Độc Hoa

Chương 43: Sự thật về độc hoa




Ivan đáp phi hành khí xuống một bãi đất trống. Bên dưới có có một người đã có người chờ sẵn, đó không ai khác chính là tiến sĩ trẻ tuổi Daniel. 


"Ôi chao lâu ngày mới gặp cấp trên trông cậu kém phong độ thế." - Daniel đút hai tay vào túi thong thả đi đến trước mặt nhị hoàng tử. - "Cậu cùng Lewis đều lặn mất tăm mất tích hại tôi bị đám người Hỏa Lang chạy đến đập cửa kêu la." 


"Tôi cũng không tốt đẹp hơn anh là bao đâu, suýt bị người hoàng gia tóm 5 lần." 


Ivan mệt mỏi mà xoa xoa mắt. Mấy ngày không ngủ, vẻ hào hoa phong nhã của hắn hoàn toàn biến mất thậm chí cằm bắt đầu lởm chởm râu. Đưa lại Sofia cho người máy thư ký, Ivan, Carol cùng Daniel đi vào trong nhà. 


"Đây là tất cả tài liệu mà quân đội còn giữ lại. Tôi không chắc tài liệu Arthur đưa có là thật hay không nhưng cũng đáng để ta mạo hiểm chứ nhỉ?" - Ivan mỉm cười đưa cho Daniel một con chip. 


"Thật sự là nó sao? Tôi cứ tưởng thí nghiệm này chỉ là truyền thuyết thôi chứ." 


Daniel hai mắt sáng ngời mà nhìn chằm chằm vật bé nhỏ trên tay mình. Sau đó anh không thèm nể mặt Ivan trực tiếp chạy vào trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất của mình như thể chỉ cần chậm một giây là con chip sẽ biến mất vậy. 


"Cái tên này thật là..." - Ivan nhún vai cười sau đó bắt đầu thưởng thức cà phê nóng. 


"Tôi vẫn không hiểu lắm." - Carol nhìn chằm chằm cốc cà phê mà không hề có ý định uống nó. - "Ngài nói nó có liên quan đến gia tộc Lawton của cậu chủ. Nhưng tôi chưa từng nghe cậu chủ nhắc đến nghiên cứ "Độc hoa" nào hết." 


"Đó là lý do cậu nhìn chằm chằm tôi mấy ngày nay à? Làm tôi cứ cậu thích thầm tôi chứ~" 


Ivan bày ra vẻ mặt bị tổn thương khiến Carol giận suýt nữa ra tay đấm vào mặt vị hoàng tử này. Ivan cũng nhận ra mình có đùa hơi quá trớn liền cười cười đầy nịnh nọt: 


"Ây đừng nóng. Tôi thừa nhận tôi có hơi úp úp mở mở về chuyện này nhưng đây là một câu chuyện rất dài nên tôi mới lựa chọn lúc này để giải thích cho cậu. Nào nào uống hớp cà phê để lấy tinh thần nào." 


"..." 


"Nói đến độc hoa thì phải nhắc đến thời mạt thế. Mạt thế là thời kỳ giằng co giữa con người và tang thi. Theo thời gian tang thi ngày càng tiến hóa thậm chí vài con đã có tri giác." - Ivan chỉ vào đầu mình. - "Nếu trong đầu của chúng ta là não thì trong đầu lũ xác sống ấy là tinh thạch. Tinh thạch ban đầu chỉ có nghĩa vụ giúp cường hóa cơ thể tang thi, tất nhiên, nếu dị năng giả hấp thụ cũng có thể cường hóa sức mạnh. Tuy nhiên tinh thạnh đã thay đổi. Chúng bắt đầu có chức năng liên hệ qua tầng sóng âm như một loại ngôn ngữ khác. Đó là lúc các dị năng giả nhận ra thế cân bằng của cuộc chiến đã bị thay đổi." 


"Sau đó thì sao?" - Carol tò mò mà thúc giục Ivan. Thời kỳ mạt thế dù xuất hiện trong chương trình lịch sử của mọi học sinh tuy nhiên lại không để cập quá sâu về nó. 


"Tang thi học được cách hấp thụ dị năng của các dị năng giả. Bọn chúng dần xây dựng một xã hội mới với lối cấu trúc như một tổ ong. Cậu biết tổ ong được điều khiển bởi ong chúa và tất nhiên tang thi được điều khiển bởi tang thi chúa. Tang thi chúa cũng biết tang thi chỉ có thể sản sinh căn con người và biến đổi họ nên nó tạo ra một giống loài mới đặt tên là "trùng". Cậu vẫn nhớ mấy con trùng trên phi thuyền Titanic chứ? Tang thi chúa áp dụng thuyết tiến hóa  của loài người để tạo ra một cá thể có khả năng cùng trí tuệ như loài người.  Tuy nhiên đến bây giờ vẫn chưa thành công. " 


"Như vậy thì phần thắng chẳng phải đã hoàn toàn thuộc về bọn tang thi rồi sao?" - Carol kinh ngạc mà kêu lên. Loài người chẳng phải vẫn tồn tại hay sao? 


"Lúc này đứng đầu trong các dị năng giả chính là cụ tổ của gia tộc Hadleigh của chúng tôi. Ừm tôi không được gọi thẳng tên ngài ra nên chúng ta tạm gọi ngài là ngài H đi. Ngài H vốn được mọi người tôn sùng nhưng sự việc này mà dần mất đi lòng người. Các di năng giả khác đã lựa chọn rời khỏi căn cứ của ngài H, tuy nhiên vẫn còn 4 người chịu ở lại. Cậu biết họ đúng không? Chính là tứ đại gia tộc bây giờ. Như đã nói trước đây, di năng chỉ có thể xảy ra khi nhiễm bệnh độc và mỗi người sau khi thức tỉnh dị năng nào sẽ mãi mang dị năng đó sẽ không có chuyện sản sinh ra một dị năng nào khác. Nói dễ hiểu một chút, cậu là dị năng hỏa. Cho dù cậu hấp thụ bao nhiêu tinh thạch thì cậu vẫn mãi là dị năng hỏa và không thể sản sinh ra một dị năng thủy. Tuy nhiên ngoại lệ đã xảy ra." 


"Ngài H tiến hóa sao?" 


"Đúng, nhưng là ngài H ép bản thân tiến hóa. Ngài cực khổ kiếm được một chút huyết dịch của tang thi chúa sau đó nhờ chuyên viên nghiên cứu bấy giờ tạo ra một loại bệnh độc tiến hóa."


"Chẳng lẽ ngài H muốn nhiễm bệnh độc thêm một lần nữa sao?" - Carol kinh hoàng mà kêu lên. - "Ngài ấy thật liều lĩnh! Phải biết rằng một lần nữa nhiễm bệnh độc hơn nữa còn là chất độc của tang thi chúa cho dù tang thi giả không có khả năng thành tang thi khi bị cắn cũng có khả năng cao bị bệnh độc ăn mòn." 


"Nhưng ngài H buộc phải làm. Đây là vì vận mệnh của nhân loại chúng ta. Sau khi tiêm chất độc vào bản thân ngài H hôn mê 5 ngày. Theo như những gì tôi được biết, đám tiến sĩ làm xét nghiệm trên cơ thể ngài H và phát hiện trái tim ngài mọc ra một đóa hoa. Đóa hoa đó không ngừng phát triển. Bọn họ không biết nó có ích hay có hại nên không dám động vào và chờ đợi cho đến ngày ngài H tỉnh lại. Sau 5 ngày, ngài H cuối cùng cũng mở mắt. Và bọn họ đã thành công, ngài H đã có dị năng mới. Thứ dị năng này chính là độc hoa." 


"Nó... rốt cuộc ghê gớm đến mức nào?" 


Ivan mỉm cười theo bản năng liền uống một ngụm cà phê. Nhận ra cà phê đã hết hắn liền vẫy tay làm cho người máy rót thêm cà phê.


"Nó sao? Nó có khả năng cướp đi dị năng của người khác cũng có khả năng điều khiển các dị năng giả. Có lẽ do lấy từ huyết dịch của tang thi chúa nên độc hoa cũng có khả năng điều khiển các dị năng giả bằng tầng sóng âm. Trên hết tầng sóng âm của độc hoa có thể kháng lại sóng âm của tang thi chúa." 


"Thật ghê gớm." - Carol thật thà mà nói. Như vậy thế cục giữa cả hai đã cân bằng rồi.


"Có được độc hoa chúng ta mới chỉ cân bằng lại cuộc chiến. Điều ngài H cần chính là phải đánh thắng tang thi nên ngài quyết định tiêm huyết dịch còn lại vào 4 thuộc hạ của mình. Tất nhiên có nhiều ý kiến trái chiều nhưng dưới uy quyền của độc hoa, bọn họ vẫn phải cúi đầu chấp nhận. Ngài H đã cẩn thận tiêm vào họ liều lượng ít hơn để tránh rủi ro nên tất cả đều may mắn sống sót. Nhưng gia tộc Lancaster, cũng chính là gia tộc của ngài Arthur đáng kính của chúng ta đã vô tình bị tiêm với liều lượng cao hơn dẫn đến biến dị. Lúc ấy ai cũng nghĩ nó sẽ di truyền đến thế hệ sau nhưng may mắn đứa trẻ sinh ra với dị năng trội." 


"Nhưng ngài Arthur là dị năng lặn..." 


"Do hắn đen thôi." - Ivan thản nhiên mà nhún vai. - "Nhưng nhờ vậy mà dị năng của Lancaster lại liên quan mật thiết nhất đối với độc hoa. Hmm thật ra là ai cũng liên quan mật thiết với độc hoa hết á. Có lẽ do cùng tiêm vào huyết dịch của tang thi chúa nên đã hình thành một mối liên kết ngầm giữa ông cố của tôi với tứ đại gia tộc. Kế tiếp thì các cậu xem trên sách lịch sử cũng biết rồi. Tang thi chúa cùng đàn tang thi bị hạ gục số còn sót lại bị dồn đến vùng đất chết." 


Ivan mỉm cười mà kết thúc bài giảng lịch sử của mình. Mấy thứ này hoàng gia Hadleigh không nói cho hắn. Đó hoàn toàn là do hắn đọc sách cấm dưới tầng hầm mà biết được. 


"Tiếp theo là nghiên cứu "độc hoa". Như trước tôi đã nói, bệnh độc làm biến đổi gen nên có thể di truyền qua nhiều thế hệ. Có thế hệ sẽ có dị năng mạnh nhưng cũng có thế hệ sẽ có dị năng yếu. Ví dụ như tên Frey trâu bò kia. Hắn thật sự không phải là người mà! Khụ, được rồi để tôi tiếp tục. Tuy nhiên độc hoa là loại dị năng đặc biệt. Mỗi một thành viên trong gia tộc chúng tôi được sinh ra bắt buộc phải có người mang trái tim có đóa hoa đó. Nhưng đến đời cha tôi, nó lại không xuất hiện. Chuyện này khiến ông hết sức sợ hãi không ngừng cho người nghiên cứu để tạo ra một "độc hoa". Các nhà bác học, các nhà nghiên cứu đều làm việc ngày đêm để tìm ra nguyên nhân biến mất của "độc hoa" kết quả chính là vô vọng. Cho đến một ngày, Sofia vô tình đi lạc vào sở nghiên cứu." 


"Chẳng lẽ trong tim tiểu thư là độc hoa? Không thể nào!" 


Sofia là con gái của ngài Lawton mà gia tộc Lawton không hề có một mối quan hệ huyết thống nào với Hadleigh. Trừ phi... 


"Ây đừng nghĩ xấu cho mẹ vợ ta chứ! Sofia thật sự là con gái của ngài Lawton. Hơn nữa bọn họ chỉ dự đoán trong trái tim em ấy có chứa hạt giống thôi và nó chưa phát triển. Đây cũng là lý do tôi muốn lấy tài liệu về độc hoa. Theo như tôi biết chuyện trong trái tim Sofia có hạt giống độc hoa chỉ có một người biết, sau này Lewis mang Sofia bỏ trốn chuyện này mới bị vỡ lở. Trong lúc bí mật của Sofia chưa bị bật mí, đám tiến sĩ đã tạo ra vô số độc hoa giả tất nhiên không có cái nào thành công." 


"Nên ngài mới thu thập tài liệu để tạo ra độc hoa giả sao? Nhưng... chẳng phải độc hoa thật à không hạt giống của độc hoa thật đang ở đây sao?" 


"Tôi biết. Tôi biết. Nhưng nếu tôi tạo thành công ra một độc hoa khác thì sao? Như vậy Sofia sẽ có một cuộc sống bình thường. Em ấy sẽ không phải mang lên bất kì nghĩa vụ nào hết." 


"Ngài..." - Carol thán phục mà nhìn Ivan. - "Ngài thật sự yêu tiểu thư rất nhiều." 


Ivan không lên tiếng mà chỉ nhấp một ngụm cà phê. Theo như thông tin hắn cực khổ thu thập, lúc ấy trong sở nghiên cứu không chỉ có mình Sofia mà còn một đứa nhóc khác. Hắn tự hỏi nghiên cứu viên năm ấy rốt cuộc đã kể đúng sự thật chưa.