Độc Hoa

Chương 36: Hắn




"Biết lỗi của bản thân?" 


Chàng trai trong bộ đồng phục trường Quân Đội Đế Quốc bước vào nhìn thiếu niên tóc đen đang giận dỗi ngồi một góc trên sàn.


"Bọn họ bắt nạt người khác em ra tay bảo vệ thì có gì sai?" - Thiếu niên xoay người ra phản bác. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu những vết thương bầm tím trông vô cùng chói mắt. 


"Đó không phải em sai." - Chàng trai tóc vàng thở dài vươn tay xoa xoa vết bầm bên má phải. - "Cái sai của em là biết rõ thực lực bản thân đánh không lại nhưng vẫn cứng đầu đánh nhau với họ. Lewis, đến bao giờ em mới học được cách chạy trốn đây?"


"Vì sao phải chạy trốn?" - Thiếu niên khó hiểu nghiêng đâu. - "Chỉ khi đối mặt với kẻ mạnh hơn mình em mới có thể trở nên mạnh hơn được. Em muốn bảo vệ thế giới này."


Trước sự quyết tâm của thiếu niên, chàng trai mím môi muốn nói nhưng lại thôi. Anh mệt mỏi dựa đầu vào vai thiếu niên. 


"Vì sao em luôn ôm cái ước mơ đó vậy? Làm một quý tộc bình thường không được sao? Thế giới này không đơn giản như em tưởng, trước khi em kịp cứu nó nó sẽ hủy hoại em trước."


"Em muốn bảo vệ những người em yêu thương. Chỉ khi thế giới trở nên tốt đẹp hơn thì họ mới trở nên hạnh phúc được. Chẳng phải Arthur cũng đau khổ vì thế giới này sao?"


Lời nói non nớt của thiếu niên khiến chàng trai hơi khựng lại. Sau đó anh bật cười ôm cậu càng chặt hơn.


Đau khổ sao? Chỉ là đã từng thôi. 


Tuy nhiên...


"Nếu như em muốn thế giới tốt đẹp hơn anh sẽ giúp em. Tuy nhiên em phải học được cách bảo vệ bản thân trước đã."


"Arthur sẽ dạy em sao?" - Thiếu niên sung sướng kêu lên. 


"Đúng vậy, anh sẽ dạy em đánh cận chiến." 


Chàng trai tóc vàng mỉm cười hôn lên trán thiếu niên:


"Nhưng phải đợi cho vết thương trên mặt em lành hẳn đã nếu không mẹ em lại trách anh bắt nạt em."


Nhắc đến mẹ mình thiếu niên liền rụt rụt cổ lại. Cậu dùng ánh mắt cầu xin mà nhìn chàng trai:


"Arthur... Tối nay cho em tá túc một hôm được không? Bây giờ em không thể về nhà được mẹ sẽ mắng em chết mất. Đến nhà Frey cũng không được, cậu ta còn đáng sợ hơn mẹ nữa. Ethan lại càng không, tên nhóc ấy sẽ cười em thối mũi mất. Chỉ có anh là tốt với em thôi."


"Những lúc khó khăn mới biết đến tìm đến anh." - Chàng trai mỉm cười ôm thiếu niên vào lòng. - "Nhóc con vô lương tâm."


--------------------------------------------------


"Ngài Leonmapac? Trông ngài có vẻ không khỏe."


Giọng quản lý vang lên khiến Lewis giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ. Quản lý của Erebus  là một người đàn ông mắt hí để tóc dài được tết lại một cách gọn gàng. Ông ta khoác lên mình một bộ trang phục truyền thống nếu cậu nhớ không lầm nó được kết hợp giữa hai kiểu trang phục được gọi là Trường Bào và Mã Quái. 


Cuộc gặp gỡ giữa cậu và người đàn ông mắt hí này chỉ là một sự tình cờ. Khi cậu bị hai cô nhóc sinh đôi thôi miên ông ta đã xuất hiện đánh thức cậu còn hai cô nhóc kia đã biến mất không thấy tăm hơi. Có lẽ do thôi miên để lại một vài di chứng nên Lewis không tài nào nhớ được hình dạng của hai đứa trẻ kia. 


"Lewis, chú nhớ phải cảnh giác. Hai đứa trẻ kia dù nhằm vào chú hay người đàn ông Leonmapac mà chú đang giả dạng đi chăng nữa thì chúng chắc chắn sẽ không để chú em rời khỏi đây một cách an toàn."


"Em hiểu rồi." - Lewis gật đầu âm thầm đánh giá xung quanh. 


"Ngài Leonmapac, đây chính là phòng ngài đặt lịch."


Quản lý dừng lại trước một cánh cửa rộng lớn. Sau đó hắn cung kính mở cửa ra. Ánh sáng quá mức chói mắt từ bên trong hắt ra khiến Lewis nheo mắt, mất một lúc sau cậu mới có thể nhìn rõ cảnh vật bên trong. Trước mắt cậu là một sàn đấu lớn bao vây xung quanh là vô số người. Họ đều đeo mặt nạ và mặt quần áo quý tộc. 


"Hi vọng ngài hài lòng với thiết kế của chúng tôi."


Quản lý mỉm cười đầy ẩn ý sau đó đi ra ngoài tiện thể đóng cửa vào.


"Nó là gì vậy?"


"Một kiểu đối chiến bệnh hoạn. Đám khách sẽ mang đến những kẻ mà chúng cho là mạnh nhất để đấu với nhau xem ai là người duy trì đến cuối cùng. Những vị khách ở đây có thể tùy ý làm mọi thứ với kẻ thua kể cả lấy mạng hắn. Sàn đấu này không có luật vì vậy đừng hy vọng có công bằng ở đây." - Robert giải thích. - "Nếu ai muốn thách đấu cũng có thể leo lên sàn đấu để đánh. Nhóc con, nhớ cẩn thận đấy, anh không chắc có gã nào lên cơn ném cái cơ thể mỏng manh của cậu lên sàn đâu."


"Ồ ồ ồ, số 3 đã bị rơi ra khỏi sàn đấu."


Một tiếng hét vang lên lấn át ở giọng nói của vị bác sĩ điên đang lải nhải bên tai Lewis. Cậu đưa mắt nhìn gã đàn ông to con chật vật dưới sàn. 


Phật. 


Một con dao ghim vào tay gã. Con dao tựa như một tín hiệu mở đầu, ngay lập tức hàng loạt bàn tay cần dao khác đâm lia lịa vào người gã ta. Gã đàn ông khi này còn hùng hổ trên sàn đấu giờ đây cuộn tròn người lại không ngừng la hét một cách thảm thương. Lewis muốn tiến lên nhưng bị Robert ngăn lại. 


"Nào mọi người, chúng ta có thể vui đùa lúc sau mà." - Giọng người chủ trì lần nữa vang lên. Tất cả mọi người liền dừng động tác của bản thân lại hướng mắt lên sàn đấu. 


"Số 6 sẽ là người lên sàn tiếp theo."


Hắn vừa dứt lời một thiếu niên nhỏ yếu được đưa lên sàn. Thiếu niên khoảng chừng 13, 14 tuổi đeo một chiếc mặt nạ màu đen hệt như màu tóc của cậu. Thiếu niên run rẩy nhìn kẻ địch to gấp 5 lần bản thân đang từ từ tiến về phía mình. Những khán giả ở phía dưới không ngừng la hét nói những lời thô tục. 


"Làm nó đi! Đè nó xuống!"


"Ném nó xuống đây đi."


"XXX nó!" 


Lũ khán giả trở nên hưng phấn tột độ, thậm chí có kẻ định bò lên sàn đấu nhưng bị số 5, kẻ vừa thắng khi nãy, đá xuống.


Thiếu niên sợ hãi đến nỗi bật khóc nhưng điều này chỉ khiến lũ điên dưới sàn đấu càng thêm hưng phấn mà thôi. Số 5 liền vung tay về phía thiếu niên. Ngay khi nó chỉ cách mặt cậu vài centimet thì một bàn tay vươn ra chặn lại động tác của hắn.


"Lewis, chú em điên à?" - Robert tức suýt hộc máu. 


Lewis mím môi. Cậu biết hành động của bản thân là liều lĩnh nhưng cậu không thể trơ mắt nhìn bọn chúng hành hạ một đứa trẻ được. Hơn nữa thiếu niên này còn mang màu tóc giống hệt cậu, điều này khiến Lewis cảm thấy thiếu niên này thật thân thuộc. 


"Có một người đã bước lên sàn đấu. Theo đúng luật hắn ta sẽ phải thi đấu với số 5."


Mọi người ở dưới sàn bắt đầu la hét. Nhiều người không ngừng công kích Lewis tuy nhiên cậu đều bỏ ngoài tai mấy lời nói tục tĩu ấy. Cậu đẩy thiếu niên ra sau mình rồi  đưa mắt nhìn chằm chằm con thú hoang trước mặt. 


Số năm rú lên rồi lao về phía chàng trai tóc đen. Tuy nhiên hắn nhanh chóng bị  một cú thụi mạnh vào bụng đau đến gập người vào. Lewis dùng khuỷu tay thúc mạnh vào gáy hắn sau đó đá ra khỏi sàn đấu.


Sự việc diễn ra quá nhanh khiến mọi khán giả đều há hốc mồm. Có vài kẻ không phục bắt đầu leo lên sàn đấu nhưng nhanh chóng bị chàng trai đá xuống. Tuy nhiên dù có giỏi đến đâu trải qua 5 đợt chiến đầu sức lực của cậu cũng giảm dần. Khi kẻ thứ 6 nhảy lên sàn, phản ứng của Lewis trở nên chậm dần và bị hắn táng một cú vào mặt. 


Sức lực của kẻ này cũng không phải hạng xoàng vì vậy khi đứng dậy Lewis liền cảm thấy đầu mình bắt đầu ong ong. Robert có nói gì đó bên tai cậu nhưng cậu không tài nào nghe hiểu. Đám người bắt đầu lên nhiều hơn, lần này không phải một hay hai người nữa mà là 3 người một lúc. Lewis biết thể lực của bản thân đã đến cực hạn. Ngay khi cậu định kéo tay thiếu niên bỏ chạy thì không gian trở nên yên tĩnh. 


Những khán giả vừa nãy còn la hét giờ đây chỉ là những cái xác không đầu. Máu tươi nhuộm đỏ cả sàn đấu, xác người nằm la liệt. Lewis trợn mắt lùi lại chợt va vào một lồng ngực lạnh băng.


"Lewis. Lewis. Mau chạy đi! Đây là một cái bẫy! Mẹ khiếp, chú có nghe anh nói gì không? Anh vừa xem lại lịch hẹn của Leonmapac, hắn ta không có đặt lịch ở phòng 13 lầu 6. Hơn nữa không hề có phòng 13 ở tầng 6."


Robert hét lên vào máy truyền tin nhưng đã quá muộn. Lewis mờ mịt nhìn thiếu niên nay đã trở thành hình dáng một người thanh niên tóc đen. Cơn ớn lạnh bao trùm cả căn phòng. Người chủ trì sợ hãi lùi lại, khóe miệng hắn không ngừng chảy ra những giọt máu màu đen.


"Hắn... Là hắn..."


Dứt lời người chủ trì ngã xuống. Vô số nhện từ miệng hắn bò ra rồi tan vào không khí.