cô ý. Bà không ngờ vài lời của bà đến tai người khác lại mang đến rắc rối cho con trai và con dâu tương lai.
Mẹ Đinh Di San và mẹ Thẩm là bạn bè thân thiết. Tuy Đinh Di San giở trò khiến hai gia đình hơi khó xử nhưng mỗi bên đều ngầm hiểu tự động bỏ qua mọi chuyện. Hai nhà cứ thế tiếp tục qua lại.
Mẹ Thẩm vẫn rất chú ý. Nếu có người nhà Đinh Di San mỗi lần tụ tập thì bà sẽ ít khi nhắc đến Giản Chi.
Tuy bà đã chú ý nhưng có vài chuyện vẫn tới tai mẹ của Đinh Di San. Bà Đinh bỗng thấy xót xa khi nghĩ đến đứa con gái đang buồn bã vì thất tình.
Người ta đã có con dâu, ván đã đóng thuyền, tội gì con gái bà phải tương tư như vậy chứ?.
Bà Đinh kể lại cho Đinh Di San những gì bà nghe người khác kể lại, rốt cuộc chữa lợn lành thành lợn què.
Sau khi nghe xong Đinh Di San sững sờ, ánh mắt toát lên sự không cam lòng, không tin nổi. Thẩm Quân Mặc và Giản Chi đã nói đến chuyện kết hôn? Còn cô thì sao? Cô yêu anh nhiều năm như vậy.