Cả hai đời, Hạ Lan Tuyết không phải là cô nương hiểu tình yêu, hiểu nam nhân.
Phượng Khinh La nuôi dưỡng nàng rất tự do thoải mái, ngoại trừ bốn nha hoàn lớn lên cùng với nàng, bên người nàng cũng không có ma ma giáo dưỡng.
Mà các tiểu thư khuê các khác bình thường là phải học lễ nghi, cầm kỳ thư họa nữ công, nhưng nàng lại không biết tý gì.
Từ nhỏ,nàng ngoại trừ học võ thì là học dược lý.
Phượng Khinh La liên tục dạy bảo nàng, nữ nhân nếu muốn sống tiêu dao tự tại, thì phải dựa vào chính mình, nam nhân, chỉ là đồ chơi giải trí lúc nhàn rỗi chán nản mà thôi.
Những thứ này, Hạ Lan Tuyết tất nhiên không tin, nàng nhìn lén qua không ít tiểu thuyết tình yêu, thấy rõ ràng trong sách nói tình yêu là cả hai bên đều có tình cảm với nhau.
Ở kiếp trước, cho dù đến cuối đời nàng mới tỉnh lại khỏi mộng đẹp, nhưng nàng vẫn tin tưởng, tình yêu, phải là cả hai bên tình nguyện.
Nhưng hôm nay, rõ ràng chỉ có một mình nàng là có tình cảm với Cơ Hoa Âm, còn tình cảm của đối phương như thế nào nàng không rõ.
Như vậy, nàng chỉ còn một cách duy nhất, là phải ở bên cạnh hắn thật nhiều, chỉ cần tiếp xúc nhiều rồi, tự nhiên hắn sẽ cảm nhận được sự tồn tại của nàng.
Đầu tóc đã búi xong, nàng nhìn lại gương,rất hài lòng.
"Thu Hương, tay nghề của ngươi càng ngày càng tốt, về sau bổn tiểu thư nhất định sẽ tìm một vị hôn phu tốt cho ngươi ."
Cười hì hì xong, không đợi Thu Hương e lệ phản bác, Hạ Lan Tuyết liền thi triển khinh công, bay mất.
Lần này, nàng không có đi Hoa phủ, mà là trực tiếp đi phủ tướng quân.
Đi vào góc tường, nàng đang định leo tường vào, đột nhiên nghĩ đến, nàng cùng Cơ Hoa Âm ôm đều ôm qua rồi, còn ước hẹn ba năm cưới nàng nữa, tại sao còn phải lén la lén lút nhỉ?
Vỗ đầu một cái, cười thầm chính mình có tật giật mình, nàng nhẹ thở phào, bày ra tư thái rất thục nữ, đi đến cửa chính phủ tướng quân, cực kỳ lễ phép vỗ vỗ cửa.
Cửa mở ra, hai người thị vệ đi ra, mặt lạnh nhìn nàng, "Ngươi là người nào?"
"Làm phiền nhị vị tiểu ca vào bẩm báo một tiếng với tướng quân các người, nói Hạ Lan tiểu thư có việc cần gặp mặt." Hạ Lan Tuyết mặt ngậm mỉm cười, giọng nói hiền hòa.
Nhưng hai thị vệ kia lại bày ra bộ mặt cương thi, "Tướng quân không trong phủ, cô nương mời trở về đi."
"Không có ở đây? Vậy hắn đi đâu rồi?" Hạ Lan Tuyết hiếu kỳ, chẳng lẽ còn trong hoàng cung?
Nhưng mà, trả lời nàng là tiếng đóng cửa phịch một cái.
"Ơ..." Hạ Lan Tuyết không cam lòng lại muốn gõ cửa, lúc này, sau lưng một chiếc kiệu nhỏ ngừng lại.
"Tiểu thư, đến rồi." Hân Nhi xốc màn kiệu, đỡ mỹ nhân trong kiệu xuống.
Hạ Lan Tuyết nhìn lên mỹ nhân này, nở nụ cười, tiến lên khẽ chắp tay nói, "Ôi, thật là đúng dịp, cô nương cũng là tìm đến chủ tử nhà này?"
"Ngươi là ai? Đứng ở chỗ này làm cái gì?" Hân Nhi bảo hộ ở đằng trước mỹ nhân, ánh mắt tà ác đánh giá Hạ Lan Tuyết.
Ơ, lúc này mới vài ngày, liền không nhớ rõ? Hạ Lan Tuyết đang nghĩ muốn giải thích, mỹ nhân ôn nhu phân phó, "Hân nhi, không được làm khó dễ người khác, mau gõ cửa đi."
"Vâng ạ." Hân Nhi nhìn thấy bộ dáng vội vàng của tiểu thư, hé miệng cười một tiếng, đưa tay gõ cửa.
Cửa, lần nữa bị mở ra, vẫn là hai cái thị vệ cương thi kia đi ra.
Nhưng mà, lần này, bọn họ lại không hỏi một tiếng liền để chủ tớ mỹ nhân tiến vào.
Hạ Lan Tuyết không tiện tức giận, nhấc chân định đi theo vào, lại bị hai thị vệ đưa tay cản lại, "Phủ tướng quân, người không có phận sự không được vào."