Hoàng thượng.
Vọng Xuyên vương gia.
Nhiếp chính vương _Mãn Vọng Bắc.
Đoàn cấm vệ quân.....
Họ theo chân bầy sói hoang cuối cùng đi tới một hang động.
Mãn Vọng Xuyên quan sát xung quanh cảm thấy mọi thứ hình như quá mức an toàn thì trong lòng sinh ra lo lắng.
" Hoàng huynh nơi này không được bình thường. "
Mãn Vọng Triết gật đầu.
Người khi nãy thổi sáo dụ mọi người đến nơi này.
Nếu như hắn tính không sai thì ở trong động này chắc hẳn sẽ có mai phục.
Lúc này Mãn Vọng Bắc xuất hiện phía sau họ rồi đột nhiên lên tiếng.
" Vậy thì đành làm hoàng thượng và hoàng đệ thất vọng rồi. Ở đây không có người canh gác cũng không có mai phục. "
Hai người kia nhìn y. Mãn Vọng Triết lên tiếng.
" Nãy giờ ngươi ở đâu? "
Mãn Vọng Bắc đi vào trong động vừa đi vừa nói.
" Lúc hoàng thượng và hoàng đệ đang cùng nhau nói chuyện ta đã đi một vòng quanh đây xem thử. Theo như ta đoán không sai thì mọi việc chính là như vậy! "
Hoàng thượng và Vọng Xuyên cũng chẳng tiện bàn cãi nhiều vì họ đều tin vào phán đoán của y.
Chỉ còn điều....
" Mấy con sói hoang khi nãy chúng dẫn chúng ta đến đây thì đột nhiên rời đi. Ngươi có biết tại sao hay không? "
Lúc này Mãn Vọng Bắc đứng lại.
" Có lẽ khi làm xong việc cần làm thì bọn chúng lập tức rời đi. Nói chung ta chỉ có thể nói người này không hề có ác ý. "
Sau đó bọn họ đi được một đoạn thì một cấm vệ quân đi trước phát hiện ra được một chuyện.
" Bẩm hoàng thượng, phía trước và phía bên phải hình như có ánh sáng."
Mãn Vọng Triết nhìn theo hướng đó.
" Được rồi bây giờ chúng ta chia ra hành động. Có chuyện gì tự lo cho bản thân mình là được rồi không cần thiết làm việc dư thừa. "
Cuối cùng Mãn Vọng Bắc và Mãn Vọng Xuyên cùng năm cấm vệ quân đi phía trước còn Mãn Vọng Triết cùng năm cấm vệ quân còn lại thì về phía bên phải.
Cuối cùng người không thấy, cũng không để lại chút dấu tích nào.
Rõ ràng ở đây từng có người sống, không chỉ một mà còn rất nhiều.
" Có điều tra được gì ko?"
Mãn Vọng Triết hỏi ai cũng lắc đầu.
Vậy mà lúc Mãn Vọng Xuyên bước ra lại cầm theo một tờ giấy trong đó ghi.
" Hoàng hậu đã an toàn! "
Cả ba người họ đều cảm thấy khó hiểu nhưng cũng đành quay về cũng quả nhiên Khuynh Thành đã có mặt ở trong Khuynh Sắc cung.
Hai người khi không tiện vào nên quay về trước chỉ có hoàng thượng ở lại.
Hắn rất tức giận đi đến trước mặt nàng, nắm lấy cổ tay khéo nàng đứng dậy khỏi ghế.
Khuynh Thành vô cùng bình tĩnh hỏi hắn.
" Hoàng thượng có chuyện quan trọng muốn tìm thần thiếp nói chuyện sao?"
Nàng nghe hắn gừ nhẹ.
" Nàng và những người sống trong hang động có quan hệ gì?"
Khuynh Thành nhẹ nhàng hất tay hắn ra rồi ngồi xuống nói chuyện.
" Thần thiếp và họ thì có thể có quan hệ gì? Hoàng thượng ngài quá đa nghi rồi?"
Nàng chưa kịp uống một hớp trà đã bị hắn hất đi.
" Nàng tốt nhất đừng diễn kịch trước mặt trẫm. Trong thiên hạ này chỉ có đại bảo chủ _ trại chủ hắc bang cùng thuộc hạ bên cạnh hắn là có thể điều khiển sói hoang. Bọn họ là tội phạm triều đình mấy năm nay nếu nàng bao che để trẫm biết được nhất định cho các người chết cùng ngày! "
Hắc bang trại là kẻ thù lớn nhất của Mãn Vọng Triết.
Ngoài Mãn Vọng Xuyên thì hắn còn có một hoàng đệ tên là Vọng Nhật.
Năm thập hoàng tử lên chín tuổi vì mắc chứng bệnh lạ nên tiên hoàng ra lệnh cửu vương dẫn theo ấu nhi đi đến phía nam tìm một danh y tên là Triệu Lỗi.
Triệu Lỗi từng là thái y đứng đầu thái y viện được tiên đế cho về quê dưỡng lão.
Nào ngờ giữa đường gặp đám thổ phỉ hắc bang trên đường truy sát một viên quan tham ô.
Cửu vương rút đao tương trợ, hai bên đánh nhau một thuộc hạ của hắc bang trại chém trúng con ngựa.
Con ngựa đau đớn cuối cùng cả Vọng Nhật, và xe rơi xuống núi.
Người chết không thấy xác.Nhiều năm sau đó hắn vẫn cho người tìm kiếm thông tin về băng nhóm này.
" Nếu ngài đã có ý định đó vậy thần thiếp chúc ngài nhanh chóng thực hiện được. "
Nàng nhìn hắn không hề che giấu, không một chút sợ hãi.Đối mặt với một quân vương như vậy mới khiến nàng cảm giác có chút thật.
Thiên tử trong thiên hạ mỗi một lời nói ra đều không đáng tin.
Hoàng đế biết hứa hẹn, biết nói lời ngon tiếng ngọt càng không thể nào.
Người sống trong cung mở miệng ra là đã muốn giết người đó mới là thật.
" Chỉ cần trẫm điều tra được nàng bao che cho họ. Dù nhiều hay ít trẫm cũng sẽ không nương tay."
Con người chính là như vậy mọi chuyện xảy ra xung quanh không liên quan đến mình sẽ cảm thấy rất bình thường.
Nhưng miễn là một người rất quan trọng, một chuyện rất quan trọng đụng đến sẽ gợi lên viết thương.
" Thần thiếp trước giờ chưa từng nghĩ sẽ cầu xin sự tha thứ của người. Nếu như ngày đó xảy ra một mạng này của thần thiếp hoàng thượng muốn hay không thần thiếp cũng sẽ không oán ko trách. "
Nàng nói xong liền đi về phòng.
Một năm qua bổn cung đã đủ mệt mỏi rồi. Chỉ cần trả thù xong bổn cung sống hay chết quan trọng sao?
Ha ha ha!
Không quan trọng!