Chương 341: Yêu, là dũng cảm tiến tới (2)
Theo lý mà nói, cho dù đã ngủ rồi chắc cũng phải nghe được tiếng chuông cửa mới đúng chứ!
Lâu như vậy không ra mở cửa, là không muốn mở? Hay là vì gì khác?
Vừa nghĩ đến chuyện khác, mắt vô thức lướt qua tấm bảng treo nơi cửa...
Chắc...chắc không phải hắn đang ở cùng một cô gái khác chứ?
Cái "ở cùng" này đương nhiên không phải mỗi người ngồi ở một đầu sofa nói chuyện phiếm mà là...
Vừa nghĩ tới có lẽ sẽ gặp phải tình cảnh này, cô lập tức nhụt chí, không biết lỡ như thực sự là vậy, bản thân phải làm sao đối mặt...
Quan Dĩ Thần quấn một chiếc khăn tắm bước ra, vừa đi vừa dùng một chiếc khăn khác lau mái tóc ướt sũng, vẻ mặt không vui.
Rõ ràng hắn đã treo biển đừng làm phiền vậy mà từ lúc ở trong phòng tắm đã nghe tiếng chuông cửa, hơn nữa còn vang không ngừng cho đến bây giờ, hắn bực dọc ném khăn tắm lên sofa, bước ra mở cửa.
Không biết là nhân viên phục vụ nào không biết điều như vậy, ngày mai hắn nhất định phải phàn nàn với khách sạn mới được.
Cửa vừa mới mở ra, một câu nói đầy tức giận bằng tiếng Pháp cũng trực tiếp bật ra khiến Trang Lâm vốn đang định đưa tay ấn chuông thêm lần nữa bị dọa đến giật nảy mình.
Đương nhiên, người bị giật mình không chỉ có Trang Lâm mà cả Quan Dĩ Thần cũng ngớ ra.
Sao lại là cô?
Sao cô lại ấn chuông phòng hắn vào lúc này?
Điều quan trọng là, đây là Paris, không phải Singapore.
Sao cô lại ở đây? Đến để làm gì?
Quá nhiều câu hỏi nghẹn ở cổ họng khiến hai người đều không ai lên tiếng, cứ vậy đứng nhìn đối phương.
Mãi đến khi từ thang máy cách đó không xa vang lên tiếng bước chân hai người mới cùng hoàn hồn lại.
'Em đến đây làm gì?'
Quả nhiên, đây là câu đầu tiên của hắn!
Trang Lâm cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn nhưng lúc cúi đầu mới phát hiện, đập vào mắt cô là một mảng ngực trần rắn rỏi vẫn còn vương nước...
Lại nhìn xuống, là một chiếc khăn tắm quấn ngang hông che đi bộ vị quan trọng.
Sao hắn lại mặc như vậy ra mở cửa?
Tuy rằng không phải lần đầu tiên nhìn thân thể của người đàn ông này nhưng dưới tình huống này...
Trong mũi là mùi sữa tắm hắn dùng khiến cô không khỏi đỏ mặt.
'Có thể...có thể vào trong rồi nói không?'
Nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, hắn rốt cuộc lùi lại hai bước, lách mình để cô kéo va li vào sau đó đóng cửa.
Khi nghe tiếng cửa khóa "cạch" một tiếng, trái tim cô lại bắt đầu đập điên cuồng trong lồng ngực.
Paris lúc này, đã là 2 giờ sáng.
Trong một gian phòng suite của khách sạn 5 sao nào đó, đèn vẫn còn sáng trưng.
Quan Dĩ Thần cũng không bởi vì sự có mặt của cô mà khoác thêm áo ngủ, cứ vậy thoải mái ngồi xuống sofa, thuận tay rút một điếu thuốc ra, châm lửa.
Sự trầm mặc lần nữa lan tràn giữa hai người.
Trang Lâm thực ra rất khẩn trương, tuy rằng trước khi đến đã suy nghĩ vô số lần, sau khi gặp hắn nên nói những gì.
Nhưng lúc thực sự đối mặt, cô vẫn khẩn trương vô cùng, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối nhưng gương mặt đỏ ửng, trên vầng trán trơn bóng còn tươm một lớp mồ hôi mỏng.
Quan Dĩ Thần nhả một vòng khói, chậm rãi nói, 'Cởi áo khoác ra.'
'Hả?' Trang Lâm ngẩng lên nhìn hắn, đôi mắt trong trẻo tràn đầy khó hiểu lẫn khẩn trương.
Cái người này, sao lại trực tiếp như thế?
Chẳng lẽ hắn đối với thân thể cô mê luyến đến mức này sao? Mỗi lần gặp mặt đều như thế...
Nếu là trước đây, chắc là cô sẽ lại suy nghĩ lung tung nhưng bây giờ...
Nhìn vẻ hoảng hốt của cô, haizz, sợ hắn như vậy, sao lại vượt một đoạn đường dài tìm hắn làm gì?
'Anh không có ý gì khác.' Cho dù có, cũng sẽ không thừa nhận trước mặt cô nữa, 'Bên ngoài trời lạnh nhưng trong phòng độ ấm vừa đủ.'
Hắn vốn định tắt điều hòa trước khi đi ngủ nhưng chưa kịp tắt thì cô đã đến rồi!
Không nóng mới là lạ!
Nghe hắn nói vậy, Trang Lâm mới nhận ra nguyên nhân cơ thể mình nóng như vậy, không chỉ bởi vì cùng hắn ở chung một không gian mà bởi vì độ ấm trong phòng và bên ngoài thực sự khác biệt quá nhiều.
Thế mà cô lại tưởng là, hắn bảo cô cởi áo là vì cái kia...
Thế là, run run cởi áo khoác ra, động tác có chút chậm chạp, màu hồng trên gương mặt xinh xắn càng đậm thêm.
Bởi vì thẹn thùng, cũng bởi vì những suy nghĩ không nên có lúc nãy.
Cởi áo khoác ngoài ra, trên người chỉ còn lại một chiếc áo thun mỏng cùng quần Jeans, thứ trang phục ít khi mặc này khiến cô thoạt nhìn trẻ hơn tuổi thật mấy phần.
Trước đây gặp cô đều mặc váy, nếu không thì là trang phục công sở, thoạt nhìn rất nhu mì và nhã nhặn, giờ đổi thành quần jeans áo thun thế này, nhìn cô rất xinh đẹp lại sinh động khiến ánh mắt hắn sâu thêm mấy phần.
Nếu có gì không tốt thì chắc chỉ có quần jeans không dễ cởi cho lắm, nhất là loại quần jeans bó này.
Trang Lâm vắt áo khoác trên gối, hai tay sít sao nắm lấy, chiếc hộp vuông cứng nhắc trong túi áo khoác cấn vào tay cô, cô muốn lấy nó ra nhưng chần chừ mãi vẫn không làm.
Hắn...nhìn cô bằng ánh mắt như vậy làm gì?
Nói chuyện đi! Nói chuyện đi!
Không biết là cô đang nói với bản thân hay muốn thúc giục người đối diện.
Dường như vẻ mặt đã tiết lộ nội tâm cô đang nghĩ gì, Quan Dĩ Thần lần nữa lên tiếng...
'Em đến Pháp làm gì?'
Cô làm sao biết được, lúc ở sân bay thấy cô đuổi theo mình, hắn đã từng tràn đầy hy vọng, tưởng rằng cô đã chịu tha thứ.
Ai ngờ, cô lại đến để trả nhẫn!
Tất cả hy vọng hóa thành hư không, hắn còn có thể làm gì? Trực tiếp ném chiếc nhẫn vẫn luôn không nỡ ném đi kia vào sọt rác.
Nhưng giờ cô lại chủ động xuất hiện trước mặt hắn.
'Em...nghe nói anh đang cần tìm một trợ lý giỏi cả tiếng Trung lẫn tiếng Pháp...'
Đây có thể coi như một lý do chứ?
Đây chắc là Sầm Chí Quyền nói cho cô phải không? Người "em rể" này thật là... chuyện nhàm chán như vậy mà cũng làm được.
'Anh đã tìm được rồi.' Hắn nhả một vòng khói, không mặn không nhạt nói.
'Ồ.' Nghe vậy, tim Trang Lâm thắt lại, bàn tay đang cầm áo khoác bởi vì khẩn trương mà mướt mồ hôi.
'Em từ chức ở Sầm thị rồi?' Hắn lại hỏi.
Trang Lâm lại cảm thấy, không thể tiếp tục nói chuyện với hắn thế này nữa, nếu không nói ra nguyên nhân cô đến đây, cô sợ lát nữa cô sẽ bởi vì quá sợ hãi mà rút lui.
Không trả lời câu hỏi của hắn, đầu cô càng cúi thấp hơn mấy phần, run rẩy lấy chiếc hộp trong túi áo khoác ra, trong ánh mắt kinh ngạc của hắn, cũng giống như hôm nọ ở sân bay, nhẹ nhàng đặt nó trên chiếc bàn ngăn cách hai người.
'Cái này...anh còn muốn tặng em không? Những lời anh nói lúc ở Hawaii, có còn hiệu lực không? Em...em muốn thử...'
Cô gần như nhắm mắt, nín thở nói một hơi.
Chỉ tiếc là, cô đợi thật lâu, thật lâu vẫn không nhận được bất kỳ phản ứng nào của hắn!
Trái tim cô, từ khẩn trương, chờ mong bắt đầu trở nên bất an, mất mát, cuối cùng là tuyệt vọng.
Chắc là...đã trễ rồi phải không?
Hoặc có lẽ là, Sầm Chí Quyền đã hiểu sai ý hắn, thực ra trong lòng hắn, cô vốn không quan trọng như vậy.
Không nhận được bất cứ câu trả lời nào, cô khó xử đến nỗi không ngồi nổi nữa, cô không thể xem như không có chuyện gì mà tiếp tục ngồi ở đây, trước mặt hắn.
'Xin lỗi đã làm phiền anh.'
Cô lảo đảo đứng lên, giọng nghẹn ngào, nước mắt đã như một màn sương mù khiến cô dường như không nhìn rõ nữa, cũng không dám nhìn hắn thêm một lần nào, sợ nhìn thấy vẻ khinh thường trên mặt hắn, càng sợ nghe được những lời khiến mình bị tổn thương từ miệng hắn.
Chiếc áo khoác, bởi vì động tác đứng lên đột ngột mà rơi xuống đất nhưng cô cũng chẳng để ý, chỉ muốn rời khỏi nơi khiến mình chật vật, xấu hổ này càng nhanh càng tốt.
Cô loạng choạng bước đi, tiếng bước chân nhỏ vụng trong đêm yên tĩnh lại nghe thật rõ ràng...
Quan Dĩ Thần đăm đắm nhìn chiếc hộp nhỏ trước mặt mình...
Không phải hắn đã ném vào sọt rác rồi sao? Sao nó lại ở đây?
Mà câu nói vừa nãy của cô, có phải giống như những gì hắn nghĩ không?
'Trang Lâm...'
Hắn vô thức gọi tên cô, lúc hoàn hồn lại mới chậm chạp phát hiện, người đối diện sớm đã không thấy bóng dáng!
Chết tiệt!
Hắn mắng thầm một câu, dụi tắt điếu thuốc trên tay, đứng bật dậy đuổi theo.
Trước khi Trang Lâm kịp đặt tay lên nắm cửa thì đã bị hắn từ phía sau giữ lấy sau đó cả người bị xoay về phía hắn, cả người cô bị hắn áp lên cánh cửa, vây phủ trong vòng tay mình.
'Những lời em nói vừa nãy, lặp lại lần nữa!' Hắn khàn giọng nói, một tay mạnh mẽ nâng cằm cô lên để cô nhìn thẳng vào mắt mình, không cho cô trốn tránh nữa.
Tâm tình của Trang Lâm thật giống như đi tàu lượn siêu tốc...
Chẳng lẽ những lời cô nói lúc nãy hắn không nghe thấy sao?
Thật là...
Nếu hắn muốn cô nói thêm một lần, tại sao không phải là hắn nói chứ?
Mấy lời này, không phải nên để đàn ông nói hay sao?
'Nói lại một lần.' Hắn lần nữa yêu cầu, thái độ cứng rắn hơn mấy phần.
'Tại sao không phải anh nói?' Cô cắn môi, hỏi ngược lại.
'Em muốn nghe anh nói gì?'
Những lời ngọt ngào dỗ dành phụ nữ, hắn thừa nhận, mình thực sự không biết.
Nhưng nếu cô muốn, hắn sẽ tận lực thỏa mãn.
Thỏa mãn yêu cầu của cô dù sao vẫn dễ hơn bản thân mờ mịt làm bậy làm bạ.
Nếu như là ngày đầu tiên biết người đàn ông này, Trang Lâm cảm thấy mình thật sự không cách nào giao tiếp được, tuy giờ cô cũng không dám nhận là rất hiểu hắn nhưng vẫn hiểu được một chút.
'Anh...tại sao anh cầu hôn với em?'
Câu hỏi này, thực ra cũng rất khó trả lời.
Mà cô, thực ra không trông mong nghe được một câu trả lời khiến mình cảm động nhưng câu trả lời không được tự nhiên của hắn vẫn khiến cô có chút không biết nói sao.
'Một người đàn ông cầu hôn với một cô gái, còn có nguyên nhân gì chứ?'
Đây mà coi như câu trả lời sao? Có khác gì ném lại câu hỏi cho cô tự suy nghĩ chứ?
'Cũng đâu có người nào khác cầu hôn với em, em làm sao biết đàn ông cầu hôn là vì nguyên nhân gì.'
'Vậy em có đồng ý hay không?'
Cô đã vượt ngàn dặm xa xôi đến đây, hắn còn hỏi?!
'Anh làm em đau, buông tay.' Mặt cô nóng bừng, hai chữ "đồng ý" đơn giản này thế nào cũng nói không nên lời.
Xem ra, hai người bọn họ, đối với tình yêu thứ này thật sự là non nớt đến ngây ngô!
'Anh xem như em đồng ý rồi.' Hắn thả tay khỏi cằm cô, nhấc bổng cả người cô lên, áp lên cửa phòng...