Độc Hoa

Chương 53: Hội chợ và hội ngộ




Dù bị chiếc mũ choàng che mắt như Lewis vẫn cố mở to hai mắt để nhìn ngắm khung cảnh trước mặt. Đây là lần đầu tiên cậu nhóc thấy tham dự hội chợ vì vậy cậu nhóc hết sức thích thú với mọi thứ trong đây.


Tuy hội chợ ở khu 7 không táp nập như các khu khác nhưng nơi nơi vẫn ngập tràn đủ loại đồ vật lấp lánh. Mỗi một gian hàng sẽ bày biện những vật phẩm khác nhau, không cái nào giống cái nào. Khách tham quan ở đây chủ yếu là người từ những đoàn buôn khác vì vậy ba đứa trẻ với bộ quần áo cũ đi giữa dòng người quả thực đối lập vô cùng.


"Kia rồi mày thấy không?" – Elias thích thú chỉ vào cô gái đang đứng bên cạnh hàng hoa quả. – "Cô ấy xinh nhỉ?"


Oscar chỉ liếc mắt một cái lại liền không thèm nhìn lại lần nữa.


"Cũng bình thường."


Không đẹp bằng Đồ Ngốc. Thằng nhóc thầm nghĩ.


"Ừ hử? Mày sợ cô ấy không để ý đến mày nên mới nói vậy phải không?" – Elias cười đầy ranh mãnh mà vỗ vai người anh em của mình. – "Cũng đúng thôi. Mày là gì đủ trình tán đổ cô ta đâu."


"Ngậm cái miệng mày vào Elias. Mày muốn xin địa chỉ của cô ta thì tự đi mà làm đừng có kéo tao vào." – Oscar tức giận đấm mạnh vào vai thằng bạn. Nó quay người muốn kéo Lewis đi thì Elias đã lần nữa sán lại gần hắn.


"Thôi nào người anh em. Mày biết thừa là thiếu mày tao không làm được nên việc rồi còn gì. Tán đổ được cô ta tao sẽ cho mày một cái kẹo que à không tao biết mày không thích đồ ngọt vậy tao cho mình động cơ của robot được không? Mày thích mấy cái đó lắm mà."


Trước nhưng lời dỗ ngọt của Elias, Oscar cũng có chút xao động. Nó đưa mắt nhìn Lewis còn đang ngẩng đầu ngắm những món đồ trong gian hàng động cơ cuồi cùng cũng đồng ý giúp Elias. Elias còn chưa kịp hú hét thì thằng bé đã nói tiếp:


"Nhưng tao muốn kẹo que."


"???"


"Nhớ để ý thằng nhóc đấy." – Oscar dặn dò thằng bạn của mình sau đó mới từ từ tiến lại gần cô gái kia.


"Mình không biết tên này cũng có lúc như vậy đấy." – Elias khẽ lẩm bẩm rồi quay sang vỗ vai Lewis. – "Rốt cuộc nhóc đã làm gì vậy? Chỉ anh được hông?"


Bị gương mặt đều giả cùng hai mắt sáng trưng của Elias dọa sợ, Lewis rùng mình lắc đầu nguầy nguậy.


"Được rồi. Anh đùa thôi sợ cái gì chứ! Đã là em trai của Oscar thì cũng là em trai của anh mày. Sau này ai bắt nạt cứ tìm đến anh." – Elias cười khì khì mà nhét vào tay cậu nhóc một cái bánh nhỏ. Lúc này Lewis mới thả lỏng người đón lấy chiếc bánh nguội ngắt.


Có lẽ vì Oscar đi quá lâu nên Elias dần mất kiên nhẫn. Hắn muốn ra xem người anh em của mình thế nào nhưng lại nhớ đến lời của Oscar nên không dám đi. Cuối cùng Elias không chịu nổi nữa, dặn dò Lewis đứng im một chỗ chờ hắn sau đó xách mông chạy ra xem tình hình. Không ngờ lại nhìn thấy Oscar đang đánh nhau với một đám trẻ con khác. Không suy nghĩ nhiều Elias liền lao vào giúp anh em của mình.


Về phía Lewis, cậu nhóc quả thực đứng đợi Elias cùng Oscar nhưng không ngờ một đoàn buôn khác xuất hiện, cho rằng Lewis là đám trẻ của khu 7 liền xua tay đuổi cậu đi. Cậu nhóc không dám đi lung tung chỉ có thể nhắm mắt đi theo hướng Elias vừa đi. Nhưng những gian hàng ngày một nhiều dần tạo thành mê cung bao bọc lấy cậu nhóc 10 tuổi.


Mình đang ở đâu đây? Lewis tròn mắt nhìn những gian hàng xa lạ. Một con robot tuần tra chợt tiến về phía cậu, Lewis theo bản năng mà lùi lại không ngờ đằng sau lại là một gian hàng. Cậu nhóc cứ như vậy bị ngã vào lều chứa đồ.


"Đau quá!" – Cậu nhóc đau đớn ôm bụng ngồi dậy.


Sờ xoạng một chút xác định vết thương ở bụng mình không bị nứt ra, Lewis mới an tâm muốn bỏ đi nhưng chợt nhớ ra chiếc bánh mà Elias cho mình không còn nữa cậu lo lắng nhìn ngó xung quanh. Cậu nhóc biết thức ăn ở nơi này rất quan trọng vì vậy cậu không phung phí được.


"Đây rồi." – Cậu nhóc vui vẻ kêu lên.


Ngay lúc Lewis muốn nhặt chiếc bánh lên thì cậu nhận ra trước mặt mình có một người. Cậu nhóc nhà Lawton suýt bị dọa sợ kêu thành tiếng nhưng rất nhanh chóng cậu nhận ra đấy là một "cô nhóc" chạc tuổi mình. Nói là chạc tuổi nhưng trông người này còn gầy gò và nhỏ bé hơn cậu rất nhiều. "Cô nhóc" chỉ mặc một chiếc áo choàng màu đen, mái tóc đen dài tản ra tứ phía, mềm mượt tựa như thác nước. Trên người "cô nhóc" có rất nhiều sợi xích, thậm chí có cái còn to hơn cả cổ tay mảnh khảnh kia. "Cô nhóc" bị một tấm vải đen bịt lấy mắt nên Lewis không biết khuôn mặt người này ra sao nhưng chỉ cần nhìn phần da thịt bị lộ ra ngoài, cậu nhóc cũng biết người này rất đẹp.


"Xin chào?" – Tính hiếu kỳ của Lewis nổi lên. Cậu chầm chậm tiến lại gần "cô nhóc" kia, rụt rè mà lên tiếng. – "Vì sao cậu lại bị xích lại vậy?"


Cảm nhận được hơn thở đang ngày một gần mình, nó hơi cử động nhưng rồi lại im lặng. Nó không biết đứa trẻ kia là ai và vì sao nó lại có thể vượt qua được tầng tầng bảo mật của đám người kia vậy nên nó lựa chọn im lặng để theo dõi tình hình.


"Cậu không nói được sao?" – Lewis lại hỏi lần nữa. – "Cậu có muốn ăn không?"


Mùi vị thức ăn chợt xông vào khoang mũi của nó. Thông qua khứu giác nó có thể phán đoán ra đây là một chiếc bánh bột cứng ngắc nhưng nó không hề suy nghĩ nhiều mà mở miệng nhai ngấu nghiến chiếc bánh. Từ lúc bị đem đi đến giờ nó vẫn chưa được cho ăn, cho dù người trước mặt có cho nó một nắm bùn nó vẫn có thể ăn như cao lương mỹ vị.


Lewis cầm bánh một lúc liền cảm thấy mỏi liền theo bản năng muốn cử động một chút không ngờ đứa trẻ kia lại cho rằng cậu muốn thu tay về liền há miệng cắn xuống thật mạnh, vô tình lại cắn vào ngón tay Lewis. Cậu nhóc kêu lên một tiếng liền rụt tay về. Nó thấy vậy liền co rúm người lại. Lại bị đánh sao? Hay người này sẽ đi tố giác với đám kia?


"Cậu làm gì vậy?" – Lewis đau đớn ôm lấy tay mình. Nhìn máu bắt đầu chảy ra, cậu nhóc chỉ có thể cảm thán:


"Răng cậu sắc thật."


Nói rồi cậu nhóc vươn lưỡi liếm lên vệt máu vừa chảy ra. Âm thanh truyền vào tai nó khiến động tác nhai của nói hơi dừng lại. Từ nhỏ đã sở hữu giác quan nhạy bén hơn người thường vậy nên nó có thể cảm nhận được động tác mà cậu nhóc đang làm. Bình thường dù người khác có làm gì nó vẫn lựa chọn thờ ơ nhưng không hiểu vì sao hôm nay tất cả mọi giác quan của nó đều tập trung về phía cậu nhóc này. Nó muốn biết, rốt cuộc giọt máu kia có mùi vị như thế nào.


"Cậu ăn xong chưa?" – Sau khi xác định máu sẽ không chảy ra nữa Lewis lần nữa xán lại gần người kia. – "Cậu có đau không? Để tôi giúp cậu cởi xích nhé?"


Người này thật thích hỏi. Nó thầm nghĩ. Nó không ngừng liên tưởng đứa trẻ trước mặt mình là một con mèo nhỏ đối với mọi thứ đều trở nên tò mò. Cậu nhóc là thiên sứ bị lạc xuống địa ngục này sao?


"Người là thiên sứ của tôi sao?" – Nó chợt mở miệng nói ra suy nghĩ của mình. Đã rất lâu rồi nó chưa nói chuyện vì mọi người đều không cho phép nó nói.


"Cậu biết nói chuyện sao?" – Lewis hai mắt sáng rực chợt vươn tay năm lấy tay "cô gái" mới quen. – "Tôi không phải thiên sứ nhưng tôi nhất định sẽ cứu cậu ra. Có người dạy tôi rằng hãy luôn đối xử tốt với con gái những người bắt nạt con gái chắc chắn là kẻ xấu."


Cảm giác ấm áp truyền qua da thịt xông thẳng vào đại não đứa trẻ khiến cả người nó khẽ run lên. Đây là gì? Thật xa lạ! Nó sợ hãi muốn né tránh cảm giác này nhưng một mặt lại khao khát thêm càng nhiều.


Mọi người đều tránh xa nó, đối mặt với nó luôn là những gian phòng cách li chống dị năng. Cho đến khi sức mạnh của nó đã ngoài tầm kiểm soát của phòng cách li khiến nó vỡ tung, những người đó đã quyết định trừ khử nó nhưng không ngờ giữa đường lại bị một đám người xa lạ cướp đi mất. Nó bị đem đến đây và giam giữ trong 13 sợi xích làm bằng nguyên liệu chống dị năng cùng 5 tầng bảo mật.


Nhưng nó cũng phải cảm ơn nhưng kẻ muốn giết mình, nhờ vậy mà nó có thể gặp được thiên sứ của mình. Nó không hiểu vì sao cậu nhóc kia lại có thể xuyên qua các tầng bảo mật mà lại gần nó, cậu cũng không bị dị năng của nó phân giải. Có lẽ Lewis thật sự là thiên sứ của nó, chỉ của riêng mình nó mà thôi.


"Đồ Ngốc! Đồ Ngốc! Mày ở đâu?"


Lewis còn đang thao thao bất tuyệt với người bạn mới quen chợt dừng lại. Cậu lúc này mới nhớ tới Oscar, cậu muốn nói cho Oscar về người bạn này nhưng lại sợ sẽ bị mắng một trận. Cậu nhóc rụt rè quay sang nhìn đứa trẻ ngồi giữa muôn vàn sợi xích kia.


"Ngày mai cậu sẽ ở đây chứ? Tôi sẽ nghĩ cách cứu cậu."


Nó không nói nhiều mà chỉ buông ra 3 từ:


"Tôi đợi người."


Lewis gãi gãi tóc cuối cùng lựa chọn rời khỏi căn lều. Cậu nhóc vừa biến mất không gian bỗng chốc trở nên lạnh hơn rất nhiều. Nó muốn vươn tay chạm vào vị trí Lewis vừa nắm lấy nhưng cả hai tay đều bị xích cố định khiến ước muốn nhỏ bé đó không thể thực hiện được.


Thiên sứ... Thiên sứ đi mất rồi...


Không khí xung quanh trở nên ngày càng lạnh hơn tựa như bị cảm xúc của đứa trẻ khống chế mà không ngừng hạ xuống. Những chiếc xích làm bằng nguyên liệu đặc biệt bắt đầu có dấu hiệu nứt vỡ.