Chương 347: Ngõ cụt (1)
Thế là, Sầm Chí Vũ ôm cô bé đang khóc không thành tiếng kia lần nữa quay lại căn phòng họp vừa nãy.
Trấn an thật lâu cô bé mới ngừng khóc.
'Đừng khóc nữa, khó coi quá.' Tay ôm con Xù nhỏ, tiểu Quan tiên sinh đưa cho cô bé một chiếc khăn ướt.
Sầm Chí Vũ đón lấy, tỉ mỉ giúp cô bé lau mặt, nhìn vẻ tội nghiệp của cô bé mà đau lòng không thôi.
Cho dù hận, dù ghét tên đàn ông kia đến mấy thì trẻ con vẫn là vô tội, hắn không ghét được.
'Anh rể...'
Giọng cô bé đầy nghẹn ngào lẫn ủy khuất, yếu ớt gọi.
'Ừ.' Sầm Chí Vũ dịu dàng trả lời cô bé.
'Anh có...có...không cần...không cần...'
Chữ "chị" này, cô bé làm sao cũng nói không nên lời.
Chuyện xảy ra trong hôn lễ, cô bé hoàn toàn không hiểu gì nhưng khi thấy chị gái nhìn anh rể kêu một tiếng thất thanh rồi ngất xỉu, sau đó lại thấy những người lớn nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái cùng những lời xì xào bàn tán, cô bé không phải hiểu hoàn toàn nhưng đại khái chính là mình không phải là con của ba mẹ mà do chị gái sinh ra, chị gái mới là mẹ của cô bé...
Cô bé sợ lắm!
Nhìn màn hình lớn trên lễ đài chỉ còn một màu đen, nhớ lại một bức ảnh vừa mới chiếu khi nãy, ảnh chị hai với chiếc bụng lớn...
Sao lại như vậy?
Sao lại như vậy?
Chị hai thực sự là mẹ sao? Còn ba mẹ lại là ông ngoại bà ngoại?
Vậy ba của cô bé là ai?
Cô bé rất sợ, rất sợ!
Liệu có phải, bây giờ ai cũng không cần cô bé không?
Liệu có phải, bây giờ anh rể không cần chị hai nữa không?
Một cô bé mới 6 tuổi, năng lực tiếp thu vốn hữu hạn.
'Không cần cái gì?' Thấy cô bé một câu cũng nói không hoàn chỉnh, lòng Sầm Chí Vũ đau như thắt lại, chỉ có thể giúp cô bé lau đi nước mắt đang không ngừng rơi kia.
'Không cần...không cần... không cần... chị hai...'
Cuối cùng vẫn bật ra từ mấu chốt đó.
Có lẽ do thói quen nhiều năm, nhất thời không cách nào sửa được.
Huống gì đó chỉ là lời người ngoài nói, đứa bé trong bụng chị biết đâu là người khác thì sao?
'Không đâu, sẽ không đâu.... Sao anh lại không cần... cô ấy chứ?'
Sầm Chí Vũ suýt nữa cũng bật ra ba chữ "chị của em", lúc nói câu này, trong lòng cũng khổ sở vô cùng. Cô gái mà hắn nâng niu, che chở trong lòng bàn tay, sao lại...
'Được rồi, chuyện còn chưa làm rõ ràng, cứ đưa đứa nhỏ về nhà trước.' Sầm Chí Quyền lên tiếng đề nghị sau đó nhìn sang ông Nguyễn, 'Bác, nếu như bác không ngại, cứ để Miên Miên đến ở nhà cháu mấy hôm, bác thấy sao?'
Giờ tinh thần Nguyễn Mộng Mộng không ổn định, hai bác Nguyễn chắc cũng không yên lòng mà để đứa nhỏ ở nhà cho bảo mẫu cũng không được, chi bằng để đứa nhỏ ở lại nhà họ Sầm, ngoại trừ được chăm sóc chu đáo ra, còn có Tiểu Duệ làm bạn, chắc cũng không đến nỗi.
Ông Nguyễn nghe vậy, nhìn Nguyễn Miên Miên trong lòng Sầm Chí Vũ, 'Miên Miên, ba mẹ phải ở bệnh viện chăm sóc chị hai, con có muốn đến nhà anh rể ở không?'
Tuy rằng chuyện đã lộ nhưng ông Nguyễn vẫn xem Miên Miên như con gái mình, hơn nữa xem ra chuyện giữa Sầm Chí Vũ và con gái chắc chưa dễ dàng kết thúc.
Nếu như nhà họ Sầm đã lên tiếng, vậy chỉ có thể đợi con gái bình tĩnh lại rồi nói sau, huống gì, Miên Miên đến ở nhà họ Sầm, đối với con bé mà nói vẫn tốt hơn.
'Con...con...' Nguyễn Miên Miên nhìn "ba" mình, lại nhìn "anh rể", cuối cùng nhìn sang tiểu thái tử của nhà họ Sầm.
Tiểu Quan tiên sinh nhìn chú chó trên tay lại nhìn cô bé, 'Nó tên Harry, em có thể đưa con chó đen của mình qua cùng nhau chơi.'
Nể tình lúc nãy cô bé khóc thảm thương như vậy, hắn cũng không so đo.
'Em có thể mang Jess qua thật sao?' Cô bé ngập ngừng hỏi lại.
Trước giờ cậu rất ghét Jess của cô bé, lúc này lại dễ dãi như vậy, cô bé sợ cậu chỉ nói chơi.
'Tôi là loại người nói không giữ lời vậy sao?' Tiểu thái tử mím môi, có chút không vui hỏi.
'Được rồi được rồi, cứ quyết định vậy đi. Chúng ta về nhà nghỉ ngơi trước, được không?' Quan Mẫn Mẫn kéo tay chồng mình đứng dậy, đi đến trước mặt Sầm Chí Vũ, 'Chí Vũ, bọn chị đưa Miên Miên về nhà trước.'
'Được, cám ơn.' Sầm Chí Vũ thả cô bé ra.
****
Lúc Nguyễn Mộng Mộng mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy là hình ảnh ba mẹ đang ngồi ở bên giường, trong một khoảnh khắc đó, cô không biết mình mơ hay thực cho nên, mở mắt hồi lâu vẫn không lên tiếng.
'Mộng Mộng, con tỉnh rồi? Có muốn uống nước không?' Bà Nguyễn nhìn đôi môi khô khốc của con gái, dịu giọng hỏi.
'Mẹ...' Cô vừa lên tiếng mới phát hiện cổ họng khô đến đáng sợ, ông Nguyễn thấy vậy vội đứng lên rót nước cho con, bà Nguyễn thì đau lòng sờ mặt cô, 'Đợi lát nữa hẵng nói.'
Đỡ con gái ngồi tựa vào đầu giường, ông Nguyễn đưa ly nước ấm qua.
Nguyễn Mộng Mộng đón lấy, uống từng ngụm nhỏ, rất nhanh đã uống hơn một nửa, đang định trả ly nước cho mẹ thì ánh mắt tình cờ chạm phải một đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy đang nhìn vào trong qua chiếc rèm cửa khép hờ.
Đèn trong phòng rất sáng, đèn hành lang ngoài phòng bệnh cũng sáng, đập vào mắt cô là vầng trán cao rộng của người đàn ông, sóng mũi cao thẳng, đôi môi mím chặt, gương mặt đó, so với gương mặt của người kia trong giấc mộng đang chéo nhau...
Là hắn, lại không phải là hắn!
Chiếc ly trong tay cô run lên, nước mắt cũng theo đó bật ra...
'Không, không phải như vậy...'
Mộng và hiện thực không ngừng xoay chuyển, đầu cô đau quá, trái tim cũng đau đến nỗi sắp không thở được.
'Mộng Mộng, sao vậy?' Bà Nguyễn sốt ruột hỏi, ông Nguyễn nhìn theo hướng nhìn của con gái thì đã thấy bóng dáng cao ngất ấy đã xoay người, rời đi.
Ông nặng nề thở dài một tiếng, bước đến, kéo rèm cửa lại.
****
Tại sao lại sợ hắn đến thế?
Bọn họ, ở trong mắt đối phương chẳng lẽ đã không còn chút tín nhiệm nào sao?
Vừa thấy hắn đã sợ đến phát khóc, chẳng lẽ hắn giống người đã làm tổn thương cô đến vậy sao?
Tâm tình Sầm Chí Vũ rất nặng nề, mỗi bước chân đều nặng như đeo đá.
Dù rằng hắn cũng bị sự thật kia đả kích nặng nề nhưng hắn chưa hề nói nửa câu làm tổn thương đến cô.
Được thôi, hắn chỉ có thể xem như tâm trạng cô đang hỗn loạn, đợi cô bình tĩnh lại rồi hẵng nói sau vậy.
Từ thang máy bước ra, đón hắn là một bóng dáng quen thuộc, cô chậm rãi bước đến, dừng lại trước mặt hắn.
'Anh Chí Vũ...'
Quan Viện Viện lên tiếng, mắt đăm đắm nhìn người đàn ông vẻ mặt thâm trầm trước mặt, gian nan lên tiếng.
Sầm Chí Vũ nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên thành một đường cong, cuối cùng không nói gì, cất bước đi tiếp.
Cô gái này, hắn từ nhỏ nhìn cô lớn lên, tình cảm dành cho cô tuyệt đối không ít hơn bất kỳ chị em gái nào trong nhà họ Sầm, vậy mà cô còn dùng cách này để làm tổn thương Mộng Mộng của hắn.
Dù rằng đây là sự thực nhưng cách cô dùng cũng quá quyết tuyệt rồi.
Cô gái này, trong mắt có sự quyến luyến dành cho hắn, hắn không phải kẻ ngốc, sao lại không nhìn ra điểm này.
Chỉ có điều, hắn đối với cô không có chút tình cảm nam nữ nào nên cố tình lờ đi.
Cô không có bất kỳ hành động bày tỏ nào, hắn cũng không tiện vạch trần tâm tư của cô, vì vậy sau khi cùng Mộng Mộng xác định tình cảm, hắn đã hẹn cô ra, giới thiệu cho hai người quen nhau để cô hiểu, hắn đối với Mộng Mộng là thật lòng.
Nhưng cô gái này, sao cứ tự đẩy mình vào ngõ cụt vậy chứ?
Nếu không phải hắn biết lúc nhỏ cô từng bị tổn thương, nếu cô không phải phụ nữ, hắn nhất định đã cho cô một cái tát, hỏi cô bị người khách vạch trần vết thương như vậy, có đau hay không?
Nhưng cuối cùng, hắn chỉ hít sâu một hơi, không nói một lời, cất bước đi qua cô.
'Anh Chí Vũ...'
Quan Viện Viện vội xoay người, nhìn bóng dáng quyết tuyệt của người đàn ông cách mình càng lúc càng xa nhưng lại không dám đuổi theo một bước.
Cuối cùng, đã triệt để khiến anh Chí Vũ ghét cô rồi!
Chắc là, anh ấy cả đời cũng sẽ không để ý đến cô nữa!
Trước khi làm chuyện này, không phải đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi sao?
Tại sao lúc này lòng cô lại đau đến vậy?
Cô là người xấu, xấu đến nỗi ngay cả anh Chí Vũ cũng hận cô!
Nước mắt dần làm mờ tầm mắt, cô không nhìn thấy gì nữa!
Lòng cô đau quá, đau quá!
Cô sai rồi sao? Sai thật rồi sao?
Cô đã không thể nào suy nghĩ được nữa, đau đớn lan tràn trong từng tế bào khiến cô đứng cũng không vững, chiếc túi xách trên tay rơi xuống đất, cả người cũng vô lực khuỵu xuống, vùi mặt giữa hai gối để mặc cho nước mắt rơi tí tách...
Cô không dám khóc thành tiếng, hoặc nói đúng hơn, cô khóc một cách lặng lẽ, nước mắt rất nhanh đã đọng thành một vũng nhỏ trên sàn...
'Cô à, cô không sao chứ?'
'Cô à, cô không khỏe sao?'
Những người đi qua hoặc y tá thấy cô khóc thê thảm như vậy đều tiến đến hỏi thăm.
Nhưng không có giọng nói mà cô muốn nghe!
Cô biết, sau này cũng sẽ không có!
Sẽ không có ai đến an ủi cô bé trốn trong bụi cây khóc đến suýt ngất đi nữa rồi!
Bởi vì cô bé đã trưởng thành, trở thành một phù thủy có tâm địa xấu xa, tất cả mọi người đều muốn tránh xa cô bé ấy như rắn rết!