Ngay cả phương thuốc cho thái tử Hạ Lan Tuyết cũng viết xong rồi, lại đi vào một lần nữa phục mệnh với Hiền phi nương nương.
Nhưng lúc đi vào, chỉ thấy một mình Hiền phi chán nản lệch nghiêng dựa vào ở trên giường nệm, bên cạnh ngay cả một người hầu hạ cũng không có, thậm chí, Cơ Hoa Âm cũng không có ở đây.
"Nương nương, phương thuốc đã kê xong rồi." Nàng lớn tiếng hô.
Còn tưởng rằng Hiền phi sẽ nổi giận, không thể tưởng được nàng ta không cả ngẩng đầu lên, chỉ vô lực hừ một tiếng, "Đi xuống đi."
Chuyện gì xảy ra? Vừa rồi nàng không có ở đây, không hiểu giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì rồi?
"Phương thuốc đã kê xong rồi, nương nương có muốn xem qua hay không?" Hạ Lan Tuyết có chút không cam lòng, ngước mắt nhìn quanh, chỉ cảm thấy có phải Cơ Hoa Âm trốn trong xó nào rồi? Vì cái gì mà không chờ nàng quay lại cùng đi? Hắn đã thừa nhận với Hiền phi là mang nàng đến đây mà.
"Cút ra ngoài." Hiền Phi gào to một tiếng.
Ôi! Hạ Lan Tuyết run lên, xác định Cơ Hoa Âm cũng không có ở đây, có chút nhụt chí cùng thất vọng, xoay người đi ra, tìm được chủ sự thái giám Trường Nhạc Cung, đem phương thuốc của thái tử cùng Hiền Phi giao cho hắn, sau đó, lại dặn dò, "Hiền Phi nương nương tạm không có gì đáng ngại, nhưng là thái tử bên kia, ngài cần quan tâm nhiều, đầu tiên, ta có phương thuốc kê dược để ngâm tắm, các ngươi đi chuẩn bị trước, để thái tử ngâm một phút, lại dùng dược này thoa ngoài da rồi băng bó lại, nhớ kỹ, mỗi ba canh giờ đổi một lần dược, còn có, thừa dịp thái tử tắm, ngươi dẫn người đem tất cả chăn màn, giường đệm trong tẩm cung của thái tử đi đốt, lại đổi một bộ mới , mặt khác, ở đây còn có dược trừ độc, mỗi ngày dùng để tiêu độc ở tẩm cung thái tử, về phần các ngươi, những người lưu lại ở trong phòng hầu hạ thái tử, mội ngày cũng phải tiến hành tiêu độc, nhớ rõ chưa?"
"Vâng." Chủ sự cầm lấy phương thuốc, gật đầu liên tục, xong lại nhìn ngó lung tung, thấy không có ai, liền hạ thấp giọng hỏi thêm một câu, "Cô nương, xin hỏi thái tử bị bệnh gì?"
Kỳ thật, những người kề cận như bọn họ đều cảm thấy bệnh của thái tử không hề nhẹ, có người lén lút truyền đi là bệnh lây nhiễm, làm cho hiện tại Trường Nhạc Cung lòng người sợ hãi.
Hắn có tâm tư gì, Hạ Lan Tuyết một cái biết ngay, khóe môi nhất câu, giống như cười mà như không nói, "Chuyện của thái tử điện hạ, là việc ngươi nên nói đến sao ?"
"Nô mới không dám." Chủ sự vội vàng cúi đầu.
Hạ Lan Tuyết hài lòng hừ một tiếng, "Thời gian cụ thể cùng số lần dùng dược, ở trong đây ta đều viết rất rõ ràng, hiện tại ngươi lập tức đi làm đi, ba ngày sau, ta tới nữa. Nếu thái tử có gì bất thường có thể đến Bách Thảo Đường tìm ta."
"Vâng ạ." Chủ sự đáp ứng rồi cầm lấy phương thuốc, mang theo bọn cung nữ thái giám đi làm.
Xem người khác bận rộn, Hạ Lan Tuyết cũng có chút ít mệt nhọc, giằng co hơn nửa đêm, không mệt sao được?
Nàng duỗi duỗi cái lưng mỏi, đang chuẩn bị rời đi, tự mình hồi phủ.
Nhưng mới ra Trường Nhạc Cung, liền bị một nhóm cung nữ ngăn cản.
"Gì vậy ?" Hạ Lan Tuyết kéo kéo áo choàng, ánh mắt trêu chọc nhìn các nàng.
Cung nữ tản ra, Nam Cung Nguyệt vênh vang đắc ý đi tới trước mặt nàng, thần sắc khinh miệt nhìn nàng, cười lạnh, "Ơ, Bổn công chúa còn tưởng là thiên kim tiểu thư của cái gia đình giàu có nào? Hóa ra là cái con nhà bán thuốc ."
"Công chúa?" Hạ Lan Tuyết thoáng lệch nghiêng cái đầu, dò xét cẩn thận Nam Cung Nguyệt, trong đầu tìm kiếm trí nhớ kiếp trước, tựa hồ chưa từng gặp qua cái tiểu điêu ngoa này.
"Ngươi là công chúa sao?" Nàng hỏi, dù sao, trong cung công chúa quá nhiều, nàng nhớ không rõ cũng dễ hiểu.