Chương 46: Đính hôn (8)
Đúng vậy, gặp ở dưới lầu !
Trước khi bữa tiệc tối nay chính thức bắt đầu, anh ta vẫn luôn đứng cạnh anh hai, hai người cứ thì thầm to nhỏ gì đó.
Hình như anh hai gọi anh ta là Long Tiêu.
Là bạn học kiêm đồng sự trong công việc.
Chẳng trách vừa nãy loáng thoáng nghe cô gái kia gọi anh ta là « Tiêu ».
'Nhược Nhược, chúng ta đi thôi.' Quan Á Á dĩ nhiên không muốn biết anh ta là ai.
Điều cô đang lo là không biết vừa nãy bọn họ nói chuyện có phải lớn tiếng quá rồi không, hay là vì cái anh chàng tên Long Tiêu này quá mức nhạy bén bởi lúc này anh ta đã thoát khỏi sự quấn quýt của cô gái kia, ánh mắt sắc bén thẳng tắp quét về phía hai cô bé đang trốn ở ngoài cửa trộm nhìn mình khiến cho cả cô và Sầm Ngôn Nhược đều giật nảy mình.
'Ai đó ?' Long Tiêu rũ cô gái ra bước thẳng về phía cửa.
'Ai ya, mau chạy đi thôi !' Quan Á Á hốt hoảng kêu lên một tiếng, bỏ lại Sầm Ngôn Nhược đến giờ vẫn còn chưa phản ứng lại kịp, nhấc chân chạy mất.
'Ôi trời, Á Á, đợi chị với !' Sầm Ngôn Nhược vẫn còn sợ hết hồn, tâm trí không phản ứng lại kịp loạng choạng té nhào xuống sàn, chỉ đành trợn to đôi mắt nhìn cô em họ Quan Á Á đã chạy chẳng còn thấy bóng dáng đâu.
Ngày thường cũng không thấy cô em này chạy nhanh đến như vậy, thật là... chẳng có chút nghĩa khí gì hết !
Cửa bị người ta dùng sức kéo ra, Long Tiêu nheo nheo mắt nhìn cô bé chừng 12, 13 tuổi gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ khiếp sợ đang ngã ngồi trên sàn, một hồi lâu sau, khóe môi với những đường nét đẹp mắt hơi gợi lên một ý cười.
Cô bé này không phải là em gái của Sầm Cảnh Duệ đó sao ?
Mới có tí tuổi mà lá gan không nhỏ nhỉ ? Lại dám chạy đến nhìn lén người lớn làm chuyện xấu ?
'Ai vậy Tiêu ?' Cô gái trẻ lúc này cũng đã chỉnh đốn lại y phục xong, ngó ra ngoài khẩn trương hỏi.
Ba cô ta và Phạm tiên sinh có quan hệ hợp tác khá tốt, cô và Bella cũng là bạn học cùng lớp, quan hệ giữa hai người cũng khá là gần gũi cho nên mới được theo ba mẹ đến tham dự tiệc sinh nhật tối nay.
Trong bữa tiệc cũng không phải không có những người thanh niên trạc tuổi cô ngấp nghé muốn làm quen, chỉ có điều, cô lại cực kỳ có hảo cảm với một trong những người bạn thân của vị hôn phu của Bella, sau khi cùng anh ta nhảy xong một điệu nhạc thì chủ động mời anh ta lên lầu. Đều đã đến cái tuổi này, lại còn sống ở phương Tây, ý của cô thế nào không cần nói rõ chắc đối phương cũng biết, anh ta cũng không có cự tuyệt.
Nhưng cô hoàn toàn không muốn bị người khác phát hiện chuyện mình và một người thanh niên chơi trò dã chiến trong bữa tiệc long trọng của người khác thế này.
'Chỉ là một con mèo nhỏ thích xem trộm thôi.' Long Tiêu buồn cười cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống cô bé gương mặt đã đỏ như táo chín kia, đáp với giọng biếng nhác.
Sầm Ngôn Nhược cúi thấp đầu che dấu gương mặt nóng bừng, đôi môi nhỏ mím chặt không dám nhìn thẳng ánh mắt mang theo vô hạn ý cười của người thanh niên đang đứng cách đó không xa.
'Anh mới là con mèo nhỏ !' Sầm Ngôn Nhược thích chó, không thích mèo cho lắm, dĩ nhiên cũng không thích bạn của anh hai gọi mình là mèo.
'Đứng dậy đi, dưới đất lạnh lắm.' Long Tiêu chìa tay về phía cô bé, không cần dùng bao nhiêu sức cũng có thể dễ dàng kéo cô bé dậy.
Cô gái trẻ lúc này đã đi ra, lúc nhìn thấy Sầm Ngôn Nhược, trên mặt không dấu được sự lúng túng ngượng ngùng.
Sợ cô bé sẽ nói với những người khác.
'Chị à, yên tâm đi, em sẽ không nói ra ngoài đâu. Hai người cứ tự nhiên chơi tiếp đi.'
Sầm Ngôn Nhược đã hoàn hồn lại, nói xong câu đó thì túm làn váy chạy như bay xuống cầu thang.
Đây là lần đầu tiên cô và Long Tiêu chính thức gặp nhau, chỉ có điều... ừm... tình cảnh có hơi không hay ho lắm.
Long Tiêu nhìn theo bóng lưng nhỏ xíu của cô bé đang nhấc làn váy biến mất trước mặt mình, ý cười trên môi càng thêm nồng đượm.
'Tiêu, chúng ta tiếp tục chứ ?'
Nhìn thấy Sầm Ngôn Nhược đi rồi, lá gan của cô gái trẻ lại bắt đầu lớn trở lại.
'Thôi đi, quen biết em đúng là rất hân hạnh, Sabrina.'
Long Tiêu lịch thiệp cự tuyệt.
Vốn đối với chuyện trai gái cũng không quá có hứng thú, chỉ có điều, tối nay nhìn thấy sự hỗ động ngọt ngào giữa Sầm Cảnh Duệ và Giang Bối Bối, cậu có chút bị kích thích tới cộng thêm sự chủ động của Sabrina, cậu nghĩ bản thân liệu có phải cũng nên yêu đương một hồi thử xem sao không ?
Bằng không thực sự hơi lãng phí tuổi thanh xuân tươi đẹp thế này !
Chỉ tiếc là đối phương quá mức nhiệt tình, vừa vào nơi kín đáo liền đổi từ bị động sang chủ động bằng một nụ hôn sâu kiểu Pháp.
Đang độ tuổi trai tráng, tinh lực tràn trề, chỉ cần một chút xíu kích thích cũng rất dễ dàng xung động này, được một cô gái gái trẻ chủ động như vậy, nhiệt tình như vậy, cậu... đương nhiên cũng có cảm giác.
Chỉ có điều, có cảm giác đến cỡ nào chăng nữa thì cũng đã bị con mèo nhỏ thích xem trộm kia phá hỏng mất rồi, dĩ nhiên là chẳng có tâm trạng đâu mà làm tiếp.
****
Sầm Ngôn Nhược vừa chạy vừa thở phì phò xuống lầu, vừa khéo bị mẹ mình tóm lại.
'Nhược Nhược, con đi đâu mà thở hồng hộc thế kia ?'
'Mẹ, con muốn đi tìm Á Á chơi.'
Sầm Ngôn Nhược qua loa một câu rồi luồn dưới nách mẹ chạy mất.
Cô phải đi tìm Quan Á Á mắng một trận mới được, thế mà dám bỏ rơi cô lại một mình chạy mất, đáng ghét thật !
****
Ban đêm cuối mùa hạ thời tiết đã đỡ khô hanh hơn nhiều, gió đêm nhè nhẹ thổi qua mang theo mùi hương hoa hồng nồng nàn, cũng mang theo một chút lạnh lẽo của trời lúc chuyển mùa.
Trong vườn Hoa Hồng, bữa tiệc đang vào lúc cao trào, tiếng nhạc dặt dìu, tiếng nói chuyện và cụng ly râm ran, rượu được rót tràn, mọi người tụ tập thành từng nhóm nhỏ nói chuyện xã giao hoặc nâng ly chúc tụng, không thì dìu nhau ra sàn nhảy thả hồn theo tiếng nhạc...
Trong một góc ở vườn hoa sau, nơi ánh đèn tối hơn ở phía trước rất nhiều, một tràng tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, càng lúc càng rõ ràng hơn...
'Quan Cảnh Duệ, chậm thôi, em theo không kịp...'
Một giọng nữ mềm mại, nũng nịu vang lên trong màn đêm...
'Đi chậm như vậy, không sợ bị ba em bắt trở về sao ?' Tiếng một người thanh niên mang theo ý cười tùy ý vang lên, 'Tới đây, anh cõng em.'
Một phút sau, tiếng bước chân lại tiếp tục vang lên.
Bên ngoài hàng rào, một chiếc xe thể thao đã chờ sẵn.
Khi hai người vừa lách qua khỏi cảnh cửa nhỏ ở cuối vườn hoa để ra ngoài, đèn của chiếc xe kia sáng lên, chiếu thẳng về phía người thanh niên vừa đặt cô gái mình đang cõng trên lưng xuống. Cô gái có làn da trắng như sứ, hoàn mỹ không chút tỳ vết, ngũ quan xinh xắn, khí chất thanh thuần đó không ai khác hơn là Giang Bối Bối. Dưới ánh sáng của đèn xe, trông cô xinh đẹp như công chúa vừa được hoàng tử giải thoát như trong một câu chuyện cổ tích.
Vẻ đẹp đó, trong một khoảnh khắc làm lóa cả mắt Lục Trấn.
Cửa kiếng xe hạ xuống, cô gái xinh đẹp như công chúa kia đã trở về với vòng tay của hoàng tử của mình.
'Này, lên xe mau lên.'
Miệng Lục Trấn ngậm thuốc, cợt nhả nhìn đôi uyên ương giờ này vẫn còn đang dính vào nhau kia nói.
'Cậu xuống xe.' Sầm Cảnh Duệ buông cô gái trong tay ra tiến về phía trước, mở cửa xe phía tài xế ra.
Lục Trấn nghe lòng thong dong bước xuống xe, nhìn cô gái đứng cách đó không xa kia, khẽ vẫy tay, 'Chào nhé, tôi là Lục Trấn.'
'Tôi là...' Giang Bối Bối đang định đáp lời thì đã bị Sầm Cảnh Duệ chặn lại, 'Mặc kệ cậu ta.'
Cậu vừa nói vừa nắm tay cô đi vòng qua đầu xe, mở cửa nhét người vào ghế phụ lái đồng thời giúp cô cài dây an toàn, xong xuôi mới quay về bên ghế lái, nhìn Lục Trấn đang đứng bên vệ đường hút thuốc, phất tay một cái, 'Cám ơn nhé.' Sau đó thì trực tiếp nổ máy chạy mất.
Lục Trấn cắn điếu thuốc hút dở yên lặng đứng nhìn chiếc xe thể thao kia lao vun vút trong màn đêm cho đến khi chẳng còn thấy bóng dáng nó đâu nữa.
Không gian rất nhanh khôi phục lại sự tĩnh lặng như cách đó không lâu.
'Nghĩ gì mà xuất thần dữ vậy?'
Long Tiêu cũng bước ra từ cánh cửa gỗ kia không biết từ lúc nào, vỗ vỗ vai cậu bạn.
'Thảo nào mà lại đính hôn sớm như vậy.' Lục Trấn bất thình lình bật ra một câu.
'Là sao?'
'Vị hôn thê xinh đẹp đến thế kia mà.' Cậu ta vứt tàn thuốc đi, lơ đễnh nói.
'Này này này, vợ của bạn là không thể đụng đâu đấy.'
Cái tên này không biết đầu óc lại hỏng chỗ nào rồi mà tự dưng lại có những suy nghĩ vớ vẩn như vậy chứ?
'Thấy người đẹp, khen một đôi câu cũng không được sao?'
'Tốt nhất là chỉ khen ngoài miệng thôi chứ nghĩ cũng đừng nghĩ tới.'
Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía cổng chính của vườn Hoa Hồng, không hề để ý đến một chiếc xe khác vẫn đang đậu ở đó.
Tên tiểu tử thối tha kia, cứ nôn nóng muốn động phòng đến vậy sao?
Quả nhiên đang lúc tuổi trẻ khí huyết phương cương mà! Đã thế, người bạn già như hắn ngoại trừ nhắm một mắt mở một mắt ra thì còn có thể làm gì được chứ?
Tống Cẩn Hành ném điếu thuốc trên tay đi, mở cửa xe nhấc chân tiến về phía sân vườn chính đang rực rỡ dưới ánh đèn kia.