Độc Hoa

Chương 41: Hoa hồng của Frey




Công nương trong chiếc váy đỏ quen thuộc xuất hiện trên hành lang của cung điện. Trên tay nàng là một thanh kiếm còn dính máu. Máu theo lưỡi kiếm mà chảy xuống tạo thành một vệt dài rồi nhỏ giọt trên thảm lông trắng. 


"Công nương, Không được đâu! Xin người hãy mau trở lại." 


Người hầu hốt hoảng ngăn nàng lại. Tuy nhiên ngay sau đó họ liền gục xuống dưới lưỡi kiếm của vị công nương khát máu. Nàng lạnh lùng nhìn cái xác trước mặt, vươn bàn chân xinh đẹp của mình nhẵm lên, trực tiếp bước qua xác chết. 


"Ta muốn gặp dì. Để ta gặp hoàng hậu!" - Nàng giơ kiếm lên hướng về đám người hầu còn lại. - "Vì sao lại nhốt ta? Vì sao lại không cho ta ra ngoài gặp Frey?" 


"Công nương... Cầu xin người... Hoàng hậu không khỏe không thể gặp người ngoài." 


Người hầu run rẩy quỳ xuống không ngừng khóc lóc. 


"Biến ra chỗ khác! Ngươi muốn như những người khác sao?" 


"Không được công nương... Ngài không thể gặp hoàng hậu." - Người hầu vẫn kiên trì quỳ xuống. Cô không ngừng cầu xin vị công nương trước mặt. - "Tôi không thể cho người gặp hoàng hậu được... Công nương xin đừng giết tôi... Tôi còn đứa con gái mới sinh ở nhà. Công nương xin..." 


Phập. 


Thiếu nữ ghét bỏ đá cái xác chết sang bên cạnh. Sau đó nàng tiến về phía cánh cửa khổng lồ trước mặt vươn tay đẩy ra. Từ trong không khí phát ra một mùi tử thi nồng đậm khiến công nương nhỏ tuổi vô thức rùng mình. 


"Dì?" - Nàng khẽ gọi tuy nhiên người nằm trên giường lại chẳng đáp lại nàng. 


Thiếu nữ bị sự lặng im của căn phòng làm cho sợ hãi nhưng rồi nàng vẫn đánh liều mà bước đến gần giường của hoàng hậu. 


"Dì, cháu muốn ra ngoài. Cháu muốn gặp Frey." 


"Muốn ra ngoài sao?" - Cách một tấm màn lụa, hoàng hậu khẽ hỏi lại nàng. 


"Đúng vậy." 


"Tiến lại gần ta. Gần thêm chút nữa." 


Công nương bị giọng nói sền sệt của hoàng hậu dọa sợ, nàng vô thức lùi lại nhưng nghĩ đến người mình tâm tâm niệm niệm nàng lại đánh liền tiến lại gần. 


Tấm màn lụa được vén ra. Thiếu nữ chưa kịp phản ứng thì một bóng đen xuất hiện bao lấy nàng. Nữ công nương sợ hãi giãy giụa nhưng càng vùng vẫy thứ chất lỏng đang cố nuốt chửng nàng lại càng dính chặt hơn. Nàng há miệng, ngay lập tức thức đó tràn vào khoang miệng nhỏ bé men theo cổ họng mà bao phủ các bộ phận bên trong cơ thể. 


Cứu... cứu tôi!


Công nương nhỏ tuổi tuyệt vọng bật khóc. Sự giãy giụa của nàng dần trở nên yếu ớt rồi dừng hẳn. 


Tách. 


Đèn điện được bật lên. Albert dựa người vào cửa nhìn chằm chằm thiếu nữ đang gục ngã dưới sàn. Đôi mắt nhắm nghiền của nàng đột nhiên mở ra chớp chớp vài cái. 


"Thật đáng tiếc ~ Con bé quả thực là một bữa ăn ngon miệng." - Albert tiếc nuối liếm liếm môi. Gã vốn định hưởng dụng thiếu nữ trước khi để nàng đến đây. Đáng tiếc con cừu nhỏ hư đốn này lại lựa chọn nộp mạng lên trước. 


"Con bé là một túi da hoàn hảo mà ta để dành. Nếu không phải ngươi si mê sắc đẹp của nó mà chậm chạp đưa đến, có lẽ kế hoạch của chúng ta đã thực hiện được một nửa rồi." - Thiếu nữ lạnh lùng nhìn Albert. 


"Người còn trách con sao? Có trách thì hãy trách kẻ đang tìm cách phá hỏng kế hoạch của chúng ta kia kìa." 


"Lewis..." 


Thiếu nữ tức giận siết chặt tay. Nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho thằng nhóc đó. Chính nó đã làm hỏng lớp ngụy trang của nàng khiến nàng phải sống chui lủi suốt 6 năm nhằm tìm được một túi da khác. 


"Thông báo với Henry, bắt đầu kế hoạch." 


"Tuân lệnh, mẫu thân đại nhân." 


Albert quỳ xuống cầm lấy bàn tay xinh đẹp của thiếu nữ mà hôn lên. Sau đó cả hai người cùng rời khỏi căn phòng. Để lại đằng sau tấm màn lụa là xác một con trùng cái. 


*****


Lewis từ trên phi hành khí nhảy xuống. Bên trong một tòa biệt thự cổ xưa, Yuki cùng Akira trong bộ đồ truyền thống của Nhật Bản đã đợi cậu sẵn. Cả hai cúi đầu hành lễ, tuy nhiên Lewis lại trực tiếp đi qua hai người, bước thẳng về phía phòng ngủ. 


Bên trong phòng, Frey ngồi trên giường nghiêm túc đọc sách. Khi Lewis tiến vào, bàn tay lật sách của hắn chẳng mảy may giao động tựa như đã đoán được cậu sẽ tiến vào phòng hắn. 


"Cậu có muốn giải thích gì không?" - Lewis nhướn mày nhìn người thanh niên tóc trắng đang an tĩnh đọc sách. 


"Henry gắn máy nghe lén lên người cậu vì vậy tôi và cậu chỉ có thể trao đổi ánh mắt. Đó chẳng phải là kế hoạch của cậu sao?" 


"Điều đó không có nghĩa sau khi rời khỏi khu học viện tôi phải đến nơi ở của cậu." 


Lewis tức giận lên tiếng. Cậu biết rõ máy nghe lén của Robert vẫn còn trên người cậu vì vậy cậu chỉ có thể thầm trao đổi kế hoạch với Frey. Cậu sẽ trở lại học việc nhằm ép Robert vạch trần thân phận của mình. Khi ấy toàn quân đội Liên Minh Đế Quốc sẽ tập trung sự chú ý về phía Lewis, nhân cơ hội đó Hỏa Lang sẽ đột nhập vào Gaia, trung tâm máy tính của khu 1. Tuy nhiên theo đúng kế hoạch của cậu, cậu sẽ trở về Hỏa Lang và hội ngộ với Ivan. Tất nhiên nếu có thể cậu hy vọng mình trốn khỏi sự truy đuổi của tứ đại gia tộc một thời gian. Nhưng không ngờ Frey lại chuyển hướng đi của phi hành khí đưa cậu đến nơi ở của hắn. 


"Tôi phải trở về Hỏa Lang." - Lewis cứng đầu lên tiếng. 


Lúc này Frey mới ngước mắt lên nhìn cậu. Cách một lớp mặt nạ, cậu không tài nào đoán ra được người này đang suy nghĩ gì. Trong lúc Lewis còn đang đoán già đoán non, người thanh niên tóc trắng đột nhiên nắm lấy tay cậu kéo về phía trước. Lewis không kịp trở tay, mất đà ngã vào trong lòng Frey. 


"Ngay khi biết Henry cải trang thành Robert để tiếp cận cậu, tôi đã không có ý định để cậu tiếp tục gặp hắn." - Giọng nói đầy từ tính của Frey vang lên bên tai Lewis. - "Tuy nhiên tôi muốn làm một thử nghiệm." 


Cảm nhận được nguy hiểm đến gần, Lewis muốn vùng dậy nhưng lại không tài nào thoát ra khỏi gông cùm xiềng xích của người đối diện. Frey vươn tay khẽ vuốt ve bờ môi của cậu tựa như đang ngắm nhìn một tạo phẩm mỹ thuật. 


"Frey... Đừng như vậy..." 


"Tôi muốn xác nhận lý do cậu thật sự trốn tôi. Là vì áy náy hay vì lý do nào khác."


Cơ thể nhỏ bé của Lewis khẽ run lên. Cậu vươn tay muốn tấn công người thanh niên tóc trắng nhưng hắn đã nhanh hơn một bước giữ lấy hai tay cậu rồi đè xuống giường.


Nhiệt độ không khí nhanh chóng tăng lên, bờ môi mỏng mang theo hơi lạnh của Frey dán lên môi cậu trằn trọc mút vào. Lewis bị hôn đến đầu óc mụ mị chỉ có thể bị động tiếp nhận nụ hôn cuồng nhiệt của người thanh niên. Cậu ngơ ngác nhìn trần nhà trước mặt hiện tại và quá khứ không ngừng đan xen lẫn nhau, cuốn lấy tâm trí cậu. 


Đêm hôm ấy, trong không khí ẩm ướt đan xen hương hoa hồng. Thiếu niên tóc đen ngã trên tấm thảm lông cừu, bên tai cậu là vô số cánh hoa hồng. Khuôn mặt thiếu niên bị bao trùm bởi sắc màu tình dục, khóe môi đỏ mọng tựa như bông hoa tường vi nở rộn bị người trước mặt không thương tiếc mà chà đạp để lại vô số ấn kí. Tiếng thở dốc đan xen tiếng khóc nức nở. Hoa hồng bị nhuộm bẩn bởi chất lỏng màu trắng đục. Đêm hôm ấy... một đêm hoang đường...


Người thanh niên tóc trắng khẽ cắn lấy môi dưới của chàng trai tóc đen như một sự trừng phạt vì sự mất tập trung của cậu. 


"A..." - Cơn đau từ môi truyền đến nhanh chóng lôi kéo lại thần trí của Lewis. 


Cuối cùng Frey cũng buông tha cho Lewis. Hắn chống tay bên mang tai cậu, cúi đầu mà nhìn chằm chằm người trước mắt. Chẳng biết từ bao giờ mắt nạ đã bị cởi ra, hiện tại Lewis cùng Frey mặt đối mặt không hề bị ngăn cách bởi thứ gì. 


"Sáu năm trước, khi cậu đâm tôi cậu đã hỏi chúng ta có thể quay lại mối quan hệ cũ được không." - Frey rũ mắt nhìn khóe môi sưng đỏ của Lewis. - "Câu trả lời của tôi là không. Chúng ta không thể quay lại là bạn." 


"Bởi vì tôi muốn cậu... Đã từ rất lâu rồi." 


Tựa như hạt giống sinh trưởng trong lòng. Nảy mầm rồi sinh sôi. Đến khi nhận ra tâm của hắn đã bị bao phủ bởi vô số dây hoa. 


Đó là hoa hồng của hắn.


Hoa hồng của Frey Roscoe.