Độc Gia Sủng Thê P2

Chương 367: Pn1 Trên Đường Hạnh Phúc Luôn Có Nhau 02






Khi xe của họ vừa rời đi, Sầm Chí Tề cũng từ một cửa khác của sân bay bước ra.
Chí Tề... Người đẹp chân dài vừa đuổi theo vừa gọi nhưng hắn làm như không nghe thấy khiến cô nàng tức đến dậm chân, Anh còn không ngừng lại, em thật sự sẽ mặc kệ anh luôn.
Sầm Chí Tề dừng lại, quay đầu nhìn cô một cái nhưng mặt vẫn không chút cảm xúc, Xin lỗi, anh tạm thời có việc quan trọng cần làm.

Anh gọi xe giúp em, em về khách sạn trước, ngày mai mời em ăn cơm sau.
Là chuyện liên quan đến chụp hình sao?
Ngày mai ăn cơm rồi nói tiếp.
Hắn nửa kéo nửa đẩy cô nàng chân dài lên xe taxi sau đó tự lên xe của mình, giống như trút giận vậy, đạp mạnh chân ga lao đi như gió.
11 giờ đêm, trong phòng của một khách sạn 5 sao nào đó
Khói thuốc mông lung khiến gương mặt người đàn ông nhìn không rõ ràng.
Trong phòng không mở đèn, người đàn ông hút hết điếu này đến điếu khác, mãi cho đến khi bao thuốc trống rỗng hắn mới bực bội ném xuống sàn, cất bước đi về phía phòng tắm.
Trong phòng tắm, hắn ngửa mặt để dòng nước lạnh lẽo không ngừng tưới lên thân thể rắn chắc của mình...
Trong tiếng nước rào rào, đầu óc hắn nghĩ đến, lại chính là tiếng gọi "mẹ" hôm nay ở sân bay nghe được cùng vẻ dịu dàng chưa từng thấy trên gương mặt đã lâu không gặp kia.
Đứa bé đó, giống như một cây kim tẩm thuốc độc, đâm đến nỗi hắn đau đến sắp không thở được.
Nếu như năm đó, nếu như cái tát đó của hắn không quật cô ngã trên bãi cỏ thì đứa con của họ, chắc cũng lớn tầm ấy rồi nhỉ?
Con của họ, sẽ là một đứa bé thế nào đây? Nếu như là con gái, nhất định sẽ xinh đẹp giống cô vậy, đúng không? Nhưng hắn nhất định sẽ dạy dỗ con gái cẩn thận, không để tính tình của con khó hầu hạ như mẹ của nó vậy.


Hoặc nếu là con trai, ừm, hắn xem như cũng có kinh nghiệm dạy con trai, giống như tiểu hoàng đế của nhà họ Sầm bây giờ vậy, không phải do một tay hắn nuôi lớn sao?
Cho nên, cứ dạy dỗ như lúc Sầm Cảnh Duệ còn nhỏ là được...
Nhưng, đã không kịp rồi.
Hắn thậm chí không biết đó là con trai hay con gái, đứa bé cứ vậy mà đi.
Sau này cũng không còn cơ hộ nữa rồi!
Nhưng hôm nay, đứa bé đáng yêu kia gọi cô là "mẹ", cô kết hôn rồi sao?
Một cô gái vẫn luôn lặng lẽ yêu anh ba nhiều năm như vậy, thậm chí không tiếc dùng thủ đoạn, dùng tâm cơ lại kết hôn rồi, còn có một đứa con gái lớn như vậy...
Khoảng thời gian chơi đùa ngắn ngủi của họ, sớm đã như đá chìm đáy nước, không để lại chút tăm tích.
Chỉ có hắn, thực ra vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, lặng lẽ nhớ, lặng lẽ đau.
****
Vẫn là căn nhà cũ kỹ đó, mấy mươi năm vẫn không thay đổi gì mấy.
Ôn Nhã Húc từ phòng sách cũ bước ra, đi đến phòng của bà nội, sau khi thấy bà an tĩnh nằm trên giường, đang định xoay người rời đi thì bà lão vốn đang ngủ đột nhiên mở mắt ra...
Nhã Húc...
Bà nội, quấy rầy bà ngủ sao? Ôn Nhã Húc quay đầu, nhẹ giọng nói.
Muộn vậy rồi, hay con ngủ lại đi.
Giọng bà hơi khàn, qua ánh đèn vàng hơi tối nhìn đứa cháu nội dường như đã già đi hơn chục tuổi của mình, trong lòng là cảm giác chua xót không nói nên lời.
Mấy năm nay nó vẫn cứ như thế, lo bà lớn tuổi lại ở một mình, mỗi ngày sau khi tan tầm đều quay về đây nấu cơm, trò chuyện với bà, lúc bà xem tivi thì sẽ yên tĩnh ngồi trước laptop tiếp tục công việc dang dở của mình.
Sau đó đợi khi bà ngủ rồi sẽ rời đi, về căn hộ của mình, ngày hôm sau sáng sớm lại vội vàng chạy đến, cùng bà ăn sáng sau đó lại vội vàng đến công ty, buổi trưa lại phải đúng giờ gọi điện về thúc giục bà ăn trưa.
Giờ con cháu có lòng hiếu thảo như thế đã không còn nhiều, thực ra bà không cần cháu mình làm như vậy, bà chỉ muốn Nhã Húc nhân lúc bà còn sống, có thể nhìn thấy hắn kết hôn sinh con, vậy là viên mãn rồi.
Chỉ có điều, không chỉ một lần hắn quỳ trước mặt bà nói, Bà nội, thực xin lỗi.

Duy có chuyện này con không làm theo được.
Đúng vậy, hắn không làm được.
Bắt hắn chia tay với cô gái kia, hắn nghe lời.
Nhưng bà biết hắn không quên được, cả đời cũng không quên được càng đừng nói cùng cô gái khác kết hôn sinh con.
Điều này, bà xem như đã nhìn rõ.
Người trước giờ luôn nghe lời nhưng một khi cố chấp với một người nào, một chuyện gì, cho dù là ai cũng không thay đổi được.
Nhưng nhìn hắn sống qua ngày như vậy, lòng bà đau xót vô cùng nhưng hoàn toàn chẳng có cách nào.
Dạ, con về. Hắn vẫn nhỏ nhẹ nói, đi đến bên giường, giúp bà dém chăn, Muộn lắm rồi, bà ngủ nhé.

Ngày mai con qua ăn sáng với bà.
Nhã Húc, nếu con bận thì không cần về đây mỗi ngày, tự mình tìm việc gì giải trí cũng tốt. Bà lão nói.
Hắn có nhờ một hộ lý đến nhà chăm sóc bà, chăm sóc bà cực kỳ chu đáo, hơn nữa tuy tuổi cao nhưng sức khỏe bà còn tốt lắm, không cần phải mỗi ngày chạy vài chuyến nhưng hắn không nghe.
Bà nội, không sao đâu, con quen rồi.

Bà ngủ đi, không cần lo cho con.

Hắn vẫn ngồi bên giường đợi đến khi bà ngủ rồi mới xoay người rời đi.
Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại đó, bà lão lần nữa mở mắt, nhìn theo bóng dáng cô độc của cháu nội, một hàng nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt.
Bà thật sự làm sai rồi sao?
****
Ôn Nhã Húc lái xe xuyên qua màn đêm, trước mắt một mảnh mờ mịt.
Em thích trẻ con không?
Thích.
Con trai hay con gái?
Anh thì sao?
Anh thích một đứa con gái xinh đẹp như em, anh nhất định sẽ sủng nó đến mức tính tình còn tệ hơn cả em.
Anh – nói – cái – gì? Từng chữ chậm rãi bật ra từ đôi môi kiều diễm của cô, sức uy hiếp vô cùng.
Lúc đó, hắn mỗi ngày, mỗi ngày đều ôm cô mà tưởng tượng, nếu như sau này bọn họ có con gái, tốt nhất là xinh đẹp giống như cô, hắn chắc chắn sẽ nâng niu con gái trong lòng bàn tay, chìu chuộng hết mực, sủng con đến vô pháp vô thiên hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Bởi vì, đó là đứa con của cô và hắn.
Nhưng hắn vẫn không chờ được đến ngày đó.
Tĩnh Di, anh yêu em.
Ôn Nhã Húc, anh cũng yêu em.
Lúc đó, lời thề ước vẫn còn văng vẳng bên tai nhưng người con gái đó, giờ đã không còn thuộc về hắn nữa rồi.
Cô, đã buông bỏ quá khứ, làm vợ, làm mẹ rồi.
Cô bé cô ôm trong lòng kia rất đáng yêu, thật sự rất đáng yêu.
Đó là mơ thôi, đúng không? Hắn nghĩ.
Xe chạy vào garage, hắn xuống xe, như thường ngày bước vào thang máy, về căn hộ nhỏ mà mình đã ở nhiều năm kia, thuần thục mở cửa.
Trong nhà tối đen, hắn đi vào, mở đèn, để chìa khóa xe lên tủ, đổi dép lê đi vào, vừa đi vừa cởϊ áσ vest, lúc mở cửa phòng ngủ, trên mặt hắn thoáng lộ ý cười nhàn nhạt.
Trong không gian yên tĩnh, tiếng hắn nghe thật dịu dàng, Tĩnh Di, anh về rồi.
*****
Paris
Trời đã vào thu, đầu hôm thời tiết đã se se lạnh
Cửa một căn biệt thự tư nhân nằm gần bờ sông Seine chầm chậm mở ra để chiếc xe màu đen chạy vào, tài xế xuống xe, bước đến giúp chủ nhân ngồi ở băng sau mở cửa.
Một người đàn ông khoác chiếc áo măng tô dày, vóc người cao ráo từ trong xe bước ra, cầm cặp táp đi vào nhà.
Vừa vào đến cửa, đưa cặp táp và áo khoác cho quản gia xong, người đàn ông quét mắt một vòng quanh gian phòng khách an tĩnh, mày hơi chau lại.
Họ đâu?
Ngày thường đi công tác vừa về thì đã thấy một lớn một nhỏ tươi cười ra chào đón, hôm nay không chỉ không thấy bóng người, ngay cả âm thanh cũng không nghe thấy nốt.
Tiên sinh, phu nhân nói đưa tiểu thư ra ngoài giải khuây. Quản gia báo cáo.
Theo lịch trình của tiên sinh, đáng lý ngày mai mới trở về, lần này đột nhiên về sớm một ngày khiến ông thậm chí còn không kịp nghênh đón.
Ra ngoài giải khuây? Quan Dĩ Thần khó hiểu cực kỳ, Đi đâu giải khuây? Lúc nào thì về?
Quan trọng là, tại sao hắn lại không biết chuyện cô muốn đi giải khuây?
Mấy ngày trước lúc cô gọi điện thoại cho hắn cũng đâu nghe nhắc đến chuyện này.

Không đúng, hôm nay không phải sinh nhật con gái sao? Vì thế nên hắn mới vội vã quay về.
Vậy hai mẹ con rốt cuộc đi giải khuây gì chứ?
Phu nhân không có dặn lại. Chủ nhân không nói, ông thân là một quản gia làm sao có thể lên tiếng truy vấn chủ nhân rốt cuộc đi đâu được chứ?
Đi bao giờ?
Chiều hôm qua.
Chiều hôm qua? Cô giỏi thật đấy!
Hắn gật đầu, Tôi biết rồi. Nói rồi xoay người đi lên lầu chuẩn bị gọi điện thoại chất vấn một chút thì lại nghe quản gia cung kính nói, Tiên sinh, phu nhân trước khi đi có dặn lại phải để dành bánh kem lại cho ngài, dặn ngài nhất định không được quên ăn.
Bánh kem gì?
Bánh kem sinh nhật của tiểu thư.
Ông nói gì?
Hôm qua là sinh nhật của tiểu thư, có để lại một miếng bánh kem cho ngài.
Cho nên, hắn nhớ sai ngày rồi sao? Sinh nhật của con gái đã qua rồi?
Cho nên, cái mà cô gọi là "đi giải khuây" thực ra là vì giận hắn nên chơi trò bỏ nhà đi chơi?
Thật là, tùy hứng quá đi!
Tuy rằng miếng bánh kem đã quá hạn nhưng Quan Dĩ Thần vẫn mang nó theo lên lầu.
Về đến phòng mình, kéo rèm cửa, bên ngoài bờ sông là vô số ánh đèn muôn màu.
Căn biệt thự này hắn mua ba năm trước, khi Trang Lâm biết mình mang thai.
Công việc của hắn quá bận rộn, không có thời gian chăm sóc cô nên mới dọn đến đây, tìm quản gia và người làm về để lo cho cô và con.
Tuy ở đây gần nội ô Paris nhưng giao thông rất tiện lợi, phía Đông gần sân bay Charles De Gaule, phía Tây gần trung tâm Paris, cũng gần đường cao tốc, rất tiện.

Gần khu nhà có bệnh viện, trường học, trung tâm thương mại, siêu thị cùng khá nhiều công viên.
Sau khi con gái ra đời, trên cơ bản đều do một mình cô chăm lo.
Mấy năm nay công ty bên này phát triển rất nhanh, hắn cũng vì thế càng lúc càng bận, có lúc một hai tháng liền không về nhà một lần, con gái còn nhớ đến ba cũng đã không tệ rồi.
Sinh nhật ba tuổi của con, trước khi hắn đi công tác cô đã có nhắc rồi, hắn cũng đã hứa nhất định sẽ về với con, chẳng lẽ, chỉ vì hắn nhớ nhầm ngày mà cô giận đến vậy sao?
Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi hiện không liên lạc được.
Sau mấy lần thử gọi thất bại, hắn bực dọc ném điện thoại xuống bàn, tháo cà vạt đi đến bên giường nằm xuống, vô tình lại nhìn thấy miếng giấy dán trên đầu giường: "Em đưa con gái về Singapore."
Chữ viết là của cô.
Thật sự là đủ rồi! Vì một chút tức giận mà chạy xa đến vậy sao?.