Độc Hoa

Chương 58: Ivan




Sau cùng hành vi quấy rối của vị trung úy bị một cuộc điện thoại cắt ngang. Nàng liền thôi chà đạp hai bên má đã sưng lên của cậu nhóc, quay lại vẻ mặt nghiêm trang mà đi ra ngoài. Lúc này đứa trẻ nhà Sutherland mới dừng việc chạy vòng quanh vị trí của Lewis. Cậu phân vân một lúc cuối cùng cũng quyết định tiến về phía cậu nhóc tóc đen kia.


"Này." – Ethan khẽ gọi cậu. – "Cậu thật sự là anh trai của Sofia sao?"


"Đúng vậy." – Lewis khó hiểu gật đầu. Chẳng lẽ em gái cuat cậu bị tên này bắt nạt sao?


"Nếu đã vậy... Tôi sẽ bỏ qua hết tất cả chuyện trước đây. Tôi với cậu sẽ là anh em tốt! Không phải tôi làm vậy vì Sofia đâu. Tôi thấy cậu không phải đứa trẻ hư dù cậu đã phá tanh bành phòng nghỉ của tôi nhưng mà tôi vẫn thấy cậu không phải người xấu."


"Do cậu không có bạn sao?" – Lewis không chút do dự chọc vào nỗi đau của cậu nhóc nhỏ tuổi.


"Ai nói vậy!" – Ethan tức giận quát lên nhưng nhận ra bản thân mình là người chủ động muốn làm quen cậu nhóc liền ủ rũ hạ giọng. – "Là do tôi không thích chơi với đám người đó. Bọn họ quá khinh người còn thường xuyên bắt nạt kẻ yếu thế hơn. Nếu không có tôi tên nhóc Ivan đã bị bọn chúng biến thành cái bao cát đấm bốc rồi."


Lewis đột nhiên cảm thấy Ethan rất giống Oscar. Cậu nhóc đột nhiên cảm thấy người bạn hay nóng giận này làm bạn cũng rất vui.


"Mình là Lewis Lawton." – Lewis mỉm cười xòe tay trước mặt cậu nhóc.


Ethan hai mắt sáng rực liền nắm lấy tay cậu nhóc, hình thành giữa hai người một tình bạn lâu dài.


"Ethan Sutherland, gọi mình là Ethan. Chúng ta cùng với Ivan sẽ là một liên minh công lý, bảo vệ sự hòa bình của Liên Minh Đế Quốc." – Nói đến đây Ethan hơi ngẩn người. – "Đúng rồi Ivan đâu?"


Chợt nhớ ra bản thân vẫn chưa nhìn thấy Ivan xuất hiện trong buổi tiệc, Ethan liền nhanh chóng lôi kéo người bạn mới đi tìm nhị hoàng tử.


"Ivan là nhị hoàng tử của Liên Minh Đế Quốc nhưng cậu ta không được coi trọng chỉ vì cậu ta sinh ra từ một hầu gái thân cận của hoàng hậu. Hầu hết mọi người đều không muốn chơi với cậu ta mà lựa chọn theo đuôi đại hoàng tử Albert nhưng cái tên Albert đó hết sức xấu xa. Hắn toàn cho người bắt nạt Ivan rồi lại làm bộ làm tịch mình không biết gì."


Trong lúc hai người đi tìm Ivan, Ethan đã giới thiệu qua cho Lewis về tình cảnh của Ivan cũng như nỗi bức xúc của cậu với hoàng tử Albert. Dù mọi người đã dặn dò Ethan không được nói lung tung về hoàng gia nhưng tính tình thẳng thắn ghét sự bất công của cậu thiếu niên không thể giữ im lặng được quá lâu.


Cuối cùng hai sau một hồi tìm kiến khắp trang viên rộng lớn nhà Roscoe, hai đứa trẻ cũng nhìn thấy Ivan đang bị hai thiếu niên quý tộc túm cổ chuẩn bị đánh.


"Các người làm gì vậy?" – Ethan tức giận kêu lên.


Cậu hăng hái nhảy sổ vào, dùng mấy động tác cơ bản của quân đội đánh cho đám hai thiếu niên kia một trận. Cả hai dù sao cũng là quý tộc, thứ nặng nhất chúng cầm là chiếc thìa ăn cơm làm sao đụng được với Ethan. Cả hai chỉ biết ôm đầu kêu oai oái hết gọi cha lại gọi mẹ.


"Cậu không sao chứ?" – Lewis lo lắng đỡ thiếu niên đang nằm dưới đất dậy.


"Không... không sao..." – Thiếu niên sợ hãi co rúm người lại.


Lewis vắt óc xem làm sao an ủi thiếu niên này nhưng sau đó cậu nhận người này không phải đang sợ hãi mà là đang cười thầm.


Lewis: ???


Thấy Lewis dùng vẻ mặt hoang mang mà nhìn mình, Ivan liền đưa tay lên môi ra hiệu cho cậu im lặng. Sau đó hắn không người diễn sâu mà kêu ra mấy cậu đại loại như "Thật đáng sợ" "Kinh khủng quá".


Sau đó Ivan ra hiệu cho Lewis đi theo mình. Cậu nhóc băn khoăn nhìn sang Ethan còn đang hăng hái đạp vào mông hai kẻ bắt nạt kia rồi lại nhìn về phía cậu thiếu niên sắp đi xa, cuối cùng cậu nhóc nhanh chân chạy theo Ivan.


"Đừng lo lắng, tên Ethan kia da dày thịt béo không ai đánh lại cậu ta đâu."


"Cậu... Cậu không phải bị bắt nạt sao?"


Sao tôi thấy cậu giống tư thế của kẻ bắt nạt hơn vậy? Lewis âm thầm mà bổ sung trong đầu.


"Tôi thật sự bị bắt nạt mà." – Ivan vô tội mà nhún vai. Để chứng mình hắn còn vạch ống tay áo mình lên để lộ một vết bầm lớn. – "Cậu xem xem. Đau chết mất!"


Lewis im lặng nhìn thiếu niên một lúc sau đó lựa chọn xoay người rời đi. Linh cảm của cậu mách bảo cậu không nên chơi với tên này.


"Ấy từ từ." – Thấy Lewis sắp bỏ chạy, Ivan lo lắng vội vã kéo tay cậu nhóc. – "Tôi làm vậy để gọi cậu ra mà."


"Gọi tôi?" – Cậu nhóc nhà Lawton ngạc nhiên tự chỉ vào bản thân. Trước khi mất trí nhớ cậu có đắc tội với tên này sao?


"Cậu không nhớ nhưng cái ngày cậu ở trong cung điện tôi đã nghe được cuộc trò chuyện của cậu và Sofia. Cậu muốn thay đổi thế giới, đúng không?"


Lewis không biết nên gật hay nên lắc nhưng cậu nhóc chợt nhận ra, cho dù có mất trí nhớ hay không cậu vẫn muốn ôm mục đích ấy.


Sofia, anh muốn thay đổi thế giới này. Anh sẽ làm tất cả trở nên bình đẳng với nhau có như vậy Sofia có thể chơi với tất cả những cô bé bán hàng rong mà không sợ mọi người dị nghị.


Lewis thật trẻ con. Chỉ có đám trẻ 5 tuổi mới muốn trở thành anh hùng thôi.


Vậy em muốn trở thành gì?


Em sẽ trở thành công chúa. Lewis sẽ là anh trai của công chúa. Lúc đó hai anh em chúng ta sẽ cùng hưởng thụ cuộc sống.


Mong muốn của em mới trẻ con!


Chúng ta là quý tộc suy thoái của khu 4 đấy anh trai. Anh có đứng lên tung hô kêu gọi cũng không nghe quý tộc nghèo chúng ta đâu. Ứơc mơ của anh còn vô lý hơn việc em ăn hết một đĩa cà rốt nữa.


Anh nghĩ kĩ rồi anh sẽ học thật giỏi để được đặt chân vào bộ máy quản lí của hoàng gia sau đó cùng mọi người thay đổi lại 8 khu.


Em nhận ra cãi nhau với Lewis là một việc làm rất ngu ngốc vì Lewis chẳng bao giờ để lời nói của em vào tai. Nhưng ai bảo Lewis là anh trai của em chứ, phận là em gái em chỉ có thể ủng hộ người anh trai ngốc nghếch này thôi.


Từng dòng kí ức cứ như vậy xuất hiện trong đầu Lewis khiến cậu nhóc nhịn không được ngoẻn miệng cười. Ivan thấy cậu nhóc đứng ngây ra như phỗng cũng đoán ra cậu đã nhớ ra gì đó liền hì hì cười khoác vai cậu nhóc như anh em thân thiết.


"Tôi cũng có mong ước như vậy. Chúng ta là những người chung trí hướng chi bằng lập thành một đội thật mạnh như siêu anh hùng. Được không? Được không?"


Lewis trầm tư một lúc. Cậu nhóc cảm thấy Ivan nói không sai. Muốn có thể tiền xa thì cần một đội mạnh. Nhưng mà tên nhóc Ivan này không đáng tin chút nào.


"Nhưng vì sao cậu lại chọn tôi? Ethan cũng muốn thế giới trở nên tốt đẹp."


"Bởi vì Ethan xác định sẽ trung thành với hoàng gia..." – Ivan nở một nụ cười chua xót. Ánh mắt hắn hơi thay đổi, bên trong chất chứa vô vàn cảm xúc mà cậu nhóc 10 tuổi như Lewis không hiểu được.


Thấy Lewis nhìn chằm chằm mình, Ivan liền khôi phục lại dáng vẻ như cũ. Hắn lần nữa khoác vai Lewis, cười đầy trân thành.


"Bởi vậy chỉ có cậu mới biết được bí mật của tôi thôi. Đừng nói cho ai đấy nhé, đây là bí kíp sinh tồn duy nhất của tôi đấy người anh em."


Hai đứa trẻ cứ như vậy mà trở thành bạn của nhau. Dù chúng vẫn chưa hiểu được ý nghĩa to lớn của việc thay đổi cả một hệ thống xã hội nhưng cả hai biết chúng đã tìm được một người bạn tốt.