Ngước mắt, trông thấy khuôn mặt buồn bã của Lệ phi, hình như không có gì thay đổi, giống như cũng không có chuyện gì xảy ra.
Chẳng lẽ Lệ phi cũng không biết nước hoa này có thể khiến ong vò vẽ đốt? Hiện tại chính là mùa sinh sôi nẩy nở của ong vò vẽ, lực công kích rất cao, một khi đốt người sẽ gây ra triệu chứng tim đập nhanh, hô hấp suy kiệt, sau trái tim là buồng phổi, thận, gan chờ xảy ra suy kiệt. Ở nơi cổ đại này, điều kiện có hạn, bị ong vò vẽ đốt chính là chết!
"Có ai không, cứu mạng, có rất nhiều ong vò vẽ!" cung nữ phía ngoài đã loạn cả lên, nhưng đám ong kia căn bản không vướng víu với bọn họ mà bay thẳng vào trong điện.
Noãn Noãn nhanh chóng đứng dậy, cầm lấy cây nến trên bàn, nhanh chóng đốt một mồi lửa nhỏ, sau đó cầm nến đứng ở bên cạnh Lệ phi, một mặt đối phó ong vò vẽ tập kích, một mặt là phòng bị bên Lệ phi.
Từ đầu đến cuối Lệ phi chỉ nằm ở trên giường không nhúc nhích, chỉ là vẻ mặt lo lắng nói, "Tỷ tỷ, ong vò vẽ ở đâu ra mà nhiều như vậy!"
Noãn Noãn không nói lời nào, đợi một nhóm ong vò vẽ lại gần, tiện tay nắm một khối băng gạc, dẫn lửa, quăng về phía ong vò vẽ.
Những con ong vò vẽ bị lửa thiêu phải lập tức chạy trốn tứ phía, rất nhanh liền không thấy bóng dáng. Chẳng qua bây giờ là đầu đông, trên đất bình thường cũng đặt thảm hoa, lửa kia rơi trên mặt thảm khiến cái thảm đắt giá xuất hiện một lỗ thủng to.
"Có ai không, mau cứu hỏa!" Các cung nữ hốt hoảng xông tới, cùng nhau dập, lúc này mới tắt hẳn.
Lệ phi thở phào nhẹ nhõm, dường như là cảm thán còn sống sau tai họa.
Tâm tình Noãn Noãn không tốt bằng, nàng sẽ không ngây thơ cho rằng đây chỉ là tai nạn ngoài ý muốn!
Từ chuyện hạ độc ở lãnh cung và bây giờ là ong vò vẽ đốt, nàng càng chắc chắn có người trăm phương ngàn kế muốn mình chết, rốt cuộc là ai?
"Tỷ tỷ, tỷ không sao chớ?" Lệ phi khó khăn chống đỡ, phía dưới chỉ còn lại một tấm thân xương xẩu, giọng nói xa xôi như tới từ địa ngục, làm cho người nghe không rét mà run.
"Không sao, chỉ là bệnh của ngươi rất nghiêm trọng!" Noãn Noãn ngồi lại ở trên giường nàng ta, cách hơn nửa màn che nhìn nàng ta, "Nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi đang dùng loại thuốc nào? Tại sao muốn dùng lại?"
Lệ phi như có điều suy nghĩ nhìn Noãn Noãn một cái, đột nhiên kín đáo cười nói, "Tỷ tỷ, ta hỏi tỷ một chuyện, tỷ trả lời ta...ta sẽ nói cho tỷ biết!"
Noãn Noãn gật đầu một cái, "Ngươi nói đi!"
"Tỷ có yêu Hoàng thượng không?" Lệ phi chợt khom người, hình như muốn nhưng cuối cùng vẫn không được, chỉ là dùng một đôi mắt bầm đen, tròng trắng mắt nhiều, con ngươi ít, quỷ dị nhìn chằm chằm Noãn Noãn.
Noãn Noãn sững sờ, trực giác đúng là muốn bật cười, đang muốn trả lời, ngoài điện chợt truyền tới thanh âm lanh lảnh của thái giám, "Hoàng thượng giá lâm!"
Lệ phi, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy chợt thẹn thùng, nhưng mà lúc nhìn về Noãn Noãn lại thêm sắc bén hơn.
Noãn Noãn cười lạnh trong lòng, nếu như nàng là Lệ phi, cả ngày bị chính người đàn ông mình yêu hành hạ như thế, dù cho tình địch là tỷ tỷ của mình thì cũng có thể ra tay sát hại.
Rốt cuộc Mộ Dung Thánh Anh muốn làm cái gì? Không ép Lệ phi đến điên khùng, không bức tử được Hoàng hậu thì không bỏ qua thật sao?
Noãn Noãn cầm cánh tay gầy như que củi của Lệ phi, nhỏ giọng nói, "Lệ phi, ngươi nghe đây, ta sẽ không yêu người đàn ông kia, vĩnh viễn sẽ không. Mà ngươi, muốn có được trái tim của một người đàn ông, đầu tiên phải có nhan sắc. Dáng vẻ như quỷ này của ngươi người nào thấy cũng sẽ sợ, huống chi là Đế vương có hậu cung ba ngàn phi tần! Nếu như ngươi tin ta, lập tức ngừng thuốc kia, từ từ khôi phục thân thể, nếu như không tin ta, ta cũng không có cách nào!"
Noãn Noãn nói xong, lập tức đứng lên, đột nhiên xoay người hỏi Đạm Cúc phục vụ một bên nói: "Lệ Cảnh uyển có cửa sau không?"
Đạm Cúc theo trực giác nhìn Lệ phi một cái, thấy Lệ phi còn đang sững sờ, sau đó liền gật đầu dẫn Noãn Noãn đi ra từ cửa sau.
Đứng ở bên ngoài Lệ Cảnh uyển, Đạm Cúc cung kính làm lễ, "Hoàng hậu nương nương ngài đi được rồi, Đạm Cúc không tiễn!"
Noãn Noãn gật đầu, nhìn bóng lưng đang dần xa của Đạm Cúc, thực sự quá giống Dạ Đàm.
Nhất định nàng sẽ bồi thường cho Đạm Cúc!
Chuyển mắt nhìn sang bốn phía, Quế ma ma cũng chưa ra ngoài, khó có được thời gian nhàn rỗi, vì vậy liền đi bộ, đi tới đi lui, thế nhưng lại đến một chỗ bốn phía bị phong bế.
Xuyên qua hàng rào nhìn về trong hồ, trời chiều với nhiều dấu vết, ánh sáng đỏ ửng chiếu xuống mặt hồ. Hàng liễu xanh ven hồ rũ thấp giờ đã khô héo, cành lá khô gầy rơi trên mặt hồ, một chút lá đài phiêu đãng, giống như sẽ ánh lên màu bích lục.
Rõ ràng là một cái hồ rất đẹp, tại sao muốn phong bế? Noãn Noãn không hiểu nhíu mày, đi lên đình bên hồ, xuyên qua mặt hồ, đột nhiên trông thấy đối diện một cửa cung tan hoang.
Cái đó là… Noãn Noãn nhớ tới Kim Diện Nhân, đột nhiên khẽ nói thành tiếng, "Linh Thứu cung?"
Linh Thứu cung là cấm địa trong hoàng cung....
Trong đầu đột nhiên nhảy ra lời của Mộ Dung Thánh Khuynh, Noãn Noãn không kiềm chế được xoay người hướng về Linh Thứu cung kia.
Nàng thật muốn xem trong cấm địa rốt cuộc có cái gì mà thần bí như vậy!
Đẩy cửa cung tan hoang ra, hình như tất cả mọi thứ bên trong cũng không có thay đổi, chỉ là vải rách trải theo cái sân, nơi này rốt cuộc có bí mật gì?
Bước chân chậm rãi, cỏ khô ở trong gió phát ra âm thanh lạo xạo, Noãn Noãn rất nhanh liền đi tới giữa sân, liếc mắt chung quanh, chợt bị một mảng Mạn Đà La màu đỏ trong góc tường chập chờn hấp dẫn ánh mắt.
Mạn Đà La màu đỏ còn gọi là hoa Mạn Châu Sa, được gọi là bông hoa nơi địa ngục. Trên kinh Phật viết, một ngàn năm nở, một ngàn năm tàn, hoa lá không bao giờ gặp nhau. Tình không vì nhân quả, duyên nhất định sống chết. Người mê tín có nghe nói nó có thể gợi lại trí nhớ của người chết khi còn sống.
Noãn Noãn đặt mình trong biển hoa màu đỏ, đột nhiên nhớ tới đã từng xem qua một quyển sách, trên sách có nói về một loại đàn tràng thần bí (đàn tràng: nơi làm pháp thuật của thầy tu hay đạo sĩ), chính là dùng loại màu đỏ Mạn Đà La Hoa này tạo thành, về phần có tác dụng gì, nhất thời nhớ không ra.
Chỉ là khắp nơi đều là hoa Mạn Châu Sa, thật sự bộc lộ một loại thần bí cùng mị hoặc, lại như tỏ rõ cái gì.
Noãn Noãn giương mắt, nhìn hoa Mạn Châu Sa phía sân sau, trực giác mách bảo nàng bước từng bước đi theo màu đỏ như máu tươi lên phía trước.
"Nếu ta là ngươi, sẽ không lại bước về trước!" Đột nhiên, giọng của một nam nhân vang lên, nhẹ, phiêu đãng làm cho người ta không thể chống lại được uy nghiêm đó.
Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn, đột nhiên một nam tử y phục màu đỏ bay tới, bóng dáng mơ hồ, đứng ngược chiều ánh sáng, bên cạnh giống như có hào quang năm màu chạy xuôi, mênh mông, đan vào như sợi.
Sợi tóc màu bạc như thác nước rũ xuống thắt lưng nam nhân, gió thổi trông càng xinh đẹp.
Noãn Noãn dừng bước, lạnh lùng nhìn bóng người kia, trong đầu nhanh chóng hiện ra bóng dáng của Kim Diện Nhân, không đúng, hắn không phải Kim Diện Nhân! (Kim Diện Nhân: người đeo mặt nạ vàng)
Thấy Noãn Noãn dừng bước, nam tử kia hình như vô cùng hài lòng gật đầu một cái, chậm rãi xoay người qua.
Noãn Noãn nhìn khuôn mặt nam nhân, cơ hồ quên mất hô hấp.
Đó là một gương mặt cực kỳ đẹp, đẹp đến nỗi không thể dùng bất kỳ ngôn ngữ nào để miêu tả, đẹp đến mức chỉ liếc mắt một cái sẽ khiến cho Noãn Noãn đắm chìm trong đó, giống như có thể vĩnh viễn lưu chuyển không quên....