Trong phòng, Mộ Dung Thánh Anh chậm rãi quan sát bốn phía, chợt nhíu mày cười một tiếng, "Mặc dù phòng ngủ Hoàng hậu không đủ xa hoa, nhưng rất ấm áp, so với tưởng tượng của trẫm giống nhau như đúc!"
Noãn Noãn miễn cưỡng dựa nghiêng ở một bên, hai chân vắt chéo, thuận tay thả một quả nho vào trong miệng, ghê tởm trợn mắt nhìn thẳng, "Mộ Dung Thánh Anh, đừng đóng kịch nữa, nơi này chỉ có hai người chúng ta, ngươi đeo mãi cái mặt nạ kia không mệt mỏi sao?"
Mộ Dung Thánh Anh chậm rãi thu hồi ánh mắt, đứng ở cửa sổ, mỉm cười dịu dàng với Noãn Noãn, "Hoàng hậu vẫn cho là trẫm đang diễn trò? Chẳng lẽ trẫm khiến cho Hoàng hậu thiếu tin tưởng như thế sao?"
Nói xong, hắn còn thở dài một cái, trong đôi mắt còn có vẻ u sầu.
Noãn Noãn lạnh lùng quay mặt sang ngó ra ngoài cửa sổ, thật sự không muốn đấu trí cùng người đàn ông này nữa. Lúc này đã là gần tối, mơ mơ hồ hồ có thể nhìn thấy gia đinh và nha hoàn trong phủ Thừa tướng bận rộn, chắc là vì đang chuẩn bữa tối long trọng.
"Quế ma ma!" Noãn Noãn chợt ngồi thẳng người, nhẹ giọng hô.
"Dạ, nương nương, có nô tỳ!" Quế ma ma lập tức vội vã mở cửa phòng, cung kính khom lưng đứng ở trước cửa.
"Nói với bọn họ, bữa tối đưa vào trong phòng là được rồi, không cần kinh động... bọn họ!" Noãn Noãn hơi do dự, một tiếng cha mẹ vẫn còn không kêu ra miệng, cuối cùng chỉ có thể dùng "bọn họ" thay thế.
Quế ma ma sững sờ, "Hoàng hậu nương nương, Thừa tướng đại nhân nói để tẩy trần cho Hoàng thượng và người…”
Noãn Noãn nhàn nhạt nhìn Mộ Dung Thánh Anh một cái, "Bà đi nói đây là ý tứ của Hoàng thượng, bữa tối đưa vào phòng là được!"
Trước mặt mọi người, đối mặt với Long Chiếu An cùng Long phu nhân, Mộ Dung Thánh Anh không chừng lại muốn biểu diễn một phen, hắn không chê mệt mỏi, Noãn Noãn lại sợ những hành động với lời nói ra vẻ thân thiết như thế, sợ mình tiêu hóa không tốt, cho nên vẫn là đơn giản thì tốt hơn!
Quế ma ma theo trực giác liếc nhìn Mộ Dung Thánh Anh.
Mộ Dung Thánh Anh lập tức gật đầu một cái, hình như rất là hài lòng, "Hoàng hậu muốn cùng trẫm ăn một bữa cơm đơn giản ấm áp, phải đi nói như vậy!"
"Dạ!" Quế ma ma vội vàng đồng ý, lập tức lui ra ngoài.
Noãn Noãn lạnh lùng nhìn nam nhân một cái, khóe môi bĩu một cái, "Sói đuôi dài!"
Mộ Dung Thánh Anh trên mặt còn là mang theo nụ cười dịu dàng, chỉ là trong con ngươi xanh đen còn có thêm ý đồ sâu xa.
Một bữa cơm, mặc dù thức ăn vô cùng tinh xảo nhưng bởi vì hai người, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, cho nên hoàn toàn không thưởng thức ra mùi vị.
Cơm nước xong, Quế ma ma liền cung kính nói, "Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Long phu nhân đang ở đại sảnh chờ, nói là nhớ thương nương nương, muốn cùng nương nương trò chuyện, kính xin Hoàng thượng ân chuẩn!"
Đôi mắt Mộ Dung Thánh Anh tối sầm lại, nụ cười kia càng thêm dịu dàng, "Nên hàn huyên một chút, Hoàng hậu, mẹ con các nàng khó được gặp mặt, đi đi! Chỉ là nhớ trở lại đó!"
Nói xong, hắn lại mập mờ nắm tay Noãn Noãn, mặt đến gần, như sắp hôn.
Noãn Noãn nhanh chóng thu tay trở về, ngước mắt, bắt gặp trong mắt nam nhân tràn đầy nụ cười ranh mãnh.
"Đi thôi!" Noãn Noãn đứng dậy, mặc kệ hắn, trực tiếp đi theo Quế ma ma ra cửa.
Nàng cũng biết, Long Chiếu An cùng Long phu nhân dùng trăm phương ngàn kế đưa nàng từ trong cung ra, nhất định có chuyện muốn nói với nàng. Đối với những bí mật trên người Hoàng hậu, nàng cũng tò mò, không bằng nhân cơ hội này tìm ra lời giải!
Trong đại sảnh, Long phu nhân thấy Noãn Noãn ra ngoài, hành lễ như cũ, nói mấy câu khách sáo rồi mới nói, "Noãn Noãn, phụ thân đại nhân đang ở thư phòng chờ con đấy, có chuyện quan trọng nói với con!"
"Được!" Noãn Noãn đáp, cùng Long phu nhân đi ra chủ viện, đi về phía tiền viện.
Bởi vì Hoàng thượng đến, cả phủ Thừa tướng cũng thêm thủ vệ, sân to như vậy càng treo đầy đèn lồng chiếu sáng màu đỏ, chiếu rọi cả khu viện sáng như ban ngày.
Thông qua cửa tám góc, tiến vào vườn hoa, Noãn Noãn đột nhiên đánh hơi được một mùi hương kỳ dị, nàng ngẩn ra, nhanh chóng lớn tiếng kêu lên, "Nín thở, có độc!" Nhưng là vẫn chậm, Quế ma ma và bốn nha hoàn cầm đèn trước mặt, còn có Long phu nhân bên cạnh nàng tất cả đều xụi lơ trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
Noãn Noãn nhanh chóng ngậm thuốc giải trong miệng, ngước mắt nhìn lại, bàn đá xanh trên đường phía trước, một bóng người màu đen mờ ảo đứng đó, toàn thân trên dưới là chiếc áo choàng màu đen ôm lấy người, chỉ có con ngươi đang phát ra ánh sáng quỷ dị.
Sát khí liên tục không ngừng tản ra từ trên người áo đen.
Người tới hình như cũng không kinh ngạc Noãn Noãn bình yên vô sự, giống như đã sớm liệu trước đây là việc bình thường, im lặng giơ tay cầm vũ khí lên.
Mượn ánh trăng sáng, Noãn Noãn thấy trên vũ khí có màu xanh lá cây nhàn nhạt.
Có độc! Noãn Noãn cười lạnh, cười người ám sát này múa rìu qua mắt thợ, từ trước đến đây chưa có độc nào là nàng chưa giải được!
Âm thầm vận khí công đề phòng, chuẩn bị chờ tên ám sát đến đây sẽ cho hắn một kích nặng nề.
Lưỡi kiếm lạnh lẽo gào rít lao tới....
"Noãn Noãn cẩn thận!" đột nhiên giọng của Hoàng đế lang sói từ phía sau truyền tới, đồng thời Noãn Noãn bị đẩy ra.
Hoàng đế lang sói vọt tới trước mặt Noãn Noãn, kéo Noãn Noãn ra, bản thân cũng muốn tránh né nhưng vẫn chậm một bước, lưỡi kiếm này làm rách ống tay áo của Hoàng đế lang sói. Lưỡi kiếm sắc bén lướt theo ống tay áo Hoàng đế lang sói vạch một đường, trên lưỡi dao dính máu.
"Ai nha, bắt thích khách!" Hoàng đế lang sói run giọng kêu lên, giống như thật sự bị thích khách kinh sợ đến, vừa gọi, vừa vụng về tránh né, thật là nhếch nhác.
Noãn Noãn vốn định đi lên hỗ trợ nhưng vẫn thay đổi chủ ý. Nàng thật muốn xem Mộ Dung Thánh Anh rốt cuộc còn phải ngụy trang tới khi nào!
Thích khách lao kiếm về phía ngực Mộ Dung Thánh Anh, Mộ Dung Thánh Anh né tránh không kịp, ngồi phịch mông trên mặt đất, hai tay bám về phía sau nhếch nhác di chuyển, muốn tránh né đường kiếm của tên thích khách kia.
Noãn Noãn rốt cuộc vẫn không nhịn được xông lên phía trước, vẩy tay về phía thích khách.
Thích khách kia sững sờ, nhanh chóng thụt về sau, sau đó hung hăng nhìn Noãn Noãn một cái, lập tức không thấy bóng dáng.
Bốn phía rất nhanh vang lên tiếng bước chân, Mộ Dung Thánh Khuynh dẫn theo thị vệ chạy tới, vừa thấy được Hoàng đế lang sói ngồi bệt trên mặt đất, dáng vẻ chật vật, lập tức quỳ xuống đất nói: "Hoàng huynh người không có sao chứ? Người của chúng ta đều trúng thuốc mê của chúng…”
"Không có việc gì, các ngươi lui xuống đi!" Mộ Dung Thánh Anh nhỏ giọng mở miệng, đợi mọi người tan hết, hắn vẫn ngồi ở trên đất, quệt môi, làm ra vẻ đáng thương nhìn Noãn Noãn, "Hoàng hậu, trẫm gãy lưng rồi, có thể đỡ trẫm dậy không?"
Noãn Noãn không tin nhìn hắn, "Thật sao?"
Mộ Dung Thánh Anh ánh mắt càng thêm vô tội u oán, "Trẫm còn lừa nàng sao, không tin nàng tới nhìn mà xem, không phải nàng biết y thuật sao?" Hắn nói xong, liền âm thầm lầm bầm một câu, "Dầu gì trẫm cũng bị thương vì nàng, sao nàng có thể máu lạnh như vậy?"
Noãn Noãn lạnh lùng tiến lên, "Ta cho là nên xử lý vết thương của ngươi trước!"
Mộ Dung Thánh Anh sững sờ, nhìn theo ánh mắt Noãn Noãn, lúc này mới phát hiện ra trên ống tay áo bị chém rớt một mảnh, lộ ra dấu vết bị thương. Vết thương không lớn, lại có màu đen.
"Ai nha, độc!" Mộ Dung Thánh Anh kêu lên, hai mắt tối sầm rồi hôn mê bất tỉnh.
Noãn Noãn trố mắt đứng nhìn, thật sự nhịn không được trợn trắng mắt, ngồi xổm người xuống, xử lý vết thương đơn giản cho hắn, dễ dàng giải độc.
Khuôn mặt nam nhân có chút tái nhợt, khóe môi hơi rũ, rõ ràng có chút vô tội.
"Xì!" Noãn Noãn nghĩ tới bộ dạng nam nhân mới vừa rồi bị thích khách đuổi giết liền không nhịn được nở nụ cười, nếu như hắn nói thật.....Noãn Noãn ngẩn ra, đột nhiên ý thức được cái gì, hốt hoảng nhíu mày, xoay người đi thẳng tới cửa, hướng về phía thị vệ cách đó không xa la lớn, "Này, Hoàng đế hôn mê, mấy người các ngươi tới đây nâng hắn đi!"
Nói xong, đi thẳng tới trước mặt Long phu nhân, nhẹ nhàng vỗ bà, nhìn bà chậm rãi tỉnh lại cười một tiếng, "Chúng ta đi thôi!"
Đáng tiếc, sói đội lốt dê, vĩnh viễn không phải dê!