Long Noãn Noãn không vui nhíu mày, chẳng lẽ lão Thừa Tướng này cũng ủng hộ Hoàng hậu cùng Thánh Nguyên Vương gia loạn luân? Làm quốc trượng còn không thỏa mãn sao? Còn muốn làm cái gì?
Long Noãn Noãn nhẹ nhàng cười, "Thừa Tướng đại nhân nói lời này rất kỳ quái, Bổn cung không trở về Phượng Vũ cung, chẳng lẽ ở lại trong lãnh cung bốn bề lạnh lẽo đó sao?"
Thừa Tướng cả kinh, mặc dù Quế ma ma có nhắc với ông ta trước, Hoàng hậu nương nương bây giờ với trước đây không giống nhau, ông ta còn không tin, bây giờ nhìn lại, hình như là thật....
"Noãn Noãn, rốt cuộc con sao vậy? Con..." Long Chiếu An theo trực giác vươn cánh tay, hình như muốn xác nhận Long Noãn Noãn có phải đang sốt hay không.
Long Noãn Noãn nhanh như chớp tránh thoát, miễn cưỡng vân vê sợi tóc, khóe môi mỉm cười cũng không giận, "Thừa Tướng đại nhân, Bổn cung không có bệnh, cũng biết mình đang nói cái gì, làm cái gì!"
Cánh tay Long Chiếu An dừng giữa không trung, khó giấu được sự lúng túng.
"Dạ, Hoàng hậu nương nương!" Ông ta gật đầu, thái độ cung kính.
"Thừa Tướng đại nhân tìm Bổn cung có chuyện gì?" Long Noãn Noãn nhàn nhạt mở miệng, thói quen bắt chéo chân.
Nếu như cổ đại có thuốc lá thì tốt biết bao, cà phê cũng được!
Long Chiếu An nhìn cô nương đang vắt hai chân, trong ánh mắt có sự nghi ngờ, ông ta nhẫn nhịn, không làm rõ mục đích tới đây lần này, chỉ nói: "Mẫu thân người vô cùng nhớ nhung người, nếu như có thể, xin nương nương nói một chút với Hoàng thượng, trở về phủ thăm người thân?"
Có lẽ Noãn Noãn của ông ta có điều gì khó nói nên lời cũng không chừng!
"Được!" Noãn Noãn nhàn nhạt đồng ý.
Long Chiếu An ngồi một lúc, chỉ quan sát Long Noãn Noãn, cũng không có nhìn ra sơ hở gì, nhưng lại có cảm giác kì quái, vì vậy liền cáo từ, mau chóng rời khỏi Phượng Vũ cung.
Bên ngoài Phượng Vũ cung, Long Chiếu An nói khẽ với Quế ma ma: "Ngươi nhất thiết phải chú ý mọi hành tung của nương nương, nếu như có gì khác thường liền lập tức bẩm báo với ta, biết không?"
Quế ma ma lập tức gật đầu một cái.
Xuyên qua cửa sổ đang mở, lạnh lùng nhìn hai người ở cửa cung đang bàn luận, Long Noãn Noãn cười lạnh thành tiếng. Xem ra nàng phỏng đoán không sai, Quế ma ma này quả thật chính là người giám thị nàng! Lạnh lùng ngắm nhìn cung đình hoa lệ, khắp nơi đều là âm mưu quỷ kế, nàng bĩu môi, lập tức trở về phòng. Nàng phải nhanh chóng chế ra thuốc giải, cò kè mặc cả với Hoàng đế, mau chóng rời đi mới đúng.
Ngự Thư Phòng Hoàng đế.
Một nam tử vận trang phục màu trắng, tóc đen dùng mũ vàng thắt, ánh mắt như ngưng đọng cả bầu trời đêm ngàn năm, hờ hững để lộ tia sầu lo. Hắn đứng ở dưới cửa, bóng lưng gầy tuyệt đẹp bị ánh trăng kéo vô cùng dài, đường cong hoàn mỹ càng không thể bắt bẻ, đó là một vẻ đẹp thuần túy mà đơn giản. Ánh trăng nhàn nhạt, thậm chí có thể nhìn ra vẻ tái nhợt, mạch máu như tơ gần như trong suốt trên da thịt, tinh xảo đến không gì sánh kịp, mơ hồ lộ ra sắc thái có bệnh.
"Độc của Hoàng huynh hôm qua lại phát tác?" Mộ Dung Thánh Khuynh lo lắng mở miệng hỏi.
Nam tử mặc đồ trắng chậm rãi gật đầu một cái.
"Độc này phát tác tần suất càng ngày càng cao, Hoàng huynh, chúng ta phải nghĩ ra kế sách vẹn toàn!" Giọng nói của Mộ Dung Thánh Khuynh có chút gấp gấp nóng nảy.
Ba năm, Hoàng đế lên ngôi ba năm, nhưng cũng bị độc này hành hạ ba năm.
"Có thể có biện pháp gì? Trẫm chính là một con cờ bị chi phối, giang sơn Vương triều Mộ Dung, sớm muộn...." Hắn bỗng nhiên dừng lại, không có nói tiếp, mà ho nhẹ hai tiếng.
Mộ Dung Thánh Khuynh đang muốn nói nữa, chỉ thấy Hoàng đế âm thầm nháy mắt với hắn, hắn liền dừng lại.
Cửa phòng bị gõ vang năm lần.
"Là Cầm Nhi!" Mộ Dung Thánh Khuynh thở phào nhẹ nhõm, tiến lên mở miệng.
Thiếu niên mặt ngọc lắc mình đi vào, cung kính quỳ gối trước mặt Hoàng đế, "Hoàng thượng, hôm nay Hoàng hậu lại đến điện Bích Khê, chỉ là nương nương nói bên trong có con chuột, sai người tới bắt chuột!"
"Hả?" Trên mặt Hoàng đế đột nhiên hiện lên hứng thú, "Bắt chuột? Thú vị thú vị!"
Mộ Dung Thánh Khuynh không hiểu nói, "Bắt chuột có gì thú vị chứ!"
Hoàng đế trầm mặc, chỉ là cười không nói, trầm ngâm hồi lâu, hắn dịu dàng cười nói, "Đã như vậy, Thánh Khuynh, ngươi tự mình dẫn người đến điện Bích Khê lục soát một lần, nhớ, lục soát cẩn thận một chút, nếu như phát hiện hang chuột... Cửa ngầm, lập tức phong kín!"
Mộ Dung Thánh Khuynh kêu lên một tiếng sợ hãi, rốt cuộc hiểu rõ, lập tức lên tiếng, "Dạ, Hoàng thượng!"
"Để tránh đêm dài lắm mộng, hãy đi ngay bây giờ!" Mộ Dung Thánh Anh nhẹ nhàng cười nói, khuôn mặt trắng nhìn có chút bệnh tật lộ ra ánh sáng nhạt kỳ dị, "Ngàn vạn lần không được khiến con chuột quấy rầy Hoàng hậu nữa."
"Dạ!" Mộ Dung Thánh Khuynh lập tức lĩnh mệnh ra cửa.
Mộ Dung Thánh Anh ngoái đầu nhìn lại, nhìn vầng trăng kia, khóe môi lần nữa nở nụ cười dịu dàng mà thanh khiết.
Chuyện càng ngày càng trở nên thú vị!
Đêm đến, Long Noãn Noãn không tài nào ngủ được, vừa nghĩ tới tình cảnh của mình phức tạp như thế, nàng lại thấy không buồn ngủ.
Đứng dậy, đứng ở phía trước cửa sổ, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới phong thư quỷ quái xuất hiện tối hôm qua, đẩy ra cửa sổ, nhoài người ra ngoài nhìn mới phát hiện ngoài cửa sổ nối liền với hoa viên. Đầu mùa đông, trong hoa viên hoa đã điêu tàn, chỉ còn lại vài gốc cây trường thanh, vài chiếc đèn lồng màu đỏ ở trong hành lang đung đưa, mà thị vệ đi tuần hình như cũng không dám tới gần nơi này, chỉ ở ngoài hoa viên trăm mét rồi nhanh chóng vụt qua.
Long Noãn Noãn đột nhiên cảm thấy kích động muốn chạy trốn, có lẽ vì ở gian phòng bị đè nén quá, vừa nghĩ tới Quế ma ma giám thị nàng, cả người liền cảm thấy khó chịu.
Áo tím vụt bay, Long Noãn Noãn thi triển khinh công nhanh chóng biến mất ở hành lang.
Vừa đúng lúc nàng cũng muốn tìm một chỗ, xem xem võ công còn có thể tăng lên mấy bậc, như vậy xuất cung mới có thể sinh tồn.
Dễ dàng tránh thoát được bọn thị vệ, đi vào một vườn hoa bỏ hoang, xuyên qua vườn hoa này, Long Noãn Noãn thấy giống một lâu viện đã bị bỏ hoang từ lâu.
Viện này trong vòng trăm thước không có một bóng người, đổ nát cũ kĩ, cạnh cửa giật tung trong gió.
Long Noãn Noãn đứng ở trước cửa, quan sát bốn phía, quyết định nơi này chính là chỗ về sau nàng còn phải tới, vươn tay, thử dò xét định đẩy cửa gỗ dầy cộm nặng nề, một tiếng cọt kẹt, cửa kia thế mà tự mở ra.
Nhờ ánh trăng, Long Noãn Noãn thấy rõ địa thế trong viện, chỉ thấy nơi nơi là cỏ hoang, gió vừa thổi, tiếng sột soạt vang lên, giống như đã rất lâu không có người ở.
Chân bước vào viện, một miếng biển gõ màu đen không trọn vẹn để ngang trên đất, phía trên chữ đã không thấy rõ, chỉ có chữ ở giữa kia mơ hồ khó phân rõ —— thứu! Chỉ là Long Noãn Noãn chỉ lo hưng phấn, nhưng không lưu ý.
Mặc dù hoang vu, nhưng là Noãn Noãn cũng rất hài lòng, tự do hít thở không khí, rốt cuộc có thể cảm nhận được sự tồn tại của mình.
Xác định không ai theo sau, liền xoay người đóng cửa phòng lại.
Tư thế chuẩn bị đã xong, từ từ bật hơi, luyện công. Long Noãn Noãn ngạc nhiên phát hiện những chiêu thức kia chẳng những không mất đi, mà bây giờ lúc nàng thi triển hình như càng có thêm nhiều hơn một loại sức mạnh không thể miêu tả, hình như....
Con mắt sắc của Long Noãn Noãn chợt lóe nghi ngờ, dù là ở chỗ tối tăm vẫn khó che giấu được ánh mắt sáng ngời.
"Không ngờ trong hoàng cung Vương triều Mộ Dung này còn có cao thủ!" Đột nhiên, một tiếng cười khẽ của nam tử truyền đến, một bóng đen trong nháy mắt đánh về phía Noãn Noãn.
_________________