Độc Gia Sủng Thê P3

Chương 453: PN1: Trên đường hạnh phúc luôn có nhau - Chương 88




Chương 88: Lọ Lem và hoàng tử (6)

Vào vùng cấm địa riêng tư của anh, Thi Sở Quân có chút bối rối không biết làm sao, chỉ biết đưa mắt nhìn xung quanh.

Căn penhouse nằm ở tầng trên cùng kiểu phức họp, bài trí đơn giản nhưng không giấu được sự xa hoa trong đó, trong phòng điều hòa được chỉnh duy trì ở mức 26 độ nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác lành lạnh.

Nếu so với căn hộ chung cư nhỏ nhưng được đôi bàn tay khéo léo của cô trang hoàng đơn giản nhưng cực kỳ ấm áp của cô thì hoàn toàn bất đồng.

Thi Sở Quân đứng ở phòng khác, ấp úng nói, 'Em không thể ở đây.'

'Em mang thai con của anh, anh không thể để em quay về nhà một mình không ai chăm sóc.'

Đi cùng với những bức ảnh kia, là tất cả tư liệu về Thi Sở Quân mà thám tử tư đã điều tra.

Thực ra tư liệu về cô rất đơn giản, chỉ một trang giấy mỏng đã ghi lại hoàn toàn 23 năm cuộc đời cô.

Cô 15 tuổi đã mất đi cha mẹ, bên cạnh không có bà con thân thích nào, bạn bè thân thiết cũng không có, cô theo học một trường đại học trong nước, hết giờ học nếu không đi thư viện thì về nhà, chẳng có sở thích gì đặc biệt, thành tích học tập không tệ, sau khi tốt nghiệp thì phỏng vấn thành công vào Á Tín, làm ở phòng thư ký còn chưa đến một năm, không có biểu hiện gì nổi trội ngoài chuyện rất chăm chỉ và hay bị bắt nạt.

Cha mẹ đã qua đời để lại cho cô một căn hộ chung cư nhỏ, một khoản tiền tiết kiệm và tiền bảo hiểm đủ để cô nuôi con không cần lo nghĩ.

Nhưng cho dù như vậy hắn cũng không thể để cô một mình mang thai, sinh con, nuôi dưỡng con của mình.

Những chuyện đó đối với một cô gái mà nói, hoàn toàn không phải chuyện dễ dàng.

Đứa con là của hắn, sao hắn có thể để cho mẹ đứa nhỏ vất vả như vậy được ?

'Em tự lo cho mình được.' Cô cúi gằm đầu nhìn những đầu ngón chân của mình, nền đá hoa cương khá lạnh khiến cô bởi vì để chân trần nên thấy hơi khó chịu.

Hắn biết cô có thể chăm sóc cho bản thân rất tốt bởi vì sau khi cha mẹ qua đời, cô đã một mình sống như vậy 8 năm rồi.

Đột nhiên như hiểu ra đôi chút vì sao cô không chịu nói chuyện này cho hắn. Không có người thân, bạn bè đã tạo thành thói quen tự mình xử lý mọi chuyện, không cần tìm đến ai giúp đỡ của cô.

'Không cần lo lắng, anh sẽ chịu tất cả trách nhiệm. Em cứ ngoan ngoãn ở đây, đừng suy nghĩ lung tung.'

'Anh không cần phải chịu trách nhiệm gì cả. Em là người trưởng thành, bất kỳ hành vi nào của em cũng là tự nguyện, em có thể gánh chịu hậu quả, em không cần bất kỳ ai phải chịu trách nhiệm thay cho mình.'

Cô bụm mặt, vô lực ngồi ở sofa, nói liền một hơi.

Chuyện tối hôm đó là cô cam tâm tình nguyện, cô muốn thực hiện ảo tưởng ngọt ngào nhất trong 23 năm cuộc đời mình.

Mang thai tuy rằng ngoài dự kiến nhưng sau khi cảm giác kinh ngạc và bối rối qua đi, niềm vui dần dần xâm chiếm, cô rất vui vẻ với món quà tặng bất ngờ của số phận này.

Nếu như thuận lợi, qua không bao lâu nữa cô sẽ không còn một mình cô đơn lẻ loi trên đời này, cô có con, cô có « người nhà » thực sự.

Cũng giống như trước đây khi ba mẹ còn trên đời, họ có một gia đình rất vui vẻ.

Tuy không thể cùng ba của đứa nhỏ đến với nhau nhưng cô sẽ cho con tình yêu thương gấp bội để bù đắp lại.

Liên Chính Tắc nhìn bộ dạng chút chút kích động của cô, không biết phải làm sao trấn an mới tốt, chịu trách nhiệm là một phần, một phần khác, hắn quả thực có chút trân tiếc cô.

Chỉ là, với tình huống hiện tại của họ, những lời này nói ra vẫn còn hơi sớm.

Hai người trầm mặc một lúc.

Thi Sở Quân hít hít mũi đứng lên, đầu vẫn cúi gằm bước về phía cửa.

Lúc đi ngang qua người anh, cánh tay cô bị nắm lấy, giữ chặt.

'Anh biết em không muốn trở thành trách nhiệm của bất cứ ai, anh cũng không xem em như trách nhiệm. Đứa con anh cũng có phần, dù sao anh cũng có quyền lợi chăm sóc nó, đúng không ? Bất kể thế, nào, anh cũng sẽ không để em một mình bụng mang dạ chửa còn phải làm việc nhà, nấu cơm cùng rất nhiều việc khác. Em xem chuyện sinh một đứa nhỏ đơn giản quá rồi.' Hắn vừa nói vừa dẫn cô quay lại sofa ngồi xuống, quyết định phải giáo dục tư tưởng cho cô một hồi.

Tuy hắn không có kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ có thai nhưng bên cạnh đám người quen kia không phải đều đã lên chức cha rất lâu rồi sao ?

Chưa ăn thịt heo nhưng cũng thấy heo chạy rồi chứ ?

Nhất là từ chỗ Sầm Chí Quyền học được kiến thức chăm sóc phụ nữ trong thời kỳ mang thai nhiều cực kỳ bởi mấy năm gần đây trên công việc hai công ty vẫn luôn hợp tác chặt chẽ, không ít lần Sầm tiên sinh trong các cuộc họp nhận điện thoại của bà xã còn không thì tranh thủ chút thời gian nghỉ giữa cuộc họp gọi điện thoại về nhà dặn dò cái này, dặn dò cái kia, muốn không biết cũng khó.

Đợi khi hắn đem hết những điều học được từ chỗ Sầm Chí Quyền từng thứ từng thứ nói cho cô biết, Thi Sở Quân vẻ mặt ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, có chút không xác định hỏi...

'Anh thật sự chưa kết hôn sao ?'

'Đương nhiên chưa.' Câu hỏi này tuy rất kỳ lạ nhưng hắn trả lời rất nhanh, rất dứt khoát.

'Cũng không có đứa con nào ?'

'Anh đảm bảo, không có cô gái nào có cơ hội mang thai con của anh.'

Hôm đó, thực sự là một chuyện quá sức ngoài dự liệu.

Nhưng cho dù cô gái hôm đó là Doãn Giai Ni, cô cũng không có khả năng mang thai con của hắn.

Câu lạc bộ đó bởi vì đảm bảo khách hàng không hề có bất cứ mối lo hậu hoạn nào, đối với người của mình đều bắt các cô dùng thuốc tránh thai dài hạn hơn nữa đều có kiểm tra định kì, chuyện các cô gái trong câu lạc bộ muốn mượn chuyện mang thai mà bám theo khách hàng chưa từng xảy ra.

'Vậy sao anh biết nhiều vậy ?'

Khụ khụ... Liên Chính Tắc hắng giọng, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng đây lại là sự thật không thể chối cãi.

'Những bạn bè của anh sớm đã có gia đình, có con cái cả rồi, chỉ nội chuyện anh giúp họ giữ con thôi là đã học được rất nhiều kinh nghiệm rồi.' Nửa câu sau đúng là hơi khoác lác một tí.

Trên thực tế hắn không hề có kinh nghiệm giữ trẻ gì hết nhưng vì để có thêm sức thuyết phục, chỉ có thể thổi phồng lên thôi.

Dù sao sau này cũng có rất nhiều cơ hội để học.

'Mang thai những tháng cuối thực sự rất hay bị chuột rút sao ?' Vừa nãy hắn nói đến điểm này, cô đúng là hơi lo lắng một chút.

Nếu như đến lúc đó nửa đêm cô bị chuột rút, tìm không được người nào có thể giúp đỡ thì phải làm sao ?

Thì ra làm mẹ đơn thân cũng không đơn giản và dễ dàng như cô nghĩ !

Tính vốn đơn thuần, Thi Sở Quân dễ dàng bị những lời hắn nói làm cho dao động.

Hơn nữa dạo gần đây đúng là cô rất thèm ngủ, hở chút là ngủ gục cộng thêm nôn nghén, thể lực trở nên kém hơn rất nhiều, cô sợ nhất là không đủ sức khỏe ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng.

'Ừ, không sao đâu, chuột rút ở phụ nữ có thai là rất bình thường, sau này anh có thể giúp em xoa bóp, thúc đẩy tuần hoàn máu, như vậy tần suất bị chuột rút sẽ thấp hơn.'

'Vậy...' Cô cắn môi, vẫn không dám nhìn hắn, '...để em suy nghĩ thêm đã.'

Giằng co với hắn một trận, cơn buồn ngủ lại ập đến nữa rồi.

'Chuyện gì em cũng có thể suy nghĩ, chỉ là không được phép nghĩ đến chuyện bỏ đứa nhỏ.' Liên Chính Tắc nghiêm giọng nói.

'Cái gì ?' Bà mẹ tương lai vụt ngẩng đầu lên nhìn ông bố tương lai, 'Em chưa từng nghĩ đến chuyện đó, thực sự không có.'

Cô cố gắng bắt mình tỉnh táo lại nhưng dường như rất khó khăn, mí mắt cứ không tự giác sụp xuống.

'Không có thì tốt rồi.' Hắn thấy cô nói chuyện yếu xìu, đôi mắt càng không tự chủ được mà nhắm lại thì đứng dậy, ôm ngang cô lên, động tác hết sức nhẹ nhàng, 'Muốn ngủ thì về phòng mà ngủ.'

Cô không trả lời bởi đã ngủ mất rồi.

Phụ nữ có thai nào cũng vậy sao ? Nói ngủ là ngủ ?

Liên Chính Tắc đi vào phòng ngủ chính, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, giúp cô phủ một lớp chăn mỏng, nhìn gương mặt điềm tĩnh của cô trong giấc ngủ, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác rất vi diệu.

Đời người quả nhiên đâu đâu cũng là ngạc nhiên và mừng rỡ.

Tình cảm giữa ba mẹ, sau khi hai người phục hôn thì trở nên gắn bó và gần gũi nhưng bầu không khí gia đình trước khi họ li hôn, hắn chưa bao giờ quên, cộng thêm đủ thứ rối rắm lằng nhằng trong quan hệ giữa ba, mẹ và Sầm Húc Sâm sau khi li hôn, lại thêm sự ra đời của Chí Tề khiến trước giờ hắn đối với cuộc sống gia đình luôn chẳng có chút chờ mong nào.

Người duy nhất khiến hắn có ý niệm kết hôn chính là « Sầm phu nhân » bây giờ nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, hắn thích cô, cảm thấy tính cách của cô đáng yêu lại đơn thuần khiến người ta thương mến, cộng thêm mẹ cứ vài ba ngày lại muốn giới thiệu đối tượng cho hắn nên hắn mới theo đuổi cô.

Hắn biết chắc, đó không phải là yêu.

Nhưng yêu là gì, thực ra hắn cũng không biết.

Hắn tưởng là đời này sẽ không còn có ý niệm kết hôn với bất kỳ cô gái nào khác nữa ai ngờ đâu, số phận run rủi thế nào, hắn lại cùng cô trợ lý thư ký mới vào làm chưa được một năm, người mà chỉ cách đây ít lâu hắn mới biết tên kia có mối quan hệ này.

Liên Chính Tắc không thể nói ra được cảm giác của mình đối với cô là thế nào nhưng điều hắn có thể chắc chắn là bản thân không chán ghét cô, thậm chí đối với cô có một loại hảo cảm rất đặc biệt, không mạnh mẽ mà chỉ len lỏi như một mạch nước ngầm, ấm áp, quấn quýt trong lòng.

Cũng giống như tách cà phê cô pha cho hắn mỗi sáng vậy.

Tuy vai trò người cha đến với hắn có chút đột ngột nhưng nghĩ tới chuyện mẹ của đứa nhỏ là cô, một cô gái nhỏ rất thuộc về gia đình, ngây thơ, thuần lương, cảm giác hình như cũng không tệ lắm.