Hạ Lan Tuyết gấp rút rút tay về, lưu loát đứng lên, áy náy nhìn Cung Nam Triệt cười, "Xin lỗi, hắn không thích ta chạm vào nam nhân khác."
Nói xong, cầm vạt áo lên, nhanh chóng đuổi theo Cơ Hoa Âm.
Nam Cung Triệt đứng nguyên tại chỗ, nhìn tiểu bóng dáng đang chạy như bay ở phía trước, đáy mắt lộ ra ánh sáng hứng thú, có lẽ, tiểu nha đầu này thật sự có bản lĩnh bắt lại khối băng Tử Sơ kia đâu.
"Lục ca, sao huynh lại để cho tiểu tiện nhân kia chạy đi?" Nam Cung Nguyệt khinh công không được việc, đuổi theo Hạ Lan Tuyết nửa ngày mà không được, làm cho chính mình mệt mỏi thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi.
"Không để cho nàng chạy còn có thể thế nào? Lục ca cũng không dám bắt nàng." Nghĩ tới vừa rồi ánh mắt lúc rời đi của Cơ Hoa Âm, khóe môi Nam Cung Triệt vui vẻ càng sâu.
Nam Cung Nguyệt nhìn hắn như vậy, tức giậm chân, "Sao phải sợ ? Huynh rõ ràng là không muốn Cơ Hoa Âm ca ca yêu thích ta. Cho nên, nghĩ biện pháp đưa nữ nhân khác tiếp cận hắn."
Nam Cung Triệt nghe nói kích linh một tý, đưa tay liền gõ vào đầu muội muội một cái, "Nha đầu chết tiệt kia, lời này của ngươi mà bị người khác nghe được, lại làm cho người ta hiểu lầm Lục ca ngươi thích nam nhân."
"Chẳng lẽ không phải?" Nam Cung Nguyệt che lấy cái trán, hung dữ trừng mắt hắn, "Huynh đừng nghĩ dụ dỗ ta, kỳ thật, huynh cũng thích Hoa Âm ca ca, đúng không?"
"Khụ..." Càng nói càng ngoại hạng, hắn đường đường Đại Chu quốc Lục hoàng tử, nhưng là 100% thuần khiết đàn ông, thích cũng là cái loại đó da trắng tướng mạo đẹp, trước sau lồi lõm nũng nịu tiểu mỹ nhân, sao lại truyền ra lời đồn đại thái quá như thế này chứ?
Nhưng, nếu là người khác bị truyền ra như vậy, không nổi điên tối thiểu cũng phải giải thích, nhưng Nam Cung Triệt là loại người chỉ sợ không có mình thiên hạ không loạn.
Hắn khẽ nhíu mi, vẻ mặt tịch mịch ưu thương, "Ai, Thất muội, trên đời này chỉ sợ cũng chỉ có ngươi là hiểu biết ta . Tử Sơ kia ngu ngốc, uổng ta đối hắn một phen thâm tình, hắn lại làm như không thấy, thế nhưng lại động tâm với tiểu nha đầu kia, ngươi nói, điều này làm cho ta làm sao mà chịu nổi? Luận tư sắc, mỹ mạo của Lục ca ngươi kém tiểu nha đầu kia sao?"
Nam Cung Nguyệt nhìn hắn tình chân ý thiết, bi thương đau thương, quả thật làm nổi hết cả da gà, một bên xoa xoa cánh tay, một bên không phục hỏi, "Ngươi nói Hoa Âm ca ca thực sự động tâm với nha đầu kia?"
"Ừm." Nam Cung Triệt nghẹn ngào gật đầu nhẹ.
Nam Cung Nguyệt cắn cắn môi, vẻ mặt phẫn uất, "Làm sao có thể? Hắn ngay cả Minh Ngọc tỷ tỷ đều không thích, như thế nào lại vừa ý cái nha đầu xấu xí kia?"
"Ta đây lại không biết, hay là ngươi tự đi hỏi hắn đi." Nam Cung Triệt hướng về nàng nháy mắt mấy cái.
Nam Cung Nguyệt hừ lạnh một tiếng, "Ta phải đi hỏi ngay."
"Vậy ta cũng đi." Nam Cung Triệt vội vàng đi theo muội muội, muốn xem tiếp kịch hay.
Phía trước, Hạ Lan Tuyết giống như tiểu tức phụ đi theo bên người Cơ Hoa Âm, dè dặt hỏi, "Ngươi ghen tị? Ta cũng không để hắn đỡ ta mà."
Hơn nữa, ai bảo hắn làm cho nàng ngã chứ.
Cơ Hoa Âm đột nhiên lại bắt được cánh tay của nàng, lần này không cùng nàng dông dài, trực tiếp tống nàng tiến Trường Nhạc Cung, uy hiếp nói, "Gia cho ngươi nửa canh giờ, nếu như Hiền phi nương nương không tốt lên, trước hết gia rút lưỡi ngươi sau đó phế đi cặp chân ngươi."
"Này, không nên ác độc như vậy ?" Hạ Lan Tuyết lập tức không đồng ý, như thú nhỏ kéo xiêm y của hắn, đòi giải thích, "Đến cùng ngươi đối với ta là như nào ? Không phải là muốn ta làm tức phụ sao? Sao lại hung ác với ta? Lại là tuốt đầu lưỡi, lại là phế chân . Ta thật muốn bị tàn phế thành như vậy, để cuối cùng người chịu khổ cũng là ngươi. Thấy tức phụ của mình bị tàn phế như vậy, ngươi có thể chịu được sao?"