Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới!

Chương 13: Hoàng hậu hiền đức




Trong mắt Mộ Dung Thánh Ly nhanh chóng xẹt qua tia chán ghét.

Trâu già gặm cỏ non? Noãn Noãn đá mày, chợt huýt sáo một tiếng, dù tiếng không lớn lắm nhưng lại khiến Thái hậu kinh động rụt tay về.

Ánh mắt Dung Yên Nhi đột nhiên tối sầm lại, đôi mắt lạnh lùng trừng về phía Long Noãn Noãn.

Mộ Dung Thánh Ly cũng nhanh chóng chuyển tầm mắt, chỉ là trong ánh mắt lại như có điều gì không thể nói rõ thành lời, có nghi ngờ, cũng có lo lắng.

Noãn Noãn nhàn nhã ngồi ở trên cái ghế tròn, như chưa từng có gì xảy ra, trên mặt mang theo nét cười thanh nhã nhìn thẳng về phía hai người bọn họ.

Một Thái hậu, một Vương gia, bọn họ cũng không sợ bị lan truyền mất mặt thì nàng còn sợ cái gì?

"Đi!" Thái hậu lạnh lùng nói, trực tiếp ra khỏi Phượng Vũ cung.

Trong phòng đám nô tài quỳ đầy đất, không dám thở mạnh, chỉ còn lại Mộ Dung Thánh Ly và Noãn Noãn mắt to trừng mắt nhỏ.

"Các ngươi lui xuống đi!" Rốt cuộc, Mộ Dung Thánh Ly lạnh lùng mở miệng.

"Dạ!" Quế ma ma vội vàng đáp, mang theo đám nô tài đi xuống, hơn nữa còn đặc biệt chu đáo đóng cửa phòng lại.

Noãn Noãn cười lạnh, "Quế ma ma rất nghe lời ngươi nha!"

Mộ Dung Thánh Ly không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn nàng, hồi lâu sau hắn mới nhỏ giọng nói, "Muội có biết muội vừa mới chọc giận Thái hậu?"

Noãn Noãn giả bộ không hiểu, "Chọc giận? Không thể nào, ta chỉ ngứa miệng, huýt sáo một chút thôi mà!"

Sắc mặt lạnh lùng của Mộ Dung Thánh Ly có chút thay đổi, nhưng vẫn tiến lên, vươn tay nhẹ nhàng vân vê vành tai nàng, đụng vào nốt ruồi nhỏ mới có thể khiến sự hoài nghi của hắn tạm thời bình tĩnh lại.

Người có thể dịch dung, nhưng chẳng lẽ nốt ruồi nhỏ trên người cũng có thể sao? Không, đây là Noãn Noãn của hắn, chỉ là.....Hắn nhỏ giọng nói, "Noãn Noãn, đừng tùy hứng, cũng đừng gây chuyện nữa, muội đã đợi ba năm, cũng không còn mấy tháng nữa!"

Noãn Noãn nhanh chóng quay mặt đi, để vành tai nhạy cảm tránh khỏi bàn tay của đàn ông, nhưng nhiệt độ nóng bỏng khiến nàng không nhịn được căng thẳng trong lòng.

"Ta không hiểu ngươi đang nói gì!" Mỗi lần thấy Thánh Nguyên Vương gia, Noãn Noãn đều sẽ sợ hết hồn hết vía, có lẽ thân thể này cũng quen với sự đụng chạm của người đàn ông này nên rất nhạy cảm!

Mộ Dung Thánh Ly chưa từ bỏ ý định nắm chặt lấy bả vai của nàng, "Noãn Noãn, rốt cuộc muội muốn ta làm thế nào? Hôm nay, ta vốn muốn đàm phán với Mộ Dung Thánh Anh, nhưng nghe nói Thái hậu tới nơi này, ta liền lập tức chạy tới, chẳng lẽ điều này còn chưa đủ sao? Muội đã nói sẽ chờ ta, chẳng lẽ chán ghét ta rồi sao?"

Noãn Noãn ngước mắt nhìn đôi mắt tha thiết của người đàn ông, lúc này tất cả trong mắt đều là buồn rầu khổ não.

Noãn Noãn cười lạnh, người đàn ông này có tình cảm với Hoàng hậu thật sao? Chỉ là thật hay không thật đều không quan trọng, bởi vì vị Hoàng hậu kia đã chết, còn người sống là nàng, Long Noãn Noãn!

Noãn Noãn lạnh lùng đứng dậy, thoát khỏi dây dưa với đàn ông, nàng biết thế lực Thánh Nguyên Vương gia rất lớn, chỉ sợ ngay cả vị Hoàng đế kia cũng kiêng kỵ, hiện tại nàng không cần thiết chọc giận hắn.

"Ngài trở về đi, bây giờ ta rất ổn, chỉ hi vọng ngài có thể cho ta chút thời gian yên tĩnh." Noãn Noãn nhỏ giọng nói, trì hoãn thời gian mới là thượng sách, đợi nàng xuất cung, có được tự do, không còn là Hoàng hậu, người đàn ông này cũng sẽ không thể lại làm phiền nàng được!

"Noãn Noãn!" người đàn ông khẽ lên tiếng, hình như vẫn không tình nguyện.

Long Noãn Noãn trực tiếp tiến lên mở cửa phòng, "Nơi này là Phượng Vũ cung, Vương gia thân phận đặc biệt, vẫn không nên ở lại lâu, mời!"

Mộ Dung Thánh Ly nhìn gương mặt tuyệt tình, trong lòng chua xót, chẳng lẽ nàng tức giận vì chuyện của Thái hậu sao? Rõ ràng đã sớm biết rõ mọi chuyện, chẳng lẽ nàng vẫn để ý sao?

"Được, ngày khác ta trở lại thăm muội!" Mộ Dung Thánh Ly cảm giác đã không níu giữ được trái tim của nữ nhân rồi, hiện tại hắn chỉ có thể lui một bước, nhưng ít nhất, hắn càng chắc chắn nữ nhân này là Noãn Noãn, về phần tại sao không giống nhau....

Cửa phòng Phượng Vũ cung, hai người cứ như vậy nhìn nhau, giằng co.

Phía sau ngọn núi phía xa, tuyết trắng cùng tường vi trên tường hòa thành một mảnh, bóng dáng dưới ánh mặt trời, giống như hình bóng trong ảo giác, không thật một cách khác thường.

"Hoàng thượng, Thái hậu đã đi rồi!" Một ám vệ lặng lẽ từ trong mật đạo trong ngọn núi giả ra ngoài, nhỏ giọng bẩm báo.

Bóng dáng màu trắng chợt nhếch môi cười, chỉ là nụ cười kia lại cực kỳ lạnh lẽo, xem ra đã có người giúp nàng giải vây!

Nam nhân xoay người, biến mất trong đầu đông lạnh ghê người.

Ám vệ lần nữa ẩn ở trong núi giả, tất cả, giống như không có gì xảy ra.

Ở nơi xa, Mộ Dung Thánh Ly rốt cuộc cũng bước khỏi cửa phòng, mà cánh cửa sau lưng một giây sau lập tức đóng lại.

Mộ Dung Thánh Ly lạnh lùng đứng đó, hai mấy năm qua, lần đầu tiên cảm thấy bối rối.

Tất cả thay đổi từ đêm trong lãnh cung kia, một đêm kia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì hắn không biết?

"Gia, chúng ta vào triều hay là...." Hàn Ngọc thấy sắc mặt chủ tử ủ dột, nhưng vẫn tiến lên hỏi.

"Đi Phượng Tê cung!" Âm thanh của nam nhân hình như phát ra từ trong cổ họng.

Hàn Ngọc sững sờ, Phượng Tê cung? Gia người....

Không đợi hắn ngẫm nghĩ, nam nhân đã trực tiếp đi về phía Phượng Tê cung, Hàn Ngọc chỉ có thể đuổi theo.

Mộ Dung Thánh Ly từng nghĩ, hoàng cung này đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, trừ một người có thể giở thủ đoạn trước mắt hắn, đó chính là....

Phượng Tê cung ba chữ thiếp vàng to lớn, trải qua phong vũ tiêu tan, nhưng vẫn sáng chói như vậy, giống như là nữ nhân kia, rõ ràng đã là bốn mươi tuổi, nhưng vẫn còn trẻ như vậy.

"Gia, chúng ta vào thật sao?" Hàn Ngọc nhỏ giọng nói, sắc mặt cũng thay đổi.

Hàn Ngọc từ nhỏ theo bên người Mộ Dung Thánh Ly, có thể nói là cùng nhau lớn lên, những việc làm của lão bà trong Phượng Tê cung, hắn chỉ nghĩ thôi đã thấy toàn thân lạnh đến buồn nôn. Nhất là mấy năm này, sau khi Tiên hoàng băng hà, bà ta càng thêm tệ hại hơn, mặc dù Phượng Tê cung đêm xuống không người nào dám đến gần, nhưng tiếng cầu xin của những nam đồng vẫn truyền ra cực xa....

"Hàn Ngọc, mười năm trước bà ta không chiếm được ta như thế nào, mười năm sau càng không thể!" Mộ Dung Thánh Ly nâng đao tước lên tựa như nâng hai hàng lông mày, ngũ quan ẩn chứa vẻ ngông cuồng, "Ta không phải tên Hoàng đế phế vật kia!"

Hàn Ngọc vội vàng cúi đầu, trong ánh mắt thấy nam tử đẩy phiến cửa lớn màu đỏ đậm ra.

Một hồi gió lạnh thổi đến, Hàn Ngọc nhún vai.

Mộ Dung Thánh Ly lạnh lùng nhíu mày, "Hàn Ngọc, ngươi là ám vệ lợi hại nhất do ta huấn luyện, ngay cả cửa ngươi còn không dám vào, về sau sao có thể đi theo ta tiến công lập nghiệp?"

Hàn Ngọc chợt thò cổ dài ra cắn răng đi theo phía sau nam nhân bước chân vào cửa cung.

Cửa lớn màu đỏ cọt kẹt một tiếng rồi đóng lại.



Phượng Vũ cung, cuối cùng Noãn Noãn cũng đuổi được Quế ma ma ra ngoài.

"Dạ Đàm, ngươi lại đây!" Noãn Noãn tựa vào trên giường êm vẫy bàn tay nhỏ.

Dạ Đàm nghe lời quỳ trên mặt đất.

"Đứng lên đi!" Noãn Noãn nhỏ giọng nói, ý bảo cô ngồi.

Dạ Đàm lập tức có bộ dạng thụ sủng nhược kinh.

"Dạ Đàm, ta hỏi ngươi, Thái hậu là mẹ ruột của Hoàng đế sao?" Noãn Noãn nhỏ giọng nói.

Có một số việc, nàng nhất định phải biết. Cũng có thể chuẩn bị tốt hơn.

Dạ Đàm lắc đầu một cái, "Không phải ạ!" Nàng nhìn chung quanh một chút mới nhỏ giọng nói, "Thái hậu không có con cháu, chỉ là Hoàng hậu Hiền Đức được tiên hoàng ngự tứ, mẹ ruột của Hoàng thượng và Thánh Nguyên Vương gia đều chết sớm, không ai có thể sánh ngang với Thái hậu, cho nên Hoàng hậu Hiền Đức được tôn làm Thái hậu!"

"Hoàng hậu Hiền Đức?" Noãn Noãn lắc đầu một cái, khóe môi châm chọc, người như Thái hậu đúng là làm nhục danh xưng này!

"Dạ Đàm, ngươi dẫn ta đến lãnh cung xem một chút!" Noãn Noãn lười biếng đứng dậy.

Hôm nay thấy Thái hậu giá lâm, nói không chừng Hoàng hậu chết đi có liên quan tới Thái hậu, nàng phải đến lãnh cung xem một chút, không biết chừng có thể tìm ra dấu vết, về sau cũng có phòng bị tốt.

"Dạ!" Dạ Đàm vội vàng đón, đang chuẩn bị kêu người, Noãn Noãn ngăn lại, "Hai chúng ta đi thôi!"

Dạ Đàm sững sờ, nhưng vẫn gật đầu.