Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc

Chương 12: Khó có thể mở miệng




Hạ Lan Tuyết vừa nói vừa nhìn về phía Tôn lão đầu.

Lão nhân này cũng coi như trượng nghĩa, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa, còn giúp giải thích, "Gia, lão già cổ hủ này có thể làm chứng, nàng thật sự là đương gia của Bách Thảo đường."

Cơ Hoa Âm không biến sắc, đuôi mắt nhàn nhạt đảo qua người hắn.

Tôn lão đầu nét mặt già nua run lên, vội vàng oán trách Hạ Lan Tuyết, "Ngươi cái nha đầu này làm sao tự nhiên lại chạy vào đây ? May mà gia chúng ta nhân từ nương tay nếu không cái mạng nhỏ của ngươi cũng mất rồi."

Nhân từ nương tay? Hạ Lan Tuyết che lấy cái cổ, oán hận trừng mắt với nam nhân cương thi trước mặt này.

"Bổn cô nương có lòng tốt, muốn đến cứu mạng ai đó, không ngờ xém chút nữa bị giết chết."

"Tại sao ngươi biết gia bị thương?" Ánh mắt sắc bén của Cơ Hoa Âm khẽ nheo lại nhìn chằm chằm làm cho Hạ Lan Tuyết cảm thấy da đầu tê dại.

Hạ Lan Tuyết không tự nhiên gãi gãi đầu, được rồi, kiếp trước nàng rất ghét ánh mắt này của hắn, dường như có thể nhìn thấu mọi chuyện, dường như làm cho mọi thứ đều đông cứng.

Nhưng là, đã sống hai đời, tại sao nàng còn sợ chứ? Mạnh mẽ ngẩng đầu lên, Hạ Lan Tuyết tự tin quát lớn.

"Ngươi không cần quan tâm tại sao ta lại biết được, tóm lại, vết thương trên người ngươi, trên đời này ngoại trừ ta, không có người thứ hai có thể trị khỏi."

Lời này vừa ra, không phục đầu tiên chính là Tôn lão đầu.

"Này, tiểu nha đầu, người không lớn nhưng bản lãnh khoác lác lại không nhỏ, ngươi cho rằng lão phu là cái gì?"

"Ngài là lão đại phu?" Hạ Lan Tuyết nhìn thoáng qua bên cạnh, cố ý để mắt dò xét hắn.

Tôn lão đầu trong nháy mắt cảm giác tôn nghiêm bị khiêu khích, tức giận râu ria phun phì phì, "Tiểu nha đầu, lão già cổ hủ này nhưng lại là thiên hạ đệ nhất thần y." Thực không phân biệt tốt xấu.

"Phải không?" Hạ Lan Tuyết bày tỏ hoài nghi, "Ai nhận định ?"

Tôn lão đầu nhất thời giật mình.

Hạ Lan Tuyết lại ha ha cười, "Tốt lắm, lão bá, ngài y thuật đứng thứ nhất, nhưng là, nhưng đối với cổ độc này chưa chắc đã thông thạo, nếu không sẽ không dùng thuốc lung tung thế này."

"Dùng thuốc lung tung?" Tôn lão đầu hoàn toàn bị chọc tức, la ầm lên, "Xú nha đầu, ngươi đừng tưởng rằng ngươi là người của Bách Thảo Đường, có thể tùy tiện nói lung tung, hôm nay nếu ngươi không nói rõ ràng, lão già cổ hủ này sẽ không khách khí ."

"Lão bá, ngài đừng nóng giận." Hạ Lan Tuyết cười nhẹ nhàng, ngược lại nhìn về phía Cơ Hoa Âm mặt lạnh nhạt, thoáng kề sát vào hắn, hạ thấp giọng hỏi, "Gia, xin hỏi sau khi bị thương, trên người có phải có chỗ khó chịu nhưng khó mở miệng hay không?"

Cơ Hoa Âm mi mắt khẽ nâng, con mắt như hắc thạch lạnh lùng nhìn nàng.

Tôn lão đầu thấy thế, nóng nảy, "Gia, ngài cũng đừng nghe nha đầu kia nói bậy, nàng mới từng này tuổi, có thể biết cái gì?"

"Cắt, ta đương nhiên hiểu." Hạ Lan Tuyết ưỡn cao bộ ngực, nói đạo lý rõ ràng,

"Vị gia này là bị người hạ cổ độc, hơn nữa còn là ác xà cổ độc kỳ lạ nhất, mọi người đều biết, xà là dâm, tà vật, trúng cổ độc này mà nói."

"Ha ha." Nàng cố ý dừng lại, nhìn Cơ Hoa Âm xấu xa cười, "Gia, sau khi trúng độc, có phải hay cảm thấy toàn thân thú huyết sôi trào, dục, nhìn qua hỏa hừng hực thiêu đốt, làm cho ngươi - - "

Nàng quay đầu đi, cúi xuống bên cạnh tai Cơ Hoa Âm, nhỏ giọng trắng trợn nói một câu, "Có phải khẩn cấp muốn tìm nữ nhân đến khoái hoạt khoái hoạt?"

Cơ Hoa Âm khóe môi cong lên, lộ ra thoáng cái ý tứ sâu xa cười, "Có chút ý tứ, nói tiếp phải giải như thế nào?"

"Gia, ngài đừng tin nàng, gia đang độ tuổi thanh xuân, muốn nữ nhân..."

"Đi ra ngoài." Cơ Hoa Âm lạnh như băng cắt đứt lời nói của Tôn lão đầu.

Tôn lão đầu bị nghẹn, lẩm bẩm, "Rất bình thường."

Nhưng mà, chủ tử lên tiếng, hắn không dám phản bác, đành phải ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Hạ Lan Tuyết trong lòng có chút ít đắc ý, mặc cho ngươi lãnh khốc, tử thần trước mặt, vẫn phải ngoan ngoãn nghe theo nàng?

Tuy nhiên, Cơ Hoa Âm ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng, "Gia chuẩn ngươi xem thử, giải không xong, muốn cái mạng nhỏ của ngươi!"