Độc Hậu Ngang Tàng

Chương 15: Lần đầu tiên (1)




Từ lúc tuyển tú đến nay đã tròn năm tháng,tính đến hiện tại trong số phi tần có hai người là phi và bốn người làm tần.

Khuynh Thành là hoàng hậu,họ mỗi sáng đều đến thỉnh an nhưng lại bị nàng đuổi về.

Mặc dù nàng đã nói khi nào gọi hãy đến nhưng vì đó là quy tắc nên cả đám người đều đứng trước cổng Khuynh Sắc cung đợi chứ không dám bước vào vì sợ hoàng hậu nổi giận.

" Hoàng hậu nương nương hay là người cho họ vào đi nếu cứ để họ đợi ngày này qua tháng nọ sợ là không hay cho lắm. "

Tiểu Thúy biết rõ vì chuyện này mà thái hậu đối với hoàng hậu cực kỳ chướng mắt.

Khuynh Thành thấy tiểu Thúy nói rất có lý,dù sao quy định đã đặt ra nàng cũng nên tuân thủ.

" Được vậy ngươi cho họ vào đi!"

Tiểu An thay tiểu Thúy ra gọi đám phi tần đó vào.

Khuynh Thành ngồi trên ghế được giáp vàng óng ánh còn họ thì ngồi ở hai hàng ghế gỗ trước mặt nàng.

Ngoại trừ Hải phi thì năm người còn lại là Vân phi, Tuyền tần,Nghi tần, Hà tần, Châu tần chỉ nghe qua danh của nàng chứ chưa từng thấy mặt.

Bây giờ nàng ngồi trước mắt họ, Khuynh Thành mặt phụng y màu đỏ xinh đẹp như đóa mẫu đơn diễm lệ, nàng toát ra vẻ thanh thuần nhưng lại mang cốt cách cao sang khó gần.

Mỗi một cử chỉ, động tác đều xinh đẹp lạ thường.

" Thần thiếp bái kiến hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương kim an."

Khuynh Thành nhìn kỹ từng người một, tuy mỗi người một vẻ nhưng chỉ có duy nhất Tưởng Gia Nghi là hợp ý nàng.

" Ngồi đi!"

Họ đều ngồi xuống, Lý Bạch Vân nhanh chóng sai nô tì tiểu Trúc của mình mang lên cho một viên dạ minh châu.

" Hoàng thượng tặng cho thần thiếp rất nhiều nên thần thiếp có ý tốt đem qua chia sẻ với tỷ. "

Nàng ta coi như là có ý tốt nhưng lại là đang khoe khoang.

Những phi tần khác nhìn vào đều cảm thấy chướng mắt.

Khuynh Thành rất bình tĩnh chạm nhẹ vào viên dạ minh châu rồi kêu tiểu An cất đi.

" Món quà đó rất đẹp! ".

Nàng nói chuyện không nhanh cũng không chậm làm cho người khác cảm giác có chút bức bách, không yên.

Vân phi cười rất vui vẻ mặc dù ai cũng biết là giả tạo nhưng vì cô ta diễn rất tốt nên ai cũng thấy rất chân thật.

" Muội biết thêu thùa không?"

Vân phi nhanh chóng đáp lại.

" Mặt dù muội không giỏi bằng Tuyền tần muội muội nhưng thêu thùa cũng coi như là có hiểu biết. ".

Tuyền tần có mẫu thân là thợ may giỏi nhất Thiên Sơn quốc đương nhiên tay nghề may vá của cô ấy không ai sánh bằng.

" Nếu biết vậy muội giúp bổn cung may một bước bách thọ đồ bằng vãi nhung thượng hạng, chữ thọ phải được thêu bằng chỉ có màu vàng kim lấp lánh như viên dạ minh châu mà muội vừa nãy đã tặng ta được không?"

Vân phi và mọi phi tần khác đều không hiểu hoàng hậu muốn cô ta thêu một bức bách thọ đồ để làm gì

Chẳng lẽ......

" Hoàng hậu nương nương sắp tới lẽ nào tới sinh thần của thái hậu?"

Khuynh Thành lắc đầu, nàng uống một hớp trà rồi sau đó mới từ từ mà nói.

" Hai ngày nữa là tới sinh thần mẫu thân của tiểu Thúy, bổn cung muốn muội làm để đem đi làm quà tặng. "

Tuyền tần và Nghi tần bật cười, cảm thấy thích thú với những gì hoàng hậu vừa nói.

Vân phi thấy mình giống như bị sỉ nhục thì tức giận đứng dậy nói.

" Ta dù sao cũng là người được hoàng thượng ân sủng, hoàng hậu kêu ta thêu một bức bách thọ đồ cho mẫu thân của một nô tì là đang sỉ nhục ta "

Nàng ta càng nói thì cơn giận càng tăng, giống như muốn nhào tới ăn tươi nuốt sống nàng.

tiểu An và tiểu Thúy liền tới giữ Lý Bạch Vân lại bắt nàng ta quỳ trước mặt nàng.

Khuynh Thành cười vì hạnh động ngốc nghếch không suy nghĩ của cô ta, vì bản tính không coi ai ra gì của cô ta.

" Sủng phi cùng lắm cũng giống như một món đồ chơi được hoàng thượng yêu thương. Ngươi lấy can đảm ở đâu ra mà dám tới đây ra oai với bổn cung. "

Khuynh Thành tức giận quát vào mặt Vân phi, nàng đứng lên chỉ vào mặt cô ta.

Làm mọi người ai cũng hoảng sợ chỉ có Viên Khải Hà trong lúc này rất kính nể nàng vì nàng ta là cháu gái của Viên tướng quân, Hà tần từng học võ đương nhiên nhiều lần thấy người khác cầm thương luyện võ nhưng tuyệt đối chưa thấy ai có khí thế như hoàng hậu.

" Ít nhất ta còn được hoàng thượng yêu thương đỡ hơn nương nương, hoàng thượng dù nhìn một cái cũng không muốn. "

Vân phi vừa khóc vừa nói rất thảm thương, thân là lá ngọc cành vàng con gái của Lý quốc công mà bị người khác đối sử như vậy đương nhiên thích ứng không được.

Hải phi định nói giúp nhưng lại sợ càng làm cho tính khí của hoàng hậu bộc phát.

" Việc làm ngu ngốc nhất của ngươi chính là quá đề cao bản thân mình. Chuyện của bổn cung và hoàng thượng từ khi nào tới lượt ngươi nhúng tay vào. "

Là con gái của Lý quốc công thì đã sao?

Hoàng thượng nàng còn không sợ huống chi là lão già đó.

" Lôi cô ta ra ngoài đánh tới khi nào ngất đi mới thôi!"

Thị vệ ngoài cửa bước vào mặc kệ Vân phi có la lối như thế nào thì vẫn kéo cô ta ra.