Độc Hoa

Chương 47: Binh đoàn Tử Thần




Lewis trở vể Hỏa Lang từ sáng sớm. Ivan mỉm cười mà chạy ra tiếp đón cậu. 


"Ây chà tôi cứ nghĩ bản thân mình phải mang cán đến khiêng cậu cơ. Là do Frey không được sao?" - Ivan cười đầy ngả ngớn mà đánh giá cậu từ trên xuống dưới. - "Thật ra Frey cũng không cần tống cậu về cái trại rẻ mạt của tôi đâu. Cậu ta chỉ cần đè cậu xuống sau đó... rồi sau đó... tin tôi đi cậu có muốn bò ra khỏi giường cũng là chuyện rất khó đấy~" 


"Lâu ngày không gặp nhớ thương nắm đấm của tôi đến vậy sao?" - Lewis cười đầy giận dữ đấm vào bụng Ivan một cú. 


Hắn ăn đau liền gập người lại không ngừng la oai oái: 


"Tí nữa tôi còn tham gia đánh nhau đấy. Nếu tôi có mệnh hệ gì em gái cậu thành góa phụ đấy!" 


"Cậu muốn thêm một cú nữa sao!" 


"Ok, ok đại ca tha em." - Ivan giơ hai tay làm tư thế đầu hàng. - "Phải rồi, Sofia đang ở trong căn cứ Hỏa Lang. Cậu muốn đi xem em ấy một chút không?" 


"Không cần." - Lewis liền khoát tay từ chối. - "Ivan, chuẩn bị cho tôi một phi hành khí." 


"Cậu định đi đâu?" - Ivan nghi ngờ mà nhìn chàng trai tóc đen.


Đừng nói tên nhóc này định quay lại khu 3 đâu nhé. 


"Tôi muốn đến khu 1." 


****


Lúc này tại phi thuyền của binh đoàn Tử Thần. Henry thích thú mà nhảy chân sáo đi đến đại sảnh, đi theo gã là một con rắn màu đen có hai đầu. Gã nhìn cánh cửa im lìm trước mặt, không hề suy nghĩ mà đẩy cửa ra. Ngay lập tức một làn khỏi đen từ bên trong xông ra. Nếu nhìn kĩ người ta sẽ phát hiện ra thứ này không phải khói đen, mà là một đám côn trùng có hình dạng như ong nhưng chúng to hơn và kim châm ở phía dưới cũng dài, sắc bén và cứng cáp hơn ong bình thường. 


Đây chính là "trùng" thứ hai do Henry tạo ra. Nếu nói trùng mà Lewis bắt gặp trên tàu Titanic là giống trùng có từ thời mạt thế, Henry chỉ đóng vai trò hồi sinh nó thì trùng này là do gã hoàn toàn tạo ra dựa theo sự biến hóa của loài trước. Tuy nhiên lúc ong trùng này tuy nhiều, sản sinh nhanh nhưng nó chỉ có vai trò cầm cự trong tình thế khó khăn. 


Trở lại hiện thực, Henry bị lũ ong trùng tấn công nhưng vẫn thản nhiên mà bước qua chúng. Lũ trùng muốn tiếp cận Henry như bị điện giệt mà không ngừng rơi xuống đất. Từng con từng con rơi xuống cho đến khi dưới mặt đất đã la liệt xác trùng. 


"Lũ ong trùng này vẫn phải cải tiến thêm." - Henry chán nản mà bước qua lũ ong. Đôi chân đi ủng đen của gã đạp lên xác chúng để lại trên mặt đất những vệt nước màu xanh dính đặc lại. 


"Ta đã nói không có việc gì thì đừng đến đây mà." 


Ngồi ở giữa phòng là một người đàn ông. Hắn sở hữu gương mặt bình thường không thể bình thường hơn, tưởng như chỉ cần ném hắn vào đám đông là không thể tìm thấy được. Thế nhưng ai có thể ngờ, người tưởng như bình thường này lại là cánh tay phải đắc lực của Death. Hắn có dị năng thuộc dạng không gian, có thể dịch chuyển trong một phạm vi nhất định. Với dị năng này chỉ có Akira của bên binh đoàn Frey mới có thể ngăn chặn lại được. Tất nhiên Akira phải đủ nhanh để nhốt hắn vào trong chiếc hộp vô hình của hắn trước khi Tatarus kịp dịch chuyển đi nơi khác. 


Phải, hắn chính là Tartarus, kẻ truyền tin cho tử thần. Henry khi biết Tartarus dị năng đặc biệt như vậy đã không ngừng nghiên cứu cơ thể hắn khiến hắn có thể liên kết vị trí của 4 nơi trên bản đồ từ đó có thể mở ra một lỗ hổng giúp đám trùng của binh đoàn Tử Thần có thể xuyên qua đó mà phân tán ra 4 địa điểm nêu trên. Henry gọi nó là cổng Chaos. Tất nhiên dù thành công hay thất bại thì dị năng của Tartarus vẫn sẽ suy yếu đến cùng cực. Nếu có thể mở ra cổng Chaos lần thứ hai có phải mất đến 20 năm nữa. 


"Tình hình thế nào rồi?" 


Trước ánh mắt cảnh cáo của người đàn ông Tatarus này, Henry chẳng buồn để trong lòng. Gã nhìn vào bức tường trước mặt. Mặt tường đã xuất hiện một vết nứt và đang có xu hướng ngày một to ra. Tuy nhiên với tiến độ mở rộng của vết nứt, Henry vẫn chưa hài lòng lắm. Nhưng gã biết giục tốc bất đạt vì vậy gã chỉ nhịn xuống ham muốn chạy đến chỗ vết nứt mà dùng hai tay mình banh ra. 


"Chủ nhân đâu?" - Tatarus đứng dậy. Mặt hắn lúc này trắng bệch cả người nghiêng ngả một lúc mới có thể đứng vững. 


"Ở trong phòng thí nghiệm." 


Tartarus toan bước đi nhưng bị lời nói của Henry giữ lại. 


"Đứa trẻ tên Lewis Lawton ấy. Ta cũng không nỡ giết." 


"Nếu chủ nhân muốn, chúng ta có thể bắt sống cậu ta. Theo như thông tin tôi biết cậu ta dù chơi với tứ đại gia tộc nhưng cậu ta không có dị năng." 


Henry nở một nụ cười nhạt tựa như bản thân gã đang nghe một câu chuyện cười hết sức nhảm nhỉ. 


"Nó không thể giữ lại. Nếu nó còn tồn tại, đại nhân chắc chắn sẽ vì nó mà làm những chuyện dư thừa." 


****


Tartarus mang theo tâm trạng khó hiểu mà rời khỏi đại sảnh. Hắn thật sự không hiểu vì sao Henry lại có một sự chấp nhất với mạng sống của Lewis như vậy. Nếu như chỉ vì cậu là anh trai của người con gái mang trái tim có hạt giống độc hoa thì chuyện này đâu cần đề cập thường xuyên đâu. 


Bước chân bình đạm của Tartarus chợt dừng lại. Mặt đấy dưới chân hắn tựa như thay đổi, trở nên gồ ghề bởi sự xuất hiện của các đầu lâu. Hai bên tường của hành lang bắt đầu chảy ra thứ nước màu đỏ nhuộm đẫm cả hai bên. Tartarus run rẩy vài cái cố ngăn ý muốn chạy trốn trong lòng lại. 


Từ xa một bóng người từ từ bước lại gần Tartarus. Mỗi bước đi của hắn như mang theo hơi thở chết chóc mà bao trùm lên nhưng nơi hắn đi qua. Từ đầu đến chân người kia chỉ độc một màu đen, nếu có thứ khác màu cũng chỉ có làn da trắng bệch như xác chết cùng đôi mắt đỏ tươi như máu ẩn dưới lớp mặt nạ màu đen. 


Nếu Frey đeo mặt nạ vì không thích người khác nhìn chằm chằm hắn thì người này đeo mặt nạ để ngăn cảm sức mạnh của hắn sẽ nuốt chửng kẻ đối diện. 


Hắn chính là Death, kẻ được mệnh danh là truyền nhân của tang thi chúa. 


Chỉ trong chớp mắt, Death đã tiến lại gần Tartarus nhưng vẫn duy trì một khoảng cách an toàn để người đàn ông với gương mặt bình thường này không bị ăn mòn. Hôm nay hắn khoác lên mình một chiếc áo choàng thật dài, tựa nhưng những lớp lông qua xếp chồng lên nhau mà chải dài trên mặt đất. Nếu không tính hơi thở chết chóc mang đến kinh hoàng cho người đối diện của Death, có người ta sẽ cho rằng hắn là một vương tử ưu nhã của giới quý tộc. Tất nhiên một giây sau đó họ có thể bị Death phân giải thành cát bụi. 


Tartarus nhận ra khung cảnh xung quanh mình đã bình thường trở lại. Những bức tường màu, mặt đất gồ ghề đã biến mất và cả hình ảnh cơ thể hắn bị băm thành nghìn mảnh rồi khâu vá lại cũng không còn. Tartarus biết Death đã thu lại ảo ảnh. 


"Tartarus."


 Người thanh niên tóc đen chợt gọi tên hắn. Thanh tuyến của hắn rõ ràng hay như vậy nhưng lại khiến cả người Tartarus lạnh băng. Death cúi đầu nhìn hắn, con ngươi đỏ tưởng như một giây sau sẽ trào ra thứ chất lỏng mang tên máu nhìn hắn như nhìn một cái xác chết. Một phút thoáng qua, Tatarus cho rằng mình sẽ bị phân giải. 


 "Không được nghĩ đến hắn." 


Không được nhắc tên. Không được nghĩ đến. Cũng không được tơ tưởng. 


"Hắn" trong miệng Death cũng biết là ai.