Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc

Chương 162-2: Hạnh phúc, nở hoa kết quả (hoàn)




“Hoa Âm.” Nàng nhịn không được muốn vén khăn voan lên nhìn hắn, nhưng tay mới chạm tới khăn voan, liền bị hắn nhẹ giọng quát bảo ngưng lại, “Ngoan, trở về phòng ta cho nàng kéo lên.”

“Ta muốn nhìn chàng một chút.” Nàng bước gần đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói.

Không đợi hắn trả lời, liền nghe thấy hỉ bà ở đó hô to: Nhất bái thiên địa.

Nàng không biết lạy về phía nào, liền đứng ở bên người hắn, theo hắn lạy.

Nhị bái cao đường.

Bởi vì hai người bọn họ cũng không có trưởng bối ở chỗ này, liền để cho Tiết mama cùng vị tộc trưởng nơi đây ngồi vào vị trí trưởng bối, nhận lễ bái.

Phu thê giao bái, sau là đưa vào động phòng.

Nghe thấy câu này, Hạ Lan Tuyết kích động tim cũng muốn từ trong lồng ngực nhảy ra ngoài.

Ngoan ngoãn khéo léo để mặc cho hắn dắt, cùng nhau tiến vào tân phòng của hai người.

Mới vừa vào đến phòng, nàng thở phào một hơi, liền muốn vén khăn voan lên, nhưng mà Thu Hương ngăn lại, “Tiểu thư, khăn voan phải do Cô gia vén, mới may mắn.”

“Á?” Như thế nào bên cạnh lại đổi thành Thu Hương rồi? Hạ Lan Tuyết theo bản năng kéo khăn voan xuống, vừa nhìn mọi nơi trong phòng, nơi nào có Cơ Hoa Âm.

“Cô gia đâu rồi?”

“Cô gia ra bên ngoài tiếp rượu rồi, tiểu thư, người ngoan ngoãn chờ một lúc, cô gia đau lòng cho tiểu thư, nhất định sẽ không để cho tiểu thư chờ lâu.” Thu Hương dụ dỗ, vội vàng trùm lại khăn voan thay nàng.

Mà lúc đó, Cơ Hoa Âm lấy lý do tửu lương không tốt lắm, đỡ Lâm An say khướt đi về phía bên này, một thân hỉ bảo vui mừng kia, viền tơ vàng bao quanh mãng xà màu đen theo cử động của con người mà phát sáng lóe lên, chiếc đèn lồng chiếu lên khuôn mặt đã vốn tuấn mỹ của hắn làm càng nhiễm thêm một tầng mị hoặc rực rỡ.

Cả phòng tràn đầy không khí vui mừng...

Bên trong tân phòng được bố trí đẹp đẽ quý giá, cây nến hỉ màu đỏ đang cháy, xuyên qua mành lụa mỏng Lưu Tô nhìn lại, nữ nhân ngồi ngay thẳng ở đầu giường, hình như có chút chờ không được, một đôi tay nhỏ bé trắng noãn kia gần như muốn vân vê xiêm áo đến nhàu rồi.

Hắn vui vẻ cười một tiếng, cất bước đi vào.

Thu Hương vội vàng nghênh đón, đưa tới gậy uyên ương.

“Mời tân lang vì tân nương vén hỉ khăn, từ đó vừa lòng đẹp ý!”

Theo Thu Hương nâng cao giọng nói, Cơ Hoa Âm cầm lên gậy uyên ương, nhẹ nhàng vén lên khăn voan đỏ tươi kia.

Ngón tay có chút hơi run rẩy, tim, vào thời khắc này càng đập nhanh vô cùng, Cơ Hoa Âm cảm thấy lần đầu tiên trong đời khẩn trương mà lại vui vẻ như thế.

Cuối cùng, hắn thở một hơi thật dài, hai tròng mắt bình tĩnh nhìn, trên tay vén lên, đánh rơi chiếc khăn gấm đỏ tươi, một bộ giá y màu đỏ chiếu lên dung nhan nữ tử như hoa đào vậy, trong lúc đó ánh mắt lóe ra hào quang rực rỡ.

“Hoa Âm, cuối cùng chàng cũng là người của ta rồi.” Nàng đứng dậy, kích động ôm lấy hắn, đầu nhỏ ngước lên, vô cùng đắc ý nhìn hắn.

“Đúng vậy, cuối cùng thì ta cũng là người của nàng.” Đầu ngón tay thon dài của Cơ Hoa Âm nhẹ nhàng điểm ở trên chóp mũi nàng, quay người lại, trong tay nhiều thêm hai ly rượu, cười nói, “Uống xong rượu hợp cẩn, mới thật sự là.”

“Ừ” Hạ Lan Tuyết cầm lên liền ngửa cổ uống.

Cơ Hoa Âm đưa tay đè lại, cùng cánh tay nàng đan chéo với nhau, đút rượu trong tay mình vào trong miệng nàng, nhìn nàng kinh ngạc ngơ ngác, dứt khoát bản thân lại tự uống chén kia của nàng, chợt hôn lên đôi môi đỏ mọng căng đầy của nàng.

Cứ như vậy lại từng chút từng chút đút cho nàng.

“Ngô.” Hạ Lan Tuyết trợn to hai mắt, thế nhưng hắn dùng miệng uy rượu cho nàng uống? Rượu hợp cẩn là uống như thế này sao?

Hơn nữa, đây là cái rượu gì vậy? Thế nào mới uống một chút liền chóng mặt?

Nụ hôn của hắn rơi xuống như mưa tỉ mỉ dịu dàng từng chút từng chút, nàng say, say vô cùng, chẳng biết y phục trên người bị hắn cởi ra lúc nào, da thịt bại lộ ở trong không khí lạnh lẽo, nàng có chút lạnh, thân thể liền run lên, nhưng bên trong thân thể, lại giống như có ngọn núi lửa đang phun trào, từng luồng nham thạch nóng bỏng ở dưới sự trêu chọc của hắn mà phun trào ra.

“Ngô, Hoa Âm.” Nàng cắn răng, phiền muộn cực kỳ, cảm giác bản thân mình ở dưới thân hắn như con cừu đang đợi làm thịt.

“Đừng sợ, hôm nay, ta sẽ dịu dàng.” Hắn nhẹ giọng thủ thỉ, áp vào bên tai nàng thật thấp dụ dỗ, thân thể nhẹ nhàng đè lên trên người nàng, sợ đè ép nàng, vậy mà, dưới thắt lưng cũng là hung hăng trầm xuống.

“ Tuyết Nhi, cuộc đời này, ta quyết sẽ không phụ nàng.”

“Ngô...” Nước mắt nơi đáy mắt nàng chợt chảy xuống, cũng không rõ là đau, hay là lời của hắn để cho nàng nhớ ra điều gì đó.

Chỉ cảm thấy hết thảy tốt đẹp lúc này giống như một giấc mộng, đau đớn tê dại ở đáy lòng nhảy lên, trong đầu loạn mãnh liệt, nàng run rẩy đáp lại, “Hoa Âm, cuộc đời này, ta chỉ là thê tử của chàng, vĩnh viễn không phụ chàng.”

“Ngoan.” Hắn hôn nàng thật sâu, bắt đầu chuyển động chậm chạp mà kiên định.

Ngoài cửa, Thu Hương đỏ mặt nghe được âm thanh tinh tế nhỏ nhẹ, rất trấn định cho lui những hạ nhân hầu hạ khác.

Chính mình lại ngăn cản mấy trận ở bên ngoài, chỉ sợ lại có người không thức thời sẽ tới quấy rầy.

Bên trong nhà, ánh trăng xuyên vào cửa sổ, dịu dàng chiếu vào trên giường, màn trướng không nén được tiếng rên rỉ, kèm với tiếng thở dốc nặng nề, khuấy động một phòng không khí ái muội.

Đêm vừa mới bắt đầu, ở nơi này hắn và nàng trầm luân trong mê ly...

——

Tất cả cũng chưa kết thúc, một năm sau, Hạ Lan Tuyết nâng bụng bầu, nhàm chán ở trong thư phòng của Cơ Hoa Âm tìm kiếm những thứ bị hắn tịch thu * khi đó, trong lúc vô tình phát hiện ra một tấm mệnh phù.

Nhưng là Hạ Lan Tuyết của nàng.

Lúc này nàng mới hậu tri hậu giác phát hiện, thì ra là người nam nhân này, rất có thể cũng giống như mình, từ kiếp trước mà đến, vì tìm nàng mà đến.

Cho nên mới rời đi kinh thành gấp như vậy, tất cả là bởi vì đại sư phê mệnh cách của nàng.

Nàng, Hạ Lan Tuyết, từ nhỏ có mệnh phượng hoàng, bất kể người nam nhân nào làm Hoàng đế, quanh đi quẩn lại nàng đều là Hoàng hậu.

Nếu muốn phá mệnh này, nhất định phải mang nàng rời xa kinh thành, năm cập kê mang thai sinh con.

Khụ... Hạ Lan Tuyết xem chợt cảm thấy hoang đường vô cùng, ngẫm lại, mới thành thân được nửa năm, Cơ Hoa Âm suốt ngày liều chết đè nàng ra, sau đó, không có việc gì liền nhìn về phía bụng nàng mà ngắm, hóa ra đều bởi vì cái này.

Nàng còn tưởng rằng mình có sức quyến rũ vô biên, để cho nam nhân này đắm chìm trong đó không cách nào tự kềm chế đấy.

Suy nghĩ một chút, cảm thấy nhụt chí, nam nhân này mới không phải cái loại người đắm chìm trong tình yêu đó, cũng ví dụ như, kể từ sau khi nàng có bầu, cho dù hắn còn muốn, cũng có thể chịu đựng, có mấy lần, nàng nghĩ tới muốn hoảng, trêu chọc hắn mọi cách, bị hắn giam ở trong phòng, để cho nàng ngủ một mình.

Mấy lần sau, nàng cũng vậy.

Ô ô, thì ra so sánh với việc có nàng, hắn chính là càng muốn có hài tử.

Mới nghĩ tới cầm vật này đi tìm hắn đối chất, nhưng nghĩ lại, lỗ mũi lại ê ẩm.

Chuyện của kiếp trước, đối với hắn cũng là tổn thương, có lẽ hắn cũng không dám lặp lại thêm một lần nữa đâu?

Cho nên, mặc kệ đại sư này phán mệnh cách có thật hay không, hắn cũng sẽ làm theo.

May mắn, cho tới bây giờ, bọn họ trôi qua rất tốt.

Lặng lẽ cất lại mệnh phù này, Hạ Lan Tuyết nhẹ nhàng bước ra cửa, từ đó, không có hỏi đến chuyện này.

Chẳng qua là, rời xa kinh thành, ở ẩn tại trấn nhỏ Hạ Lan Tuyết cũng không biết.

Một năm nay, kinh thành xảy ra rất nhiều chuyện lớn.

Đầu tiên, Tiên hoàng bởi vì thân thể có bệnh nhẹ, truyền ngôi cho Lục hoàng tử Nam Cung Triệt.

Điều này làm cho bá quan văn võ cả triều đều kinh hãi, ai có thể nghĩ tới người luôn luôn tiêu sái không chịu gò bó, vô tâm với ngôi vị Hoàng đế là Lục hoàng tử, cuối cùng lại ngư ông đắc lợi, trở thành Tân hoàng của Đại Chu?

Hoàng hậu thật sự là mở rộng tầm mắt, vốn là một lòng muốn bồi dưỡng Nam Cung Khế, cuối cùng bị Tiên hoàng tứ phong một nơi, đi đến vùng Tây Bắc hoang vu xa xôi nhất.

Cũng có lời đồn đãi, là Nam Cung Khế tự mình xin đất phong.

Mà người vốn một lòng muốn leo lên hoàng gia Hạ Lan Chi, lại bởi vì tính kế cho Nam Cung Nguyệt, thay mặt gả cho Hoàng tử Vệ Quốc, không nghĩ tới Hoàng tử này cũng là sói đội lốt cừu, bề ngoài có dáng vẻ tao nhã, bên trong cũng là một tên cầm thú biến thái.

Hơn nữa sau khi biết được Hạ Lan Chi là một Công chúa giả, lại càng ngày càng hành hạ nghiêm trọng hơn, nghe nói, gả qua chưa đến một tháng, liền hương tiêu ngọc vẫn, cuối cùng ngay cả thân thể Trầm di nương cũng xuống dốc, cực kỳ bi thương.

Hạ Lan Phong vốn còn muốn trông cậy vào cái khuê nữ Hạ Lan Chi này có thể bay lên cành cao làm Phượng Hoàng, ai ngờ lại rơi vào cái két cục như vậy, ông ta ở trên quan trường cũng không được thuận lời, về nhà, không có sung sướng tự tại giống như ở Hạ Lan phủ trước kia, liền đổ tất cả sai lầm đến trên người Trầm thị.

Cuối cùng, một tờ hưu thư bỏ Trầm thị.

Trầm thị nản lòng thoái chí, vào một đêm, một cây đai lưng treo cổ tự tử chết rồi.

Lúc này Hạ Lan Phong thành người cô đơn, về sau, lại liên quan tới một vụ án một vị quan liêu nhận hối lộ, mũ quan bị tước, lại vẫn bị tống vào trong ngục tù nửa năm.

Sau khi ra tù, thân thể đã sớm không được tốt, may mắn được Tam phu nhân Hạ Lan phủ ra cửa nhìn thấy, mang ông ta về trong phủ.

Chẳng qua là, lúc này Hạ Lan Phong yếu đến sắp chết, sống không tới nửa tháng nữa.

——

Thế sự vô thường, nhân quả luôn có báo ứng.

Mà khi Hạ Lan Tuyết đang trải qua cuộc sống gia đình tự tại tạm ổn của mình, một ngày nào đó, trong Cơ phủ đột nhiên tới một người.

Bạch y xuất trần, nhẹ nhàng như tiên, nhìn từ bóng lưng, cực kỳ giống một người.

Nhưng Hạ Lan Tuyết không có nghĩ hắn là cái tên yêu nghiệt đó, dù sao, hai năm rồi, cũng chưa từng thấy qua người kia, nghĩ đến, mọi người đã là người lạ.

Nàng đưa nhi tử cho Thu Hương, để cho Thu Hương mang đi tìm Tiết mama cho ăn.

Chính mình tự đến tiếp đãi vị khách nhân này.

Không nghĩ tới, người này nghe thấy tiếng bước chân của nàng, xoay người lại, vẻ mặt yêu mị kia, lại khiến Hạ Lan Tuyết kinh sợ thiếu chút nữa chạy trối chết.

“Ngươi? Như thế nào lại là ngươi?”

Nghĩ không ra thật sự là yêu nghiệt, trong đầu nàng thế nhưng xuất hiện bốn chữ: Âm hồn không tiêu tan.

“Tại sao không thể là ta?” Thiếu Khâm từng bước từng bước đi tới gần nàng, ánh mắt bén nhọn, giọng nói u oán, “Vị hôn thê của ta bỏ chạy cùng nam nhân khác, chẳng lẽ ta không nên tới sao? Thế nào, hai năm không thấy, ngược lại trưởng thành không ít, cao, cũng mập hơn.”

“Người nào mập.” Nói nàng cao hơn cũng thôi, lại nói nàng mập, đánh chết cũng không thừa nhận.

“Này.” Ánh mắt nàng cảnh giác nhìn chằm chằm hắn, cảnh cáo nói, “Ta cũng nói cho ngươi biết, ta cùng Hoa Âm ngay cả hài tử đều đã có rồi. Ngươi cũng đừng làm bậy gì đấy. coi như ngươi muốn làm cha nuôi, con ta cũng không làm.”

“Ai muốn làm cha nuôi?” Đột nhiên truyền đến một giọng nói thanh thúy.

Hạ Lan Tuyết theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy chẳng biết Cơ Hoa Âm đứng ở ngoài cửa lúc nào, bên người còn có một vị cô nương thanh lệ thoát tục, nhìn bộ dáng tuổi tuyệt đối không vượt qua hai mươi.

“Này, ngươi là ai?” Hạ Lan Tuyết giống như một trận gió chạy ra ngoài, một tay kéo Cơ Hoa Âm đến phía sau mình, sau khi hung tợn trừng hắn một cái, mới quay lại nhìn chằm chằm nàng kia.

“Thẩm Tịch Dao, thế nào, không nhớ rõ?” Thẩm Tịch Dao thấy dáng vẻ giống như gà mẹ bảo vệ gà con của Hạ Lan Tuyết kia, rất không có hình tượng cười ha ha.

Nụ cười này của nàng, ngược lại khiến Hạ Lan Tuyết trợn tròn mắt.

Nữ nhân bộ dáng xinh đẹp khí chất tốt, nàng đã thấy nhiều, nhưng phần lớn các nàng rất chú ý ngôn hành cử chỉ của mình, dáng vẻ của vị trước mắt này, rõ ràng là khuôn mặt thục nữ thon dài, nhưng hình như một chút hình tượng cũng không.

“Này, đừng bắt ta phải đổi mặt chứ, phụ nhân mặt rỗ, nhớ rõ không?” Thấy nàng mờ mịt, Thẩm Tịch Dao nhắc nhở.

Hạ Lan Tuyết suy nghĩ một chút, lúc này mới chợt hiểu ra, “Thì ra là ngươi, ta đã nói rồi, giọng nói ngươi dễ nghe như vậy, như thế nào mặt có thể xấu như vậy được?”

Thẩm Tịch Dao u oán nhìn Thiếu Khâm ở trong nhà, hừ nói, “Còn không phải bởi vì hắn, hắn biến ngươi thành như vậy, ta còn tưởng rằng hắn thích như vậy đấy.”

“Hắn?” Hạ Lan Tuyết tò mò nhìn Thiếu Khâm một chút, lại nhìn Thẩm Tịch Dao một chút, chỉ cảm thấy một cỗ mập mờ ở giữa hai người này, bất giác cười một tiếng, “Các ngươi?”

“Đừng nghĩ loạn.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Tịch Dao xệ xuống, có chút như đưa đám, nói, “Đầu óc tên hỗn đản này chết rồi, một lòng chỉ nhớ kỹ ngươi, đối với ta, ngay cả ta con mắt cũng không nhìn.”

Bên này, Cơ Hoa Âm thấy hai nàng giống như bạn cũ gặp lại, nên cũng không quấy rầy, đi thẳng vào phòng, cùng Thiếu Khâm nói chuyện.

Hạ Lan Tuyết vừa nghe thấy lời này của Thẩm Tịch Dao, liền kinh ngạc, “Ngươi thích Thiếu Khâm?”

“Thế nào? Không thể sao?” Thẩm Tịch Dao liếc nàng một cái, “Bổn cô nương thích hắn đã hai mươi năm rồi.”

“Hả?” Hạ Lan Tuyết giật mình không nhỏ, ngay sau đó cười nói, “Vậy sao ngươi còn không có bắt hắn lại đi? Không phải chứ, gần hai mươi năm, có rất nhiều cơ hội mà.”

“Ai nói không đúng đâu.” Thẩm Tịch Dao hung tợn nói, “Vốn là, cô nãi nãi suy nghĩ muốn tim của hắn, muốn hắn yêu ta thật lòng thật dạ.”

“Bây giờ thì sao?” Hạ Lan Tuyết giảo hoạt hỏi.

Thẩm Tịch Dao giậm chân, liếc nàng một cái, “Để tránh đêm dài lắm mộng, cô nãi nãi muốn thân thể hắn trước cũng được.”

“Ừ.” Trẻ nhỏ thật dễ dạy.

Thẩm Tịch Dao lại xoắn xuýt, “Nhưng mà, ta đánh không lại hắn, bỏ thuốc còn khiến mình bất tỉnh.”

“Vô dụng.” Hạ Lan Tuyết đang muốn truyền thụ một ít chiêu số cho nàng, không nghĩ tới, trong nhà có động tĩnh.

Trong chớp mắt, chỉ thấy hai đạo bóng dáng phá tan nóc nhà. Lại đánh nhau rồi.

Vậy mà, Hạ Lan Tuyết cùng Thẩm Tịch Dao lại đều coi như không thấy gì, nam nhân mà, tinh lực quá dồi dào, thỉnh thoảng đánh nhau, coi như hoạt động gân cốt là được.

Hai tiểu nữ nhân, liền ngồi ở trong sân, vừa xem đánh nhau, vừa thương lượng cách thu phục nam nhân.

Không nghĩ, Thiếu Khâm đột nhiên rơi xuống đất, Thẩm Tịch Dao không hề nghĩ ngợi, theo bản năng đều đã phi thân qua đó, nhưng lại dung thân thể mình làm đệm thịt cho hắn.

Một màn này, quả thực khiến Hạ Lan Tuyết sợ ngây người.

Nhìn Thẩm Tịch Dao bị áp đến hôn mê, Hạ Lan Tuyết quá sợ hãi, mới nghĩ tới đi nhìn một chút, cô nương kia lại hướng nàng nhẹ nhàng nháy mắt.

Hạ Lan Tuyết lập tức hiểu, lôi kéo Cơ Hoa Âm liền đi.

“ Mặc kệ bọn họ sao?” Cơ Hoa Âm hoài nghi hỏi.

Hạ Lan Tuyết giảo hoạt cười, “Chính bọn họ sẽ lo tốt cho bản thân.”

Nàng nghĩ, có lẽ Thiếu Khâm đối với nàng chỉ là một loại chấp niệm, đối với Thẩm Tịch Dao cũng không phải thật sự vô tình đi, nếu không, làm sao có thể cho phép một nữ nhân quấn mình nhiều năm như vậy

Chỉ mong, bọn họ sẽ có kết quả tốt.

Giống như, nàng cùng nam nhân của nàng, hạnh phúc, nở hoa kết quả!

(hoàn)