Từ lúc nàng bị Đường Mặc bắt đến đây đã được nữa ngày rồi.
Không khí nơi này hình như không tốt lắm, đặc biệt lạnh.
Nàng quay sang hỏi thuộc hạ của y tên là Duy Nặc.
" Đại bảo chủ nhà các ngươi bộ bị điên sao mà chọn các hầm băng này làm căn cứ?"
Duy Nặc giật mình, giáo dác nhìn xung quanh.
Y thầm nghĩ cũng may đại bảo chủ không có ở đây nếu không là chết chắc.
" Hoàng hậu nương nương đừng có kinh thường đại bảo chủ của bọn ta. Ngài ấy là người mà trong giang hồ ai cũng phải kính phục. "
Khuynh Thành nhìn y.
" Vậy ngươi nói xem huynh ấy đã làm gì mà khiến người khác phải kính phục?"
Ánh mắt của nàng rất rõ ràng.
Chính là kinh thường cái người tên Đường Mặc đó. Đều là giả vờ để moi được một chút thông tin trong miệng tên này.
Duy Nặc nghe nàng hỏi vậy liền trở nên đắc ý.
" Đại bảo chủ cướp giàu giết nghèo đổi lại rất nhiều ngân lượng và lương thực cho anh em trong bang trại. "
Nữ nhân nào đó chống mắt lên xem cái bộ dạng tôn sùng của Duy Nặc đối với Đường Mặc.
" Người ngây thơ như ngươi cũng có thể làm thổ phỉ sao?. Để bổn cung nói cho ngươi biết hành vi đó của tên kia chính là làm việc sai trái."
Duy Nặc mặt đỏ lên vì tức giận.
Đại bảo chủ nếu như ngài không dặn dò là ta đã đánh cái người này rồi.
" Nương nương..... đại bảo chủ của bọn ta còn rất giỏi vỏ, rất đẹp. Biết bao nhiêu nữ nhân muốn còn không được. Dưới kiếm của ngài ấy là mạng của vô số quan lại. "
Miệng nhỏ nhếch lên khẽ cười.
" Vậy sao? Đại bảo chủ nhà ngươi lợi hại như vậy tại sao bây giờ vẫn còn chưa có thê tử. "
Ngươi tưởng ta bị ngốc sao?
Rõ ràng chỉ là một thổ phỉ.
Lúc Duy Nặc định phản bác lại thì Đường Mặc từ đâu đi vào.
" Bổn tọa chưa có thê tử nhưng đã có ý trung nhân rồi. "
Hắn trầm giọng nói lại còn ra hiệu cho thuộc hạ lui xuống.
Nàng nhìn hắn từng bước đi đến trước mặt mình.
Khuynh Thành chạm nhẹ tay vào tách trà, nhỏ giọng hỏi Đường Mặc.
" Đường Mặc ca ca ý trung nhân của huynh còn sống hay đã chết rồi?"
Hai mắt hắn nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nhưng Khuynh Thành chính là người càng gặp ngu hiểm thì càng gan dạ.
" Sao hoàng hậu nương nương lại hỏi câu này?"
Khuynh Thành hình như rất hài lòng với câu hỏi của y nàng khẽ cười.
" Huynh là đạo tặc sinh sống chẳng phải bằng cách giết người cướp của hay sao? Nếu như huynh có ý trung nhân bổn cung đoán rằng nàng ấy sống chẳng được lâu đâu. "
Người như ngươi sợ rằng bằng hữu thì ít, kẻ thù thì nhiều.
Nếu là người bên cạnh hắn không chết sớm mới là chuyện buồn cười nhất thiên hạ.
"Vậy thần đành phải làm nương nương thất vọng rồi. Ý trung nhân của ta vẫn chưa chết. Có điều nương nương ở đây lâu vậy sao không lo lắng sao?"
Khuynh Thành nghe vậy đương nhiên không được thoải mái nhưng ngoài mặt thì vẫn cười rất vui vẻ.
" Vì sao phải lo lắng? "
Đường Mặc nói với nàng:
" Thần nghe được hoàng thượng cùng hai hoàng đệ của mình đã vào địa phận này rồi. Trước giờ nơi này có quy định người không phận sự phải chết. "
Trong lòng nàng lo nhưng sau khi suy nghĩ kỹ nàng đoán Đường Mặc sẽ không xuống ta giết vua.
Có điều đoàn người của hoàng thượng bị thương là việc khó tránh khỏi.
" Huynh có thể bỏ qua cho họ mà đúng không? Ba mạng đó thiếu đi một huynh đều sẽ gặp phiền phức đúng không?"
Đường Mặc gật đầu.
" Mạng có thể không lấy nhưng cũng không thể phá vỡ quy tắc. Thần sẽ không làm gì quá đáng đâu. "
Kết thúc cái đoạn này quay lại khúc ba nam nhân kia đi tìm nàng.
Trời đã sắp tối rồi mà bọn họ đi mấy vòng kiểu gì cũng quay lại chỗ ban đầu.
Mãn Vọng Triết nhìn họ rồi lên tiếng.
" Hay là các ngươi hồi cung trước để một mình trẫm đi tìm nàng là được rồi. "
Mãn Vọng Bắc đang ngồi nghỉ ngơi liền đứng lên, y chính là bất mãn với người tự cho rằng mình mình đúng.
" Không được, nếu như tìm được nàng chẳng phải công lao đều thuộc về người sao hoàng thượng? "
Lỡ như nàng vì ơn cứu mạng mà đòi lấy thân báo đáp thì sao?
Mãn Vọng Triết giống có mà cũng giống như không bị nói trúng tim đen.
Quả thật hắn vừa không muốn ai gặp nguy hiểm vừa muốn Khuynh Thành chỉ tôn sùng một mình hắn.
Nam nhân có tính chiếm hữu cao không phải rất bình thường hay sao?
Còn chàng vương gia _ Mãn Vọng Xuyên của chúng ta thì lại phi thường ung dung cho ngựa ăn.
Sau cùng vị hoàng thượng oai phong lẫm liệt nào đó cũng chẳng thèm chấp nhặt với Mãn Vọng Bắc.
Chỉ là im lặng mà thôi, không nói gì hết.