Bình sinh nàng hận nhất là bị người uy hiếp, nàng cười lạnh, phế vật thì như thế nào? Vẫn hơn loại người cường hãn, chỉ thích đi uy hiếp người khác như hắn, huống chi, nàng có bản lãnh có thể bảo hộ phế vật.
Hắn giơ kiếm muốn đâm xuyên cổ Nam Cung Khế, nàng nhìn có dòng máu đỏ thẫm chảy ra từ cái cổ yếu ớt kia, nàng nghe thấy thanh âm run rẩy đáng thương của Nam Cung Khế, "Hạ Lan tỷ tỷ, ngươi mặc kệ ta, chạy mau. Hắn là kẻ điên."
Nàng biết rõ, hắn không phải là kẻ điên, nếu hắn muốn giết người, thì Nam Cung Khế sao chỉ có chảy máu, cái đầu đã sớm lìa khỏi cổ rồi.
Nàng biết rõ, hắn chỉ là muốn mang nàng đi.
Nhưng lúc ấy nàng như bị điên vậy, đem toàn bộ châm độc đều ghim vào đầu gối hắn.
Nhìn hắn ngã quỵ xuống , ánh mắt nàng là một mảnh mơ hồ, không nhìn rõ gương mặt của hắn, nàng lảo đảo đưa Nam Cung Khế đang bị thương rời đi.
Đúng vậy, đó là ngày mà nàng bỏ hắn lại.
Từ đó về sau, bọn họ trời nam đất bắc, thật giống như hai người chưa từng xuất hiện trong cuộc đời nhau vậy.
Khi nàng làm hoàng hậu, Nam Cung Khế dường như trăm bề che chở nàng, từ việc nhà đến việc nước mọi thứ đều theo ý muốn của nàng.
Ở Đại Chu quốc, nàng cơ hồ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Toàn bộ hậu cung, mặc dù cũng có vài vị phi tần thiếp thất, nhưng mà, có nàng ở đây, Nam Cung Khế dám sủng hạnh ai?
Vì vậy, cho đến khi nàng chết, Nam Cung Khế cũng không có một người con nối dòng.
Chỉ là,cuộc sống buồn tẻ trôi qua như vậy, nàng lại cho rằng đó là hạnh phúc, từng ngày qua cứ như thế.
Nhưng sau mười năm, nàng từ một thiếu nữ xinh tươi, khỏe mạnh, trở thành một con ma ốm.
Đúng vậy, nàng không dám thừa nhận, từ ngày hủy đi hai chân của Cơ Hoa Âm, nàng cũng đem cuộc sống của chính mình hủy hoại.
Cuộc sống không có hắn, nàng sống như thế nào qua ngày cũng không rõ.
Cho nên, sau này Nam Cung Khế rất hận nàng , suốt mười năm, nàng khống chế hắn, nhưng cũng chưa cho hắn muốn, nên đã đem một thiếu niên nhút nhát biến thành một ác ma cố chấp, độc ác như vậy.
Đều là sai lầm của nàng.
Hoa Âm, ta nợ ngươi , đến giờ vẫn còn.
Nam Cung Khế, ta hủy ngươi, ngươi giết ta, hai chúng ta không thiếu nợ nhau, đời này đừng gặp lại nhau nữa.
- -
Cơ Hoa Âm ngồi ở đầu giường, lẳng lặng nhìn thiếu nữ đang ngủ không yên ổn trên giường, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mơn trớn nước mắt ở khóe mắt nàng, đôi con ngươi một mảnh sâu và đen như đêm vậy.
"Bóng đè sao? Trong mộng là ta, hay là hắn? Lại làm cho nàng thương tâm như vậy?"
"Hoa Âm." Nàng bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt đẫm lệ mông lung lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt Cơ Hoa Âm, lúng túng hừ nói, "Ta sai rồi, ta không cho ngươi đi, ta chỉ còn lại ngươi."
Mấy ngày nay đều thấy nàng làm càn, tự nhiên bây giờ nói chuyện dịu dàng như vậy, làm cho người khác không kịp thích ứng.
"Ngươi nên..." Cơ Hoa Âm nắm lên tay của nàng, muốn kéo nàng ngồi dậy, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay nàng nóng bỏng, vội đưa tay đặt lên chán nàng, cũng là phỏng tay.
Đáng chết, nàng thật đúng là bị bệnh.
Hắn đột nhiên đứng dậy, đi ra ngoài.
"Chớ đi." Ánh mắt Hạ Lan Tuyết tha thiết nhìn bóng lưng hắn rời đi, ủy khuất hít hít mũi, "Ta đã nhận lầm, đừng không để ý đến ta."
Cơ Hoa Âm đi ra, gọi Tiểu Chủy đến, "Đi, gọi Tôn lão đầu lập tức đến."
"Ơ? Gia bị bệnh sao?" Tiểu Chủy nghi hoặc.
"Đi nhanh đi." Cơ Hoa Âm thấp giọng phân phó, thân thể mập mạp của Tiểu Chủy vội lăn đi.
Cơ Hoa Âm xoay người trở vào trong nhà, chỉ thấy nha đầu Hạ Lan Tuyết đá hết chăn mền trên người ra, ngã chỏng vó lên trời vô cùng không có hình tượng, nhất là,áo choàng bị kéo lên kia, bên dưới lộ ra đôi chân dài thẳng tắp...
Đáng chết, nàng lại chỉ mặc trường bào, bên trong đúng là chân không .
Hắn bận đem vạt áo kéo xuống, phủ ở chân của nàng.
"Không cần, nóng." Hạ Lan Tuyết bị sốt có chút hồ đồ, ngay cả hai mắt cũng đỏ lên.
Nàng lại kéo áo choàng lên, giắt lên đai lưng, nhất định để lộ chân ra, nhưng như vậy cũng chưa đủ mát, nàng còn kéo kéo cổ áo, thật giống như muốn lột bỏ xiêm y vướng víu qua một bên.
Cơ Hoa Âm sửng sốt giây lát rồi lập tức cuống quýt, đè tay nàng lại, "Chớ lộn xộn."
Nhưng nàng có phải là cái biết nghe lời đâu, mà còn bị sốt làm cho mơ hồ, "Nóng, nóng chết mất."
Nàng vừa la hét vừa khó chịu uốn éo người.
"Ngoan ngoãn." Một người vừa bị sốt gây náo loạn, còn không chịu nghe lời, Cơ Hoa Âm dịu dàng, ôn nhu dụ dỗ, nhưng mà, động tác trên tay lại nhanh .
Trực tiếp kéo đai lưng của nàng ra, trói hai tay hai chân lại.
Kỳ quái, sau khi bị trói Hạ Lan Tuyết không khóc không náo loạn, chỉ mở to một đôi mắt thỏ, ngu ngơ nhìn hắn.
Cơ Hoa Âm ngưng mi, nhẹ thở phào, dụ dỗ nói, "Ngươi ngoan ngoãn một chút, Tôn lão đầu đến ngay giờ."
Vừa nói xong, đã nghe thấy thanh âm của Tiểu Chủy ở cửa, "Gia, Tôn bá đến rồi."
"Vào đi." Cơ Hoa Âm kéo chăn mỏng đắp lên người Hạ Lan Tuyết, chỉ lộ ra đầu nhỏ.
"Gia, ngài thấy không thoải mái sao?" Tôn lão đầu cõng cái hòm thuốc liền vội vã vào phòng.
Cơ Hoa Âm đứng dậy, chỉ người trên giường, "Là nàng."