Độc Hậu Ngang Tàng

Chương 44: Ý chí cuối cùng




Đoàn người của hoàng thượng đi vào rừng khá lâu, từ sáng cho tới khi trời chợp tối.

Tính đến thời điểm hiện tại ngoài việc cơ thể mệt mỏi rã rời thì dường như chưa gặp phải nguy hiểm gì.

Nhiếp chính vương _ Mãn Vọng Bắc.

Y nhìn xung quanh trong lòng cảm thấy hình như có chuyện không lành sắp xảy ra.

Liền nói:

" Hoàng thượng, hoàng đệ...hai người có đang nghĩ những gì ta đang nghĩ hay không?"

Mãn Vọng Triết nhìn y.

" Trẫm biết!"

Vọng Xuyên vương gia thì rút kiếm ra khỏi vỏ, khí thế hiên ngang.

" Nếu đã tới rồi thì chúng ta cũng nên tiếp đãi bọn chúng thật đàng hoàng. "

Chàng nói xong, cấm vệ quân nhanh chóng rút kiếm hướng về phía trước.

Bầy sói hoang trong bóng tối xuất hiện vừa kịp lúc Mặt Trời mọc lên sau ngọn đồi phía xa.

Ánh sáng mập mờ chiếu đến hiện lên những hàm răng nanh trắng nhọn, những khuôn mặt dữ tợn của sự khát máu.

Mãn Vọng Xuyên là người xông lên mở màn trận chiến.

Sau đó những người khác mới theo cùng.

Mãn Vọng Triết hắn thân là hoàng thượng, thân thể đáng giá ngàn vàng không thể tùy tiện ra tay.

Hắn chỉ việc đứng im một chỗ quan sát, còn những người khác bảo vệ hắn.

" Bảo vệ hoàng thượng!"

Ngay cả Nhiếp chính vương _ Mãn Vọng Bắc thường ngày cùng hắn đấu đá lẫn nhau nhưng đến giờ phút này vẫn đứng ra hộ giá.

Mãn Vọng Triết thu hết thảy tất cả mọi việc vào trong tầm mắt lại thấy không ổn.

Nếu cứ để ý hắn thì mọi người chẳng thể nào tập trung mà giết bầy sói hoang dã này.

Bởi vậy hắn rút kiếm một đường xông ra giết chết con súc sinh đang định vồ lấy Mãn Vọng Xuyên.

" Hoàng huynh....huynh...đang làm gì vậy? "

Mãn Vọng Xuyên tức giận đến nói chuyện cũng không rõ ràng.

Nghe vậy hắn cúi đầu nói.

" Trẫm là rồng trong loài người, trong cơ thể trẫm đang chảy dòng máu của người Mãn. Bảo vệ con dân của mình là trách nhiệm của trẫm. "

Cả Mãn Vọng Xuyên và Nhiếp chính vương đều đứng hình khi nghe hắn nói như vậy.

Ai mà có thể ngờ rằng một nam nhân khô khan như hắn lại có thể nói ra mấy câu sến súa như vậy.

Chỉ là trước sự tấn công dồn dập của dã thú bốn chân nên bọn họ không có thời gian nghĩ nhiều.

Mãn Vọng Bắc dừng lại, máu ở cánh tay phải chảy xuống nhỏ giọt trên nền đất đỏ. Vết thương này đau thì có đau nhưng so với mấy lần y chinh chiến xa trường thì đây đã được xem là gì.

" Hoàng thượng tình hình này chúng ta phải chạy thôi! Nếu như còn đánh tiếp sẽ có người mất mạng "

Mấy con sói hoang này ở phía trước xông tới càng lúc càng nhiều.

Giết chết con này thì con khác lại lên.

Như thể nước lũ tràn bờ đê dù có muốn ngăn chặn nhưng cũng không thể nào.

Ngay cả cấm vệ quân cũng sắp không cầm cự được rồi.

Họ dù là người có võ nghệ cao cường một đấu mười, mười đấu một trăm kiểu gì cũng bại.

Hoàng thượng gật đầu đồng ý.

" Aaaa..."

Cùng lúc này lại nghe thấy tiếng kêu khe khẽ.

Họ một đường nhìn lại thì thấy Mãn Vọng Xuyên bị một con sói cắn vào chân.

" Đệ không sao!"

Chàng nói vậy liền vung kiếm kết liễu cuộc đời của con vật vừa rồi.

Hai cấm vệ quân đứng gần người thì đỡ chàng, người thì phòng thủ.

"__.........xxxxxxx"

Đột nhiên tiếng sáo từ đằng xa phát ra,âm thanh đó nghe ra không phải một bài hát. Bầy sói hoang giống như bị một vật vô hình điều khiển lập tức thoái lui.

Mãn Vọng Triết nhìn Nhiếp chính vương _ Mãn Vọng Bắc và Mãn Vọng Xuyên.

" Chúng ta cũng nên đi thôi! "

Nghe vậy Mãn Vọng Bắc không chần chừ gì mà chạy ra ngăn cản.

" Hoàng thượng người làm vậy e rằng không được. Trong khu rừng này chúng ta không thông thuộc địa hình, càng không biết rõ người điều khiển bầy dã thú khi nãy là ai."

Mãn Vọng Triết leo lên lưng ngựa.

" Trẫm không có nhiều thời gian để quan tâm những chuyện này. Bây giờ trẫm chỉ muốn gặp được nàng. "

Nói rồi thì phi ngựa đi.

Vọng Xuyên vương gia và đoàn cấm vệ quân cũng phóng ngựa chạy theo.

Trước khi đi Mãn Vọng Xuyên còn để lại một câu.

" Hoàng huynh mau lên!"

Cuối cùng chỉ còn duy nhất Mãn Vọng Bắc ở lại.

Mãn Vọng Bắc khẽ cười.

" Xem ra ngoại trừ nàng thì chẳng còn nữ nhân nào có thể khiến cho ta và hoàng thượng có thể cùng đúng chung một chiến tuyến. "

Y nhìn xung quanh xem tình hình rồi mới theo cùng.

Cách đó không xa Duy Nặc đứng trên cây cổ thụ cao nhìn bọn họ.

Nhìn đoàn người vội vã đi theo dấu vết do mình để lại.

" Mấy người hết kẻ này đến kẻ khác vì nữ nhân đó làm nhiều việc như vậy đến cuối cùng có đáng hay không? "

Duy Nặc trầm mặc quay đầu đi.

Nhưng có lẽ một con người mồ côi phụ mẫu từ nhỏ không được ai quan tâm.

Đến khi lớn khi trưởng thành lại lấy việc chém giết làm niềm vui thì làm sao biết được thế nào là yêu thương, thế nào là trân trọng một người.

Đâu biết rằng....

Tình yêu chính là mù quáng như vậy đó.

Tim rung động rồi ngừng có được không?