Độc Gia Sủng Thê P2

Chương 349: Anh đưa em về nhà (1)




Chương 349: Anh đưa em về nhà (1)

Nhà họ Sầm

Hai vợ chồng Sầm Chí Quyền đưa Nguyễn Miên Miên về căn biệt thự nhỏ, dặn nhà bếp chuẩn bị một bữa tối phong phú nhưng cô bé căn bản chẳng ăn được mấy miếng.

Sợ cô bé đói, Quan Mẫn Mẫn lại bảo nhà bếp chuẩn bị thêm vài món điểm tâm mà cô bé thích đưa qua nhưng Miên Miên vẫn chỉ ăn vài miếng rồi thôi, trên gương mặt nhỏ vẫn tràn ngập lo lắng.

Cuối cùng, vẫn phải nhờ tiểu Quan tiên sinh dẫn cô bé cùng con Jess và một đám Xù con ra bãi cỏ chơi thì trên gương mặt cô bé mới thoáng lộ chút ý cười.

Quan Mẫn Mẫn đứng ở ban công nhìn xuống bãi cỏ đang sáng đèn, thở dài một tiếng.

Đời người, thật sự đâu đâu cũng có điều ngạc nhiên, ngạc nhiên đến nỗi khiến người ta trở tay không kịp.

Thật không ngờ hôn lễ của Chí Vũ và Mộng Mộng lại xảy ra chuyện lớn như vậy.

Không biết Trang Lâm và anh hai ở nước Pháp lãng mạn kia thế nào nhỉ?

'Nhìn gì mà nhập tâm vậy?'

Sầm Chí Quyền từ phòng ngủ bước ra, từ phía sau vòng tay qua vùng bụng đã hơi nhô lên của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

'Nhìn bọn trẻ chơi.'

Sầm Chí Quyền nhìn xuống vườn hoa rồi thu hồi tầm mắt, 'Con trai trưởng thành rồi, không tệ, còn biết an ủi em gái.'

Sầm phu nhân quay đầu nhìn hắn, 'Sao anh biết Miên Miên là em gái?'

'Bất kể thế nào, Chí Vũ cũng sẽ không bỏ Mộng Mộng.'

'Đây không phải chuyện có bỏ hay không, mà người kia, đã tra ra được chưa?'

Đây mới là điều cô quan tâm.

Nhất định phải tóm được cái tên đã hại Mộng Mộng ra xử lý cho tới nơi tới chốn.

'Thực ra, tra không được có lẽ đối với hai đứa mà nói cũng không có gì không tốt.'

Đương nhiên, từ góc độ pháp luật mà nói, người kia phải chịu sự trừng phạt nhưng từ góc độ tình cảm mà nói, chuyện này đã qua nhiều năm như vậy rồi, tra được thì thế nào? Sự tổn thương mà Mộng Mộng phải chịu sẽ không vì thế mà xóa sạch.

Hơn nữa còn có thể gây ra sự rối rắm giữa ba người, huống gì, giờ còn có thêm một đứa con.

Bất kể xử lý thế nào cũng đều sẽ như cho thêm một dao vào vết thương chưa lành của Mộng Mộng.

'Ý anh là, tốt nhất không cần tìm người đàn ông kia ra?'

'Anh chỉ đứng trên góc độ cá nhân phân tích chuyện này mà thôi. Còn về chuyện hai đứa muốn xử lý thế nào thì là chuyện của hai đứa.'

'Ông xã...'

'Hử?'

'Nếu như...' Sầm phu nhân ngập ngừng một chút rồi quay sang nhìn ông xã mình, 'Nếu như...' Cô ho nhẹ một tiếng mới nói tiếp, 'Em chỉ nói nếu như thôi nha, lỡ như con trai không phải là của anh, anh có cần em nữa không?'

Sầm tiên sinh hết lời để nói lườm cô.

Cô rảnh rỗi quá sao? Chuyện nhàm chán như vậy cũng nghĩ ra được?

'Có hay không? Liệu anh có ghét bỏ em không?'

'Ghét bỏ cái gì?'

'Ghét bỏ em từng có quan hệ với người đàn ông khác, sinh con cho người đàn ông khác?'

'Em lúc nào thì có quan hệ với người đàn ông khác? Lại còn sinh con nữa?' Đầu của Sầm tiên sinh lại bắt đầu đau.

'Anh tưởng tượng một chút không được sao?'

'Chuyện không xảy ra, bảo anh làm sao tưởng tượng?'

'Vậy đổi một cách nói khác, lúc đầu anh muốn chịu trách nhiệm với em, là bởi vì đó là lần đầu tiên của em?'

Haizz, loại tư duy gì nữa đây? Phụ nữ có thai ai cũng vậy sao?

'Sầm Chí Quyền, anh trả lời đi!'

Không nghe được câu trả lời, phụ nữ có thai bắt đầu không vui.

'Anh cũng không phải người theo chủ nghĩa Chauvin.'

Nhưng dù vậy hắn vẫn rất vui vì cô trong sạch.

'Vậy anh nói xem, Chí Vũ có để ý đến chuyện này không?'

'Nếu như nó thật lòng yêu cô ấy, cho dù để ý thì vẫn sẽ chấp nhận.'

Đây chính là yêu sao?

'Ông xã, cho nên bất kể em thế nào anh đều chấp nhận cả đúng không?'

'Đúng đúng, đều chấp nhận hết.'

Thấy tâm tình của cô không ngừng biến chuyển, hắn không thể không cẩn thận ứng phó, 'Đến giờ uống sữa rồi, vào đi thôi.'

'Sao lại uống nữa rồi?' Sầm phu nhân vừa nghe nhắc tới bữa ăn phụ mỗi ngày phải ăn thì bắt đầu đau đầu.

'Đương nhiên phải uống, đến lúc sinh ra công chúa nhỏ mới trắng trẻo mập mạp được.'

'Anh chỉ biết quan tâm con gái, không thèm quan tâm em, em không thèm...'

'Sao có thể chứ? Hai người đều là người anh yêu nhất.'

'Vậy con trai thì sao?'

'Con trai cũng vậy.'

'Thì ra tình thương của anh bác ái như vậy.'

'Là vì em sinh nên anh đều yêu hết.'

'Vậy nghe còn được.' Sầm phu nhân rốt cuộc hài lòng, ngoan ngoãn ngồi xuống sofa uống hết ly sữa.

****

Biệt thự bên bờ biển

Căn biệt thự dành cho tân hôn vốn tràn đầy không khí vui vẻ lại không một bóng người.

Lúc Sầm Chí Vũ đẩy cửa phòng ngủ bước vào, tâm tình chua chát đến khó chịu.

Tối nay vốn là đêm tân hôn của họ, vậy mà...

Hắn cởi áo vest ra, tiện tay ném sang một bên sau đó là cà vạt, áo sơ mi, quần...

Vào nhà tắm xong một lượt nước lạnh, hắn mệt mỏi ngả người xuống chiếc giường lớn thật thoải mái kia nhưng thế nào cũng không ngủ được.

Sau khi xảy ra chuyện như vậy, sao hắn có thể ngủ được chứ?

Mộng Mộng của hắn, không biết bây giờ ra sao rồi? Liệu có sợ hãi, đau khổ đến khóc không?

Hắn tắt hết đèn, mắt nhắm hờ, trong đầu chỉ toàn những suy nghĩ về cô, từ lúc ban đầu quen biết cô cho tới bây giờ, gương mặt xinh đẹp của cô, nụ cười ngọt ngào, trong sáng như một thiên sứ kia.

Nhưng ai có thể ngờ, trong lòng thiên sứ vui vẻ kia lại có một vết thương sâu như vậy.

Cái tên khốn kia!

Cái tên khốn đáng chết kia!!

Tại sao lại làm tổn thương Mộng Mộng như vậy?

Hắn đột nhiên ngồi bật dậy, với tay mở hết đèn lên.

Sau đó là một đêm không ngủ cho tới trời sáng.

Buổi sáng ngày thứ ba sau khi chuyện đó xảy ra, Sầm phu nhân đưa Nguyễn Miên Miên đi thăm Nguyễn Mộng Mộng.

Đối với cô bé, Nguyễn Mộng Mộng không sợ hãi, cũng không trốn tránh, chỉ có điều vẫn chưa thể thoải mái mở lòng tâm sự mà thôi.

Quan Mẫn Mẫn ngồi với cô một lúc rồi dẫn Miên Miên rời đi, khi cánh cửa phòng bệnh đóng lại rồi mở ra, Nguyễn Mộng Mộng vội ngẩng đầu lên, đầy hy vọng lẫn có chút khẩn trương nhìn về phía cửa, là ông Nguyễn.

Trong lòng không khỏi có chút...một chút thất vọng.

Không phải hắn!

Cô thấy mình rất mâu thuẫn, vừa mong chờ hắn đến lại có chút sợ hãi không biết làm sao đối mặt.

Cô sợ mình nhất thời không kìm chế được cho hắn một cái tát!

Nhưng, nếu như thật sự đánh hắn, cô nhất định sẽ hối hận.

Bởi vì hắn căn bản không nhớ ra cô là ai.

Hoặc có lẽ, đây mới chính là điều cô oán giận nhất.

Hắn dùng cách như vậy đoạt lấy sự trong sạch của cô nhưng lại có thể dễ dàng quên cô đến như vậy!

Tuy rằng tối hôm đó hắn bị người ta bỏ thuốc nhưng mà... nhưng mà... sao hắn có thể quên được chứ?

'Mộng Mộng, buổi sáng Chí Vũ có đến nhưng con còn chưa dậy.' Bà Nguyễn nhìn ra được sự thất lạc và bối rối của con gái, nhàn nhạt nói.

'Chuyện này không liên quan gì đến Chí Vũ, con không thể cứ trốn tránh nó mãi. Ba mẹ biết chuyện này là một cơn ác mộng trong đời con, không dễ vượt qua nhưng Chí Vũ nó cũng không dễ dàng gì, hai đứa nên ngồi lại nói chuyện đàng hoàng với nhau.'

Hai ông bà đối với phản ứng của nhà họ Sầm và cá nhân Sầm Chí Vũ tương đối hài lòng. Chuyện xảy ra cho đến giờ, không hề có bất kỳ tin tức bất lợi nào bị lộ ra ngoài, đương nhiên, cũng sẽ không có ai dám đem chuyện của nhà họ Sầm ra để bàn ra tán vào.

Chỉ có điều, Mộng Mộng vẫn không chịu nói chuyện đàng hoàng với Chí Vũ, hai vợ chồng chỉ có thể chờ con gái từ từ bình tĩnh lại.

Nhưng dù sao cũng không thể kéo dài quá lâu.

'Ba, ba có hận người đàn ông kia không?' Nguyễn Mộng Mộng cúi thấp đầu, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt góc chăn, giọng nhẹ như gió thoảng.

Trải qua sự chấn động ngày hôm đó, đến giờ cô đã dần hồi phục lại, không còn hoảng loạn như trước.

'Người nào?'

Ông Nguyễn thoáng sửng sốt sau đó hiểu ra, vẻ mặt nghiêm lại, dùng giọng gần như nghiến răng nghiến lợi nói, 'Đời này tuyệt đối đừng để cho ba gặp được tên kia, bằng không ba nhất định phải liều chết với nó.'

Không có người cha nào có thể tha thứ cho người đàn ông đã từng cưỡng bức con mình, bất kể vì lí do gì cũng không thể.

'Ba...' Nguyễn Mộng Mộng ngạc nhiên mở to mắt nhìn ba mình, nếu biết sự thật, ông sẽ làm sao đây?

'Nếu như... nếu như người kia là...'

'Được rồi, con nằm nghỉ một chút đi.' Bà Nguyễn lên tiếng ngắt lời. Cứ nhắc mãi đến tên cặn bã đó làm gì chứ? Nghe là đã thấy không thoải mái rồi.

Còn nói nữa, lỡ như con gái lại bị đả kích thì làm thế nào? Vốn không dễ dàng gì tâm trạng mới hồi phục đôi chút.

'Mẹ...'

'Mẹ con nói đúng đó, con nghỉ ngơi trước đi. Cái tên cặn bã đó nhất định có ngày bị trời trừng phạt.' Ông Nguyễn cũng lo cho tâm trạng của con gái.

Nguyễn Mộng Mộng mở miệng mấy lần, cuối cùng không nói gì thêm, lặng lẽ nằm xuống nhưng cố thế nào cũng không ngủ được, trong đầu chỉ toàn những chuyện giữa cô và hắn, cả Miên Miên nữa...

Cô bé đã gọi cô là "chị" suốt sáu năm...

Nhớ lại vừa nãy, lúc theo Mẫn Mẫn vào thăm cô, vẻ mặt con bé đầy lo âu, sợ hãi gọi cô một tiếng "chị" sau đó bởi vì sự lãnh đạm của cô mà không dám lên tiếng nữa, trong lòng Mộng Mộng chua xót vô cùng.

Miên Miên là con cô! Là con gái của cô và hắn!

Nhưng giờ cô vẫn còn chưa biết phải làm sao đối mặt với con bé cho nên, cô vẫn hèn nhát lựa chọn trốn tránh.

Nhưng dù sao cũng không thể trốn tránh cả đời được.