Độc Hoa

Chương 39: Phát hiện




Lewis bị tiếng ồn ào bên ngoài làm cho tỉnh giấc. Cậu nhận ra bản thân đang nằm trên giường. Chưa kịp kinh ngạc vì sao bản thân lại ở đây thì Lewis lại bị kinh ngạc khác làm cho ngây người. 


Dù đã 6 năm trôi qua nhưng cậu vẫn nhận ra được căn phòng này, đây là phòng của Frey. Cậu được Frey mang về sao? Lewis run rẩy chạm vào sau gáy. Qủa nhiên con chip đã bị rút ra và giờ đây cậu với gương mặt thật của bản thân hoàn toàn lộ diện trước Frey. 


"Dù sao cũng không trốn được mãi." - Chàng trai tóc đen khẽ lẩm bẩm sau đó nhảy xuống giường. 


Qủa thực sau 6 năm nhưng mọi đồ vật của gia tộc Roscoe chưa từng thay đổi. Dù là đại gia tộc giàu có nhưng gia tộc Roscoe chưa từng sử dụng hệ thống người máy hay các thiết bị an ninh điện tử. Lewis biết, gia tộc làm vậy để tránh sự xâm nhập của hoàng gia vào hệ thống an ninh của Roscoe đó cũng là lý do vì sao đến bây giờ hoàng gia vẫn chưa nắm thóp được gia tộc này. 


"Cậu là Lewis phải không?" - Một giọng nói vang lên khiến Lewis giật mình. 


Cậu nhận ra có một người đàn ông cao lớn đang tiến về phía mình. Người đàn ông rất cao có lẽ phải đến hai mét, gương mặt cùng chân tay ông ta có rất nhiều vết bỏng gần như bao phủ toàn bộ cơ thể. Trên vai người đàn ông là một thiếu niên khoảng 13, 14 tuổi. Khác với vẻ ngoài đáng sợ của người đàn ông, thiếu niên mang vẻ đẹp thanh tú khiến người khác vừa gặp đã có thiện cảm. Khi hai người bước đến gần Lewis, cậu nhận ra tai của thiếu niên rất đặc biệt, đó là một đôi tai nhọn giống như của tinh linh. 


"Xin chào." - Thiếu niên vui vẻ nhảy ra khỏi vai người đàn ông. - "Tôi là Jeremy còn kia là Enoch. Nhìn tôi như vậy thôi chứ tôi đã 28 tuổi rồi. Tôi đã nghe kể rất nhiều về cậu, quả thực cậu đẹp hơn trong ảnh rất nhiều. Cậu có nguyện ý làm người mẫu trang phục cho tôi không? Tôi đảm bảo sẽ cậu sẽ khiến mọi người ngất ngây. Làm người mẫu của tôi nha nha nha." 


"Jeremy." - Người đàn ông tên Enoch đột nhiên lên tiếng, giọng nói của hắn khàn khàn tựa như một chiếc băng bị xước nghe vô cùng chói tai. Như ý thức được giọng nói đáng sợ của bản thân, người đàn ông cố gắng nói ngắn gọn nhất. - "Đại nhân chờ." 


Nhắc đến Frey, thiếu niên đáng yêu như tinh linh thở dài đành buông tha cho Lewis. 


"Đại nhân đang chờ cậu ở căn phòng cuối cùng. Về yêu cầu người mẫu trang phục cậu có thể suy nghĩ thêm." 


Trước ánh mắt da diết không buông của Jeremy, Lewis giật giật khóe môi bước nhanh về phía trước. Khi đến cuối hành lang, Lewis liền dừng lại trước một cách cửa được chạm khắc tinh sảo. Cậu hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa. Đập vào mắt cậu là một bóng lưng cô độc cùng mái tóc bạc quen thuộc. 


Nơi này chính là phòng luyện kiếm của hai người khi xưa và cũng là nơi cậu đã đâm Frey rồi bỏ chạy. Frey không trói buộc Lewis, cậu có thể bỏ ra khỏi khu số 2 ngay sau khi tỉnh dậy. Tuy nhiên cậu biết người này đang ngầm bắt cậu lựa chọn. Cậu sẽ tìm Frey hay rời đi, đó là thứ người thanh niên tóc trắng muốn cậu lựa chọn.  


"Được rồi Frey, cậu thắng." - Lewis nhún vai ngồi xuống chiếc ghế đã được chuẩn bị sẵn, tiện tay cầm một quả táo lên ăn. Sau đó cậu quăng một trái táo về phía người thanh niên tóc bạc. Tất nhiên Frey bắt được một cách chuẩn xác. 


"Lewis." - Frey quay người lại. Gương mặt dưới lớp mặt nạ không bộc lộ bất kì cảm xúc gì. - "Tôi đang rất tức giận."


"Tôi biết."


Đáp lại hắn là một cái nhún vai đầy tùy ý. Frey tiếp tục nhìn chằm chàng trai tóc đen khiến cậu dần trở nên mất tự nhiên. Cuối cùng Lewis đành phải giơ tay chịu thua đợt hai.


"Ok ok, tôi biết tôi không nên vô tình đến một nơi nguy hiểm như vậy." 


"Cậu cố tình." 


"Được rồi là tôi cố tình. Tôi chỉ muốn xác nhận một số vấn đề để khẳng định lại suy đoán của bản thân thôi." 


"Và cậu suýt bị mang đến binh đoàn tử thần." - Frey lạnh lùng cắt ngang lời nói của chàng trai. 


"Chỉ là suýt thôi... là suýt thôi..." 


Trước cái nhìn đầy lên án, Lewis chỉ biết cười trừ cho qua. Cậu biết lần này Frey thật sự giận rồi. Trước đây cậu gây ra vô số rắc rối nhưng chỉ khi ảnh hưởng Lewis, Frey mới giáo huấn cậu. Tất nhiên cậu nào dám hó hé gì chỉ biết ngoan ngoãn nhận lỗi rồi vờ đáng thương thôi. Và lần này cậu một lần nữa dùng ánh mắt đáng thương mà nhìn người thanh niên tóc bạc. 


"Cậu..." - Frey thở dài vươn tay búng mũi Lewis một cái. - "Không thể ngồi yên được sao?" 


"Ngồi yên sẽ không có lương." 


Lewis cười hì hì đột nhiên vươn tay tháo mặt nạ của Frey xuống. Người thanh niên tùy ý để cậu chạm vào mặt nạ của mình. Khi có hai người, Frey chưa từng dùng mặt nạ trước Lewis. Đó là đặc quyền Lewis. 


Mặt nạ được tháo xuống lộ ra gương mặt tinh xảo với những tỉ lệ hoàn mỹ. Khác với tin đồn bên ngoài, Frey đeo mặt nạ không phải vì hắn có gương mặt ma chê quỷ hờn gì trái lại hắn lại sở hữu một gương mặt đủ để khiến các quý cô Liên Minh Đế Quốc mê mệt. Ngay cả nữ công tước Nana nổi tiếng xinh đẹp nhất Liên Minh Đế Quốc cũng không đủ trình để sánh ngang. Nhiều lần Lewis cũng khá tò mò vì sao Frey luôn đeo mặt nạ nhưng giờ cậu nghĩ tốt nhất hắn nên đeo vào để đỡ hại nước hại dân. 


Dù có thầm phỉ nhổ thế nào nhưng cậu vẫn phải công nhận sau 6 năm Frey hoàn toàn trổ mã với những đường nét góc cạnh của một người thanh niên trưởng thành. Đáng tiếc vẻ đẹp này lại chỉ một mình cậu nhìn thấy. 


"Giá mà cậu chịu tháo mặt nạ ra trước mắt công chúng. Có khi giờ cậu trở thành idol quốc dân cũng nên." - Lewis chép miệng cảm thán. - "Có khi còn kiếm được chục cô bạn gái."


Frey rũ mắt nhìn Lewis theo bản năng cậu liền thu lại nụ cười. Như nhớ đến gì đó, Lewis liền kêu lên:


"Phải rồi, Will đâu?"


"Đang ở trong phòng điều trị. Jeremy đã tiêm thuốc giải cho hắn." - Frey lạnh nhạt trả lời. 


Nghe vậy gương mặt Lewis thoáng dãn ra. Cậu chưa từng nghi ngờ về trình độ y học của gia tộc Roscoe. Nếu như Will đã được điều trị thì cậu có thể an tâm hoàn thành nốt nhiệm vụ của bản thân. 


"Vậy để Will tạm thời ở chỗ cậu. Tôi phải đến trường học." - Không để Frey lên tiếng, Lewis liền cắt ngang. - "Tôi biết cậu đang bị hoàng hậu theo dõi sát sao.Nếu giờ cậu đi theo tôi hay bất kì ai nằm dưới quyền của cậu đi theo đều sẽ khiến hoàng hậu chú ý. Frey, dù sao tôi cũng phải một đứa trẻ, tôi có thể bảo vệ được bản thân." 


"Tôi chưa từng coi cậu là một đứa trẻ." - Frey cúi đầu kéo sát khoảng cách giữa hai người. - "Nhưng cậu luôn khiến người khác lo lắng." 


"Tôi đảm bảo nhất định sẽ quay trở lại đây trước tối." 


"Lời đảm bảo của cậu chẳng có giá trị gì." - Frey khẽ cười rồi đặt vào tay cậu một con chip. - "Cậu nợ tôi. Nếu cậu không trở lại tôi sẽ tự mình đến đòi." 


"Tuân lệnh." 


Lewis vui vẻ mở cửa sổ ra rồi nhảy xuống.


*****


Sau khi rời khỏi khu 2, Lewis nhanh chóng trở lại học viện Liên Minh Đế Quốc. Chuyến đi Erebus này đã giúp cậu có thể chắc chắn được suy đoán của bản thân về người đàn ông tên Robert. Khi cậu cùng nhóm bạn đến sở cảnh sát để trả lại đứa trẻ bị người đàn ông lạ mặt mang đi, Lewis đã vô tình nhìn thấy thông tin về xác người đàn ông bị giết hại dã man. Khi ấy cậu không để ý nhiều nhưng từ khi Robert xuất hiện cậu dần nhận ra khác thường vì vậy cậu âm thầm nhờ Theo điều tra giúp mình bên cạnh đó cậu cũng dành thời gian quan sát người đàn ông tên Robert kia. Dù chưa tiếp xúc với vị bác sĩ này trong Hỏa Lang nhưng cậu cũng nghe về ông ta. Robert bị dị ứng với hoa cúc. Khi cậu rót trà hoa cúc cho ông ta, người đàn ông lại không có biểu hiện gì lạ thường. Tiếp theo là nhà Leonmapac, Robert là một kẻ quái gở nên gã đã đắc tội với rất nhiều người. Để tránh bị trả thù, Robert đã lập ra một nguyên tắc là không chữa trị cho bất cứ kẻ nào gây sự với hắn, chỉ cần là người thuộc dòng họ của kẻ đó hắn sẽ cho next ngay. Mà Leonmapac chính là một trong số đó. Tuy nhiên cậu không biết vì sao kẻ mạo danh này lại muốn tiếp cận mình vì vậy cậu vờ thuận theo gã nhằm tìm ra mục đích chính. Hiện tại cậu có thể khẳng định người đàn ông liên quan rất lớn đến hắn.


Bây giờ cậu chỉ cần dùng vũ lực để ép gã khai ra thông tin về hắn cũng như những đứa trẻ bị lột da là được. Tuy nhiên kế hoạch chưa kịp thực hiện tai họa đã ập tới. Ngay khi Lewis bước vào cổng trường Liên Minh Đế Quốc cậu liền bị một đám người mặc quân phục giữ lấy. 


"Các người làm gì vậy!" - Lewis vờ tức giận kêu lên nhưng trong lòng không ngừng hốt hoảng. 


Từ trong đám lính, Ethan bước ra rồi nhìn Lewis với ánh mắt không thể tin được. Ánh nhìn ấy khiến tim cậu giật thót. Cảm giác bất an mãnh liệt trỗi dậy.


"Tôi... tôi sẽ kiện các người vì tội bắt người trái phép." 


Ethan im lặng nhìn Lewis một lúc rồi ra hiệu cho một tên lính. Ngay lập tức hắn dìu một thiếu niên mặc quần áo bệnh nhân bước ra. 


"Là hắn..." - Liam suy yếu chỉ vào Lewis. - "Hắn đã đánh ngất tôi rồi thay thế tôi đến trường. Hắn chính là Lewis!"