Độc Gia Sủng Thê P2

Chương 359: Cô ấy là vợ của con, có ý kiến gì sao? (2)




Chương 359: Cô ấy là vợ của con, có ý kiến gì sao? (2)

Lúc Trang Lâm bị người đàn ông từ phía sau ôm lấy, tách trà hoa trên tay suýt nữa thì rơi xuống đất.

'Đang nhìn gì vậy?'

Hơi thở nóng rực của hắn phất qua vùng gáy trắng nõn của cô khiến cả người cô như tê dại.

'Đâu có, đang đợi anh về ăn cơm.'

'Không vội.' Hắn đưa tay đón lấy tách trà trên tay cô, tiện tay đặt lên bệ cửa sổ, đôi tay hữu lực vòng qua thắt lưng mảnh khảnh của cô.

'Làm gì vậy?' Cô quay lại huých hắn một cái, nũng nịu hỏi.

'Giống như tư thế lúc nãy...'

Giọng người đàn ông khàn đi mấy phần, lời vừa dứt thì đã dứt khoát xoay người cô lại, bày ra tư thế giống hệt vừa nãy đồng thời cả người từ phía sau áp đến.

'Dĩ Thần, anh...'

'Đừng nói!'

Trước khi ăn cơm, ăn chút điểm tâm trước cũng không tệ.

'Lỡ bị nhìn thấy làm sao?' Cô thất thanh kêu một tiếng, như vậy thật sự quá open rồi!

Cho dù ở đây là Paris nổi tiếng nồng nhiệt và lãng mạn thì cũng không cần như thế chứ?

'Thử xem có kích thích hay không.'

Một lần thử này, dài đến cả tiếng đồng hồ, cuối cùng hắn ôm thân thể đã mềm nhũn của cô vào phòng tắm, lại một hồi tắm uyên ương nữa nới cùng ra dùng bữa tối muộn.

Bởi tốn thời gian cho bữa tráng miệng nên sau khi ăn cơm tối, hắn không xem tivi mà đi thẳng vào thư phòng làm việc.

Nếu không phải có cô ở nhà chờ, hắn sẽ ở văn phòng cho đến khi xử lý hết công việc mới về, nếu muộn quá có khi sẽ ở lại văn phòng luôn.

Đương nhiên, dù là ông chủ nhưng nếu muốn đúng giờ về nhà ăn cơm thì sau bữa cơm tăng ca cũng là chuyện rất bình thường.

Loại cảm giác này, thực ra cũng không tệ.

Sau khi Trang Lâm dọn dẹp xong thì pha một ly trà sâm mang vào.

'Tối nay chắc anh làm đến khuya mới xong, em đi nghỉ trước đi.' Hắn chẳng buồn ngẩng đầu lên, nói.

'Có gì em giúp được không?' Cô đặt ly trà xuống bàn, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với hắn, hai tay chống cằm, nghiêm túc hỏi.

Tiếng Pháp của cô rất tốt, cũng đã làm thư ký một năm rồi, tuy rằng không thể thay hắn phê duyệt văn kiện gì đó nhưng đánh máy, gửi email đều là chuyện nhỏ, cô tin mình làm được.

'Không cần đâu, việc của anh em không làm được.' Quan Dĩ Thần vừa gõ laptop vừa nói.

Thực ra hắn có chút không quen lúc làm việc có người ở bên cạnh làm phiền cho nên cách nói hơi nặng, đợi khi hắn phản ứng lại thì đã thấy cô đứng dậy, vẻ áy náy nói, 'Vậy em không quấy rầy anh làm việc.'

Nếu nói nhìn sắc mặt người khác, Trang Lâm cũng biết.

Tuy rằng trên mặt không lộ rõ vẻ khó chịu nhưng giọng điệu kia... ít nhiều đã tỏ rõ.

Ừm, cô rất biết điều, cũng biết có một số người khi đặt hết tâm trí vào công việc thì không thích có người ồn ào bên tai.

'Anh...' Hắn ngừng tay, nhìn ly trà sâm đang bốc khói, hắng giọng cố giải thích, 'Anh không có ý gì khác, anh đang thẩm định một dự án quan trọng...'

'Được rồi, em biết anh bận. Lát nữa nhớ uống trà, để lạnh uống không ngon đâu. Em về phòng trước.' Cô mỉm cười bước di.

Hắn nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của cô, lại nhìn ly trà sâm, nhớ lại câu nói vừa nãy của cô, đưa tay cầm ly trà lên nhấp một ngụm. Mùi vị này thật sự không quen tí nào...

Suy nghĩ đầu tiên của hắn là trực tiếp đổ đi nhưng đến cuối cùng, vẫn cắn răng uống hết.

Đương nhiên sau đó còn phải đứng lên rót một ly nước lọc súc miệng rồi mới quay lại tiếp tục công việc.

Trang Lâm lúc này đã quay về phòng ngủ, căn bản không biết bởi vì ly trà sâm của mình mà Quan tổng tài đã lãng phí 5 phút quý giá.

Cô chui vào chăn, nhớ lại bộ dạng ngập ngừng muốn giải thích của hắn, trong lòng lại thấy ngọt ngào.

Ôm chiếc gối của hắn vào lòng, nhắm mắt lại, trong khí tức quen thuộc của hắn, an tâm chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, cô dậy sớm giúp hắn chuẩn bị một bữa sáng rất phong phú.

'Em muốn đi tìm việc, được không anh?' Cô vừa uống sữa vừa hỏi.

Tối qa lúc mang trà cho hắn, cô vốn định thuận tiện nhắc tới chuyện này nhưng thấy hắn bận quá nên thôi mà lúc hắn về phòng thì cô đã ngủ mất rồi.

Chỉ có thể tranh thúc lúc này bàn với hắn.

Một trong những mục đích cô đến Pháp là vì hắn thật sự thiếu một trợ lý nhưng nếu như hắn đã không cần, vậy cô có thể đi tìm công việc khác để làm.

'Em không thích cuộc sống như vậy sao?' Hắn đặt tách cà phê xuống, lấy khăn giấy lau miệng rồi mới thong thả hỏi.

'Cũng không hẳn.'

Mỗi ngày ở nhà làm việc nhà, làm cơm cho hắn cô cũng rất vui nhưng nhà chỉ có hai người, cũng chẳng có bao nhiêu việc để làm.

Phần lớn thời gian cô dùng để đọc sách hoặc ngồi ngẩn người, thực sự có chút nhàm chán.

'Chuyện công việc để nói sau đi.' Hắn đứng dậy, đề xuất cho cô một ý tưởng khác, 'Nếu như em thấy chán, có thể đi học thêm.'

Dù sao đi học vẫn tốt hơn ra ngoài tìm việc để đám đàn ông ông khác dòm ngó, trường học tuy rằng có không ít đàn ông nhưng hoàn cảnh dù sao cũng đơn giản hơn nhiều.

Sau khi Quan tổng tài trên cơ bản phủ quyết chuyện đi làm của cô thì vội vàng đi lo sự nghiệp của mình.

Đi học, không phải cô chưa từng nghĩ đến nhưng dù sao cũng kết hôn rồi, cô vẫn muốn làm người của gia đình, hơn nữa cũng không có hứng thú đặc biệt với ngành học nào.

Nhưng nếu hắn đã nói vậy, cô sẽ thử suy nghĩ về chuyện học tiếp xem sao.

Dọn dẹp xong, đang định mở máy tính tìm một ít tư liệu về những trường học bên này thì chuông cửa reo lên.

Cô vội ra mở cửa, 'Có phải quên gì rồi không?'

'Sao cô lại ở đây?'

Quan Viện Viện vẻ mặt kinh ngạc đứng ở cửa nhìn Trang Lâm mà sau lưng cô là bà Liễu cũng đang trợn mắt há miệng.

Còn Trang Lâm cũng ngạc nhiên đến không nói nên lời.

***

Nếu như nói chuyện Trang Lâm xuất hiện ở căn hộ của Quan Dĩ Thần đã đủ khiến Quan Viện Viện và bà Liễu ngạc nhiên thì khi vào nhà hai người càng kinh ngạc đến không thốt nổi một câu.

Đây... đây là căn hộ của Quan Dĩ Thần sao? Hay là họ tìm nhầm nhà?

Trong không gian trước giờ chưa từng có bất kỳ trang trí dư thừa nào lúc này đã hoàn toàn thay đổi, trong phòng khách có hoa tươi, sofa bằng da thật được bọc bằng một lớp ren màu lam nhạt, trên sofa còn có mấy chiếc đệm hình chú heo con, rèm cửa sổ cũng đã đổi, thậm chí đèn trên tường cũng được bọc bằng những chiếc chụp đèn tinh xảo.

'Mẹ, đây là căn hộ của anh hai sao?'

'Mẹ cũng không chắc.' Bà Liễu nhún vai.

Trang Lâm đi phía sau hai người nhỏ nhẹ lên tiếng, 'Hai người cứ tự nhiên tham quan, con đi pha trà.'

Suy nghĩ một chút, không biết hai người có thích uống trà không, cô lại thêm một câu, 'Xin hỏi hai người muốn uống trà hoa, trà trái cây hay cà phê?'

'Cà phê.'

'Trà trái cây.'

Quan Viện Viện và bà Liễu không hẹn mà cùng lên tiếng.

'Được.' Trang Lâm kiên nhẫn đáp, 'Xin chờ một chút.'

'Không cần cà phê nữa, trà trái cây cũng được.'

Trước khi bóng cô khuất sau cửa bếp, bà Liễu lên tiếng.

'Được.' Thôi thì chủ cứ chìu theo khách vậy, ai bảo họ là mẹ và em gái của Dĩ Thần chứ!

Tuy rằng chuyện kết hôn hai người không công bố ra ngoài nhưng đó là sự thật cho nên, cô tận tâm tận lực chiêu đãi họ cũng là chuyện nên làm.

Cũng may hôm nay thái độ của Quan Viện Viện đối với cô đỡ hơn lần trước ở bệnh viện nhiều lắm, cũng không nói câu nào khó nghe.

Mà cô ấy, hình như gầy hơn trước đây rất nhiều, sắc mặt cũng xanh xao nhiều, không biết dạo này thế nào.

Còn mẹ của Quan Dĩ Thần thì đây mới là lần đầu tiên cô gặp. Ấn tượng đầu tiên là bà là một quý phụ phu nhân 100%, chắc là do xuất thân và gia giáo mà thái độ của bà dường như cao ngạo hơn người thường một bậc, còn tính tình thế nào thì tạm thời cô còn chưa hiểu rõ.

Trang Lâm vừa thuần thục pha trà vừa lấy trái cây ra rửa sạch, cắt nhỏ, cẩn thận bày trên một chiếc dĩa sứ.

Còn trong phòng khách, Quan Viện Viện đang ngồi ngả người vào sofa, mắt khép hờ, bà Liễu sau khi tham quan một vòng cũng quay lại ngồi bên cạnh cô, đưa tay sờ mặt con gái, 'Mệt lắm sao? Có muốn vào phòng dành cho khách nghỉ một lát không?'

'Không cần đâu.' Quan Viện Viện vẫn nhắm mắt, đẩy tay mẹ mình ra.

'Con đó, lúc nào rồi mà còn bướng bỉnh như vậy?' Bà Liễu rụt tay lại càu nhàu.

'Mẹ, tham quan một vòng thấy thế nào?' Quan Viện Viện lười lĩnh chuyển chủ đề.

'Thấy thế nào?' Bà Liễu nhướng mày, 'Nếu như không phải chắc chắn đây là căn hộ của anh hai con, mẹ thật sự nghĩ mình đi nhầm chỗ rồi, ngay cả thư phòng cũng có hoa.'

Bà chỉ đẩy cửa nhìn lướt qua mà thôi, cũng không đi vào trong, tuy rằng đây là nhà con trai nhưng nó không có nhà, bà sẽ không tùy tiện đi vào nhưng vừa đẩy cửa ra, đập vào mắt đầu tiên là bình hoa đặt ở vị trí bắt mắt nhất, còn trong phòng khách thì bà không tiện nhìn, dù sao cũng là không gian cá nhân.

'Anh hai đổi tính rồi.' Quan Viện Viện bĩu môi, trong lòng lại càng thêm nghi hoặc, anh hai để một cô gái thay đổi thói quen sinh hoạt của mình, rốt cuộc là vì cái gì chứ?

Thật lòng thích cô gái kia đến vậy sao?

Nếu như thật là vậy thì sức mạnh tình yêu cũng vĩ đại ghê, ngay cả người như anh hai mà cũng bị ảnh hưởng, đúng là kỳ tích.

Cô vẫn luôn cho rằng đời này anh hai sẽ không động lòng với bất kỳ người nào, thậm chí sẽ không kết hôn.

Nhưng thế sự thật khó lường!

Tình cảm quả nhiên là thứ khó lý giải nhất trên đời.

Nó có thể thay đổi rất nhiều người, rất nhiều chuyện.

Nhưng đối với cô mà nói, nó là một thứ không tồn tại.

Tất cả tình cảm của cô, đã dùng hết rồi...