Paris đã mưa lớn liên tục suốt một tuần.
Mực nước sông Seine liên tục dâng cao, những bến tàu, nhà hàng ven sông tạm thời đều bị ngưng hoạt động.
Những đường ven sông đã bị ngập nước, những phương tiện lưu thông cần phải chú ý...
Bên ngoài mưa không ngừng rào rạt đập vào cửa kiếng, Quan Viện Viện ngồi trong xe vừa nghe tin tức vừa nhìn dòng xe cộ xếp hàng dài ngoằng phía trước, sốt ruột chau mày.
Thời tiết thế này thật chán chết được.
Lúc này đã quá giờ tan học của con gái 10 phsut rồi nhưng đoàn xe phía trước vẫn chẳng nhích được một mét nào, có thể tưởng tượng được con gái nhất định sẽ lo đến khóc mất.
Chết tiệt ! Cố tình lúc này điện thoại cô lại hết pin mà cục sạc trên xe lại không biết để đâu mất rồi.
Tuần này khi Quan Dĩ Thần về nước, cô bắt đầu tiếp nhận tất cả mọi việc lớn nhỏ, nếu là trước đây, với năng lực của cô thì cũng không phải vấn đề gì lớn nhưng giờ cô có thêm một gánh nặng ngọt ngào nho nhỏ kia, vốn đã mời bảo mẫu chăm sóc, đưa đón nhưng hôm nay bởi trời mưa lớn liên tục, nhà của bảo mẫu ở ngoại ô cũng bị ngập nước nên bà đã xin nghỉ về sớm vì vậy cô chỉ đành tan sở sớm chạy về đón con gái.
Ai ngờ đi được nửa đường thì bị kẹt xe thế này.
Theo tốc độ rùa bò lúc này, trời tối cũng chưa chắc đến được trường mẫu giáo của con mà bên ngoài trời lại đang mưa, hơn nữa có xu thế càng lúc càng lớn.
Xe của cô mắc kẹt trong dòng xe thêm 20 phút nữa thì Quan Viện Viện không chờ nổi nữa, khó khăn lách xe vào một bãi đỗ xe gần đó, cô cầm lấy dù xuống xe, bắt đầu đi bộ về phía trường của con.
Mưa lớn vô cùng, cô chống dù đi từng bước khó khăn, quần áo trên người chẳng mấy chốc mà đã ướt sũng lại còn vì không nhìn rõ đường đi cộng thêm đôi giày cao gót, cô không cẩn thận bị trặc chân, đau đến sắc mặt tái mét nhưng chỉ có thể gắng gượng khập khiễng bước tiếp.
Đến được trường của con thì trời cũng đã tối nhưng ở phòng chờ nơi cổng trường lại chẳng thấy bóng dáng con đâu, hỏi cô giáo cô giáo nói ba đã đến đón con bé rồi.
Quan Viện Viện nghe vậy thì cơn tức bùng lên, sắc giọng chỉ trích, Sao các cô có thể thiếu trách nhiệm đến như vậy ? Người lạ đến mà cũng cho đón con tôi đi ? Tôi đâu có báo với các cô là ba nó sẽ đến đón nó? Các cô có chứng thực thân phận của anh ta chưa mà để anh ta đón con tôi đi ?
Ba của con bé, không cần nghĩ cũng biết là ai rồi.
Cái tên Sầm Chí Tề này, lần trước đuổi đén Paris, tự tiện xông vào nhà của cô, ép cô thừa nhận Quả Quả là con của hắn, còn nói muốn chịu trách nhiệm !
Nói đùa gì vậy ? Cô trước giờ chưa từng nghĩ bắt hắn chịu trách nhiệm, có phải cô nuôi con không nổi đâu ? Cũng chưa từng nghĩ hai người sẽ đến với nhau, chịu trách nhiệm gì chứ ?
Hôm đó hai người đương nhiên tan rã trong không vui.
Sau đó, hắn gần như mỗi ngày đều đến gõ cửa nhà cô, vì quá phiền, cô dọn nhà đi thì mới tạm thời thoát khỏi sự dây dưa của hắn.
Ai ngờ hôm nay hắn lại tìm đến, hơn nữa còn đến tận trường của con gái dẫn nó đi !
Tức chết cô ! Thật sự tức chết cô mà !
Quan tiểu thư, thực xin lỗi, chúng tôi đã gọi điện thoại mấy lần cho cô mà không được hơn nữa cháu khóc rất dữ, anh đó nói mình là ba đứa bé mà cháu cũng thừa nhận là phải, vì mưa lớn, trời lại tối, ở lại đây lâu rất nguy hiểm cho nên...
Cô giáo vẻ mặt áy náy giải thích.
Tôi mặc kệ, giờ các người đưa con tôi về lại đây cho tôi bằng không tôi muốn kiện...
Lời của cô còn chưa nói hết thì một giọng nói quen thuộc khiến cô hận đến ngứa răng truyền vào tai, Viện Viện, con đang ở trên xe của anh, anh đưa hai mẹ con về nhà trước.
Cô tức giận quay lại nhìn hắn rống lớn, Ai cho phép anh tự tiện đi đón con gái tôi ? Anh có biết mình làm như vậy là đã xâm phạm cuộc sống riêng của tôi không ?
Quan Viện Viện... Sầm Chí Tề cũng bực lên, Anh là ba của đứa nhỏ tại sao anh không thể đến đón nó ? Em coi đi, bây giờ là mấy giờ rồi ? Em có biết lúc anh đến, trong phòng chờ chỉ còn lại mỗi mình con đang vừa chờ em vừa khóc không ? Em như vậy có làm tròn trách nhiệm của người mẹ chưa ?
Lúc hắn đến thấy con gái đã ràn rụa nước mắt, nhìn mà đau lòng.
Cũng may đứa nhỏ nhân ra hắn !
Tuy rằng chưa từng gọi một tiếng « ba » nhưng con bé vẫn ngoan ngoãn và tin tưởng đi theo hắn.
Tôi có làm tròn trách nhiệm của người mẹ hay không không cần anh dạy.
Con tôi đâu ? Trả đứa bé lại cho tôi.
Lúc này cô thật không có tâm trạng cãi nhau với hắn, chân bị trặc đang đau đến khủng khiếp khiến cô càng thấy buồn bực hơn.
Sầm Chí Tề cũng không muốn vừa gặp mặt đã cãi nhau với cô, thở ra một hơi thật dài, Con đang ở trên xe của anh, ở bên kia đường.
Cô chống dù băng qua đường dưới cơn mưa như trút đi đến chiếc xe thể thao màu đen kia, nước đã ngập đến mắt cá chân cô, chân bị trặc ngâm trong nước lạnh khiến nó càng đau hơn nhưng cô vẫn cắn răng kiên trì.
Sầm Chí Tề đi phía sau cô, nhìn bóng cô đang loáng thoáng trong màn mưa, quật cường, bướng bỉnh đến vô cùng.
Đột nhiên bóng cô loạng choạng, chân trái không chống đỡ nổi, cả người lảo đảo, chiếc dù trong tay đã bị gió thổi bay, cô ngã nhào xuống mặt đường ngập nước.
Viện Viện... Hắn thất thanh kêu một tiếng rồi vội chạy tới, dùng chiếc dù của mình che cho cô, tay kia đỡ lấy vai cô, Có sao không ?
Hắn nhìn sắc mặt trắng bệch như giấy của cô, lo lắng hỏi.
Quan Viện Viện muốn đẩy hắn ra đứng lên nhưng chân cô đau quá, muốn đứng lên cũng không đứng nổi.
Đừng nhúc nhích, anh ôm em lên xe.
Nhìn cô như vậy chắc là bị trặc chân rồi, Sầm Chí Tề cũng bất chấp trời đang mưa lớn, ném cây dù trên tay đi khom người định ôm cô lên đưa vào trong xe.
Mở cửa sau, Quả Quả hai mắt đã khóc đến sưng đỏ, thấy mẹ mình thì nước mắt lại bắt đầu lạch cạch rơi xuống...
Mẹ...
Cả người Quan Viện Viện đã ướt sũng, không dám ôm con gái, chỉ miễn cưỡng nở nụ cười, Cục cưng, xin lỗi con.
Trên đường kẹt xe nên mẹ đến trễ.
Mẹ, một mình con ở trường học rất sợ, rất sợ ! Cô bé dẫu môi nói, vẻ mặt vô hạn ủy khuất.
Xin lỗi con, thật sự xin lỗi.
Sau này mẹ không vậy nữa.
Dạ. Quả Quả ngoan ngoãn gật đầu, Mẹ, quần áo mẹ ướt hết rồi, sẽ bị cảm lạnh đó.
Mẹ không sao.
Sầm Chí Tề cũng ướt sũng bước lên xe, trong tay cầm một túi hành lý nhỏ ném về phía băng sau, Bên trong có khăn với quần áo khô, lau khô người rồi thay đồ đi. Hắn vừa nổ máy xe vừa dặn.
Không cần đâu, cám ơn. Quan Viện Viện lạnh lùng nói.
Quan Viện Viện, em nhất định phải đối nghịch với anh mới vui sao ? Sầm Chí Tề cũng bực lên, hùng hổ quát cô một câu xong, khi thấy gương mặt sợ hãi của Quả Quả thì cố gắng đè nén cơn tức trong ngực xuống, Cho dù em có tiền để trả cho khoản chi phí thay lớp ghế bằng da thật bị em làm ướt trong xe anh thì em cũng nên suy nghĩ cho con một chút, đừng bởi vì giận anh mà khiến bản thân bị bệnh, đến lúc đó lây sang con thì sao ?
Nhìn cái gì mà nhìn ? Quay mặt đi !
Hắn nói đúng, vì con gái, cô không nên làm vậy.
Nhưng bảo cô bình tĩnh nói chuyện với hắn, cô làm không được.
Nếu như không phải trên xe còn con gái, hắn nhất định sẽ nhào xuống băng sau, xé toạc quần áo trên người cô, nói cho biết trên người cô còn chỗ nào mà hắn chưa từng nhìn thấy chứ ?
Lúc cô mở túi lấy khăn, chiếc xe dưới cơn tức giận của chủ nhân lao vào màn mưa.
Cục cưng, mẹ phải thay quần áo, con nhắm mắt lại một lúc, được không? Cô lau khô tóc xong thì quay sang con gái nói nhỏ.
Tiếng tuy không lớn nhưng cũng đủ để Sầm Chí Tề đang lái xe nghe thấy.
Cô cố ý nói cho hắn nghe chứ gì ! Hừm.
Dạ được mẹ. Quả Quả ngoan ngoãn nhắm mắt lại, còn dùng cả tay bịt mắt.
Thực ra Quan Viện Viện không có ý gì khác, trước đây cô có cùng con gái tắm chng nhưng từ sau khi con được 3 tuổi thì cô tắm cho con trước rồi mới lo cho mình sau.
Bị dầm mưa lâu như vậy, tuy rằng trong xe có máy sưởi nhưng tay cô vẫn lạnh run, thật vất vả mới cởi được chiếc áo khoác ngoài đã ướt sũng, sau đó là áo sơ mi rồi áσ ɭóŧ.
Khi chiếc áσ ɭóŧ màu xanh được cởi ra, Sầm Chí Tề đang lái xe liếc về phía kính chiếu hậu, cảnh xuân ấy khiến mắt hắn lóa lên một thoáng sau đó vội dời sang chỗ khác, không dám nhìn thêm nữa.
Trời mưa lái xe nhất định phải tập trung tinh thần, nhất định không được nhìn Đông ngó Tây !
Tuy rằng suốt quá trình thay đồ sau đó hắn không dám nhìn nữa nhưng chỉ một cái liếc mắt lúc nãy thôi cũng đủ để hắn biết, ngực cô gái này tuyệt đối lớn hơn trước đây không chỉ một size.
Chẳng lẽ đây là kết quả của việc sinh con sao ?
Càng nghĩ thân thể càng nóng ran lên, hắn có chút không được tự tại khẽ động đậy.
Mẹ, xong chưa ? Quả Quả nãy giờ vẫn ngoan ngoãn lấy tay che mắt.
Xong rồi. Quan Viện Viện đang kéo chiếc áo thun xuống.
Bộ quần áo này rõ ràng là của hắn ! Mặc vào người cô dài đến tận đầu gối như một chiếc váy, ngay cả quần cũng không cần mặc, quần rộng như vậy, có muốn mặc cũng không được.
Nghe cô nói xong rồi, Tề đại thiếu gia rốt cuộc cũng thở phào một tiếng dù trong lòng mắng bản thân không biết bao nhiêu lần.
Chết tiệt, Sầm Chí Tề hắn có dạng phụ nữ nào mà chưa thấy qua thế mà chỉ nhìn cô một cái liền....