Độc Gia Sủng Thê P2

Chương 335: Có hắn, còn mong ước gì hơn nữa? (1)




Chương 335: Có hắn, còn mong ước gì hơn nữa? (1)

Diệp Hàm Quân tai nạn qua đời, ba ngày sau hỏa táng.

Tang lễ của bà, Quan Mẫn Mẫn không đi bởi vì lão gia tử cho rằng một phụ nữ có thai không tiện tham gia. Cô rối rắm một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý với ông là không đi.

Chuyện trước kia như gió thoảng, giờ bà đã không còn, cứ để nó qua đi.

Mẫn Thiên Vân dưới sự đồng hành của Quan Thiệu Hiên, từ Zurich bay về, Sầm Chí Quyền đích thân đến sân bay đón hai người sau đó đưa đến nhà tang lễ.

Người nhà của Diệp Hàm Quân đã di dân ra nước ngoài nhiều năm nay, bình thường cũng không qua lại nhiều cho nên khi bà vì tai nạn qua đời, canh giữ bên quan tài chỉ có một đứa con gái là Lý Tử Mạn.

Mẫn Mẫn không đến, Sầm Chí Quyền thay cô thắp một nén nhang.

Cho dù bà đáng hận đến mấy thì cũng là người đưa cô đến cuộc đời này, giờ bà đã không còn, những gì bà làm sai coi như xóa bỏ hết, ít nhất đây là những gì hắn nghĩ.

Nhưng rõ ràng, Diệp Dao, người bị xử chung thân được hai nữ cảnh sát đưa đến lễ tang lại không nghĩ như vậy.

Vừa vào đến, nhìn thấy hai vợ chồng Mẫn Thiên Vân, cô ta liền xông đến vừa khóc vừa mắng, nói bà hại chết Diệp Hàm Quân.

Nếu như không phải có hai nữ cảnh sát áp chế, có lẽ cô ta đã xông đến thật.

Lý Tử Mạn khom lưng vừa tạ lễ vừa xin lỗi hai người sau đó tiến đến khuyên đứa em gái tâm trạng bất ổn của mình.

Sau đó, Sầm Chí Quyền cũng đưa hai người rời đi.

Về tới nhà họ Quan, Quan Mẫn Mẫn và tiểu Quan tiên sinh đã chờ ở đó từ lâu.

Người một nhà đã lâu không gặp, đương nhiên đều lưu lại dùng cơm ở nhà họ Quan.

Ăn cơm xong, Quan Mẫn Mẫn bởi vì mang thai mệt mỏi nên quay về phòng mình nghỉ ngơi, vừa đặt mình xuống nệm đã nặng nề ngủ mất.

Đây xem như lần đầu tiên Sầm Chí Quyền tiến vào căn phòng thời con gái của cô, khắp phòng đều đầy khí tức của thiếu nữ, điều này hắn có thể chấp nhận, nhưng khi nhìn thấy những bức hoạt hình BL 18+ dán trên tường thì góc trán không khỏi giật giật.

Cô vợ nhỏ này của hắn thật sự là...

Còn giá sách trong thư phòng nhỏ của cô nữa, cả một hàng dài đều là những quyển truyện tranh trẻ em không nên đọc, chẳng trách năm đó thành tích lại kém như vậy.

Cô không phải ngốc, chỉ là đầu óc không chịu đặt vào chuyện học hành mà thôi.

'Ba...' Cậu nhóc rón rén đi vào, gọi nhỏ.

'Gì? Ngủ không được?' Sầm Chí Quyền xoay người nhìn về phía con trai, vừa nãy lúc Mẫn Mẫn muốn đi ngủ, hắn cũng đuổi cậu nhóc về phòng ngủ trưa, ai ngờ giờ lại chạy đến đây.

'Không muốn ngủ.' Tiểu Quan tiên sinh lắc đầu, 'Sách của mẹ thú vị không?'

'Trẻ con không nên đụng đến, đi thôi.' Sầm Chí Quyền bước đến kéo con trai ra ngoài.

Hắn không muốn con trai mình tuổi còn nhỏ xíu đầu óc đã bị đầu độc, tuy rằng trong lòng hiểu rõ, thực ra con trai cái gì cũng biết cả.

'Ba, dẫn ba đến một chỗ.' Cậu nhóc bỗng thần bí kéo hắn đến ban công.

Cái gì nữa đây?

Sầm Chí Quyền đứng trên ban công trồng đầy hoa oải hương nhìn về phía nhà cũ của mình cách đó không xa, bãi cỏ xanh mướt, hoa đang nở rộ, ánh mặt trời chiếu rực rỡ trên mặt hồ lăn tăn.

Hình như đã lâu lắm rồi hắn không quay về căn nhà đó.

Từ lúc cùng cô ở bên nhau, đều trực tiếp quay về nhà lớn họ Sầm.

Nhưng sau khi ba mẹ li hôn, trong nhà ngoại trừ quản gia và người làm cũng không còn ai ở nữa.

'Muốn về bên đó sao?'

Sầm Chí Quyền cúi đầu nhìn đứa con trai đang bám vào thành lan can hỏi.

Hình như hắn chưa từng đưa con trai về căn nhà đó!

Nhưng con trai đưa hắn ra đây chỉ để nhìn vườn hoa nhà hắn thôi sao? Hay là có ý gì khác?

Cậu nhóc lắc đầu, 'Không phải, cho ba thêm một cơ hội đoán thử.'

'Liên quan đến mẹ con?'

Cậu nhóc gật đầu.

Sầm Chí Quyền lại nhìn xung quanh, nhà họ Sầm, vườn hoa nhà họ Quan, khoảng cách này, lại nhìn về phía hồ bơi đang gợn sóng lăn tăn, nghĩ tới một khả năng nào đó, góc trán giật giật...

Hắn nhìn sang con trai...

Cậu nhóc cũng nhìn hắn...

Ánh mắt truyền tải cùng một tin tức.

'Kính viễn vọng?' Sầm Chí Quyền hỏi.

Cậu nhóc đắc ý gật đầu, không hổ là ba của thiên tài nhi đồng, nhanh như vậy đã đoán ra.

Chẳng trách lần trước ở trước mặt cô nhắc chuyện kính viễn vọng cô lại có vẻ chột dạ như vậy!

Nhưng chuyện cô dùng kính viễn vọng nhìn trộm hắn này, nếu như không phải hôm nay vào phòng của cô, dưới sự dẫn dắt của con trai, hắn thế nào cũng không đoán ra được, cô gái trước giờ tránh hắn như rắn rết lại dám nhìn trộm hắn?

Hắn không cho rằng cô làm vậy là vì yêu thầm hay gì đó.

Đây tuyệt đối có liên quan đến mấy bức hoạt hình cô dán trên tường kia, cô thế mà tưởng tượng hắn thành nhân vật chính trong mấy quyển truyện tranh kia?

Thật đáng đánh đòn mà!

Nhưng giờ Sầm phu nhân không chỉ một người, nếu cô chịu để hắn đánh đòn hắn cũng không dám!

'Ba, con không có nói gì với ba hết đó nha!' Cậu nhóc kéo léo rũ sạch quan hệ, bằng không lỡ bị Quan tiểu thư nói hắn là phản đồ thì sao?

'Ba biết rồi, con không nói gì hết.' Sầm Chí Quyền sờ chiếc đầu nhỏ, 'Có muốn qua bên đó xem không?'

'Đợi mẹ cùng đi đi.' Cậu nhóc gật đầu.

Hai cha con cùng xuống lầu, cậu nhóc mở máy tính bảng, vào hệ thống giao dịch chứng khoán, cùng Sầm Chí Quyền thảo luận những được và mất trong đầu tư gần đây của mình.

Hai cha con đã rất lâu không ngồi với nhau nói chuyện nghiêm túc rồi cho nên, lần nói chuyện này chớp mắt mà đã hơn một tiếng đồng hồ.

Mẫn Thiên Vân từ trên lầu bước xuống, bảo người làm cắt trái cây, pha trà, mang điểm tâm ra sau đó ngồi xuống gần đó, hào hứng nghe hai người bàn những chuyện mà bà chỉ hiểu loáng thoáng.

'Mẹ, có chuyện muốn nói với con sao?'

Đang nói chuyện với con trai nhưng Sầm Chí Quyền vẫn để ý đến Mẫn Thiên Vân.

'Ừm.' Bà mỉm cười.

'Bà ngoại, bà có gì thì cứ nói, con nghe tai trái sẽ qua tai phải đi hết.' Cậu nhóc chẳng buồn ngẩng đầu lên nói.

Thông thường khi người lớn có chuyện muốn nói đều sẽ đẩy con nít đi chỗ khác, những người lớn trong nhà cũng không ngoại lệ nhưng cậu vốn chẳng mấy hứng thú với chuyện của họ.

'Không sao đâu mẹ, mẹ cứ nói.' Sầm Chí Quyền cho đến giờ xem như khá hiểu con trai mình, những gì không nên nghe, không nên nói cậu nhóc đều biết rất rõ ràng.

Không bằng nói cậu nhóc không có hứng thú thì đúng hơn.

'Chuyện mẹ muốn nói với con, có lẽ khiến con hơi khó xử...' Mẫn Thiên Vân rối rắm một lúc cuối cùng vẫn nói ra.

'Chuyện của nhà họ Diệp?' Có thể khiến Mẫn Thiên Vân cảm thấy khó xử, ngoại trừ những người họ Diệp kia ra, hắn không nghĩ ra có khả năng nào khác.

Mẫn Thiên Vân gật đầu, thở dài một tiếng, 'Diệp Hàm Quân đã không còn, Diệp Dao...cũng còn trẻ như vậy, con có thể nghĩ cách, giúp hình phạt của nó nhẹ một chút không?'

Hôm nay lúc đi thắp hương cho Diệp Hàm Quân, nhìn thấy di ảnh của bà, sự nài xin trong ánh mắt ấy không hiểu sao cứ quẩn quanh trong tâm trí bà.

Nghe Lý Tử Mạn nói, lúc bà chuẩn bị đăng ký lên máy bay thì đột nhiên như phát điên chạy khỏi sân bay, nói muốn đi tìm con gái mình...

Trong cơn hoảng loạn, bị xe tông phải!

Sau đó cứ vậy ra đi!

Bà nghĩ, trước khi linh hồn rời khỏi thể xác, điều bà tâm niệm nhất, không thể buông xuống nhất, nhất định là con gái của mình.

Bất kể là Diệp Dao hay là Mẫn Mẫn.
Sầm Chí Quyền trầm ngâm suy tính khả năng làm chuyện này.

Mẫn Thiên Vân nhìn vẻ suy tư của hắn, 'Chuyện này, con đừng để Mẫn Mẫn biết. Mẹ không có ý gì khác, nếu như con cũng không giúp được, vậy thì thôi.'

Bà đối với Diệp Dao tuy rằng tình cảm không sâu đậm như với Mẫn Mẫn nhưng dù thế nào, nó cũng là đứa con mà bà mang nặng đẻ đau.

Vốn, bà cũng định cả đời này không gặp lại nữa.

Nhưng không ngờ, hai người lại lần nữa gặp nhau, hơn nữa còn nhanh như vậy, lại còn là ở trước linh đường của Diệp Hàm Quân.

Lúc thấy cô bị áp tải bởi hai cảnh sát, bà không phải không động tâm. Dù rằng về mặt lý trí, bà biết Diệp Dao phải trả giá cho những gì mình đã làm nhưng trong lòng vẫn có chút khổ sở.

Diệp Hàm Quân nếu biết được, chắc chết cũng khó mà nhắm mắt đúng không?

Nhưng chuyện bà có thể làm được chỉ là hỏi thử xem có thể giúp giảm hình phạt được không?

Một cô gái đang tuổi xuân tươi đẹp lại phải trải qua phần đời còn lại trong tù, thật sự rất tàn nhẫn.

Sầm Chí Quyền trầm ngâm một lúc mới nói, 'Con về hỏi luật sư thử xem.'

Hắn chỉ có thể trả lời bà như vậy.

'Cám ơn con.'

Nếu Chí Quyền chịu hỏi, cho dù không có cách, vậy bà chỉ có thể chấp nhận.

Những gì bà có thể làm cũng chỉ có thế.

Đời này, đã định sẵn hai mẹ con vô duyên.

*****

Lúc Quan Mẫn Mẫn thức dậy đã là 3 giờ chiều.

Sầm Chí Quyền đang ngồi tựa đầu giường, thấy cô mở mắt, sự dịu dàng trong đáy mắt không hề giấu diếm, 'Tiểu trư tỉnh rồi?'

'Anh mới là heo.' Sầm phu nhân không cam lòng véo hắn một cái.

'Ừ, cho nên chúng ta là đồng loại.' Sầm tiên sinh gật đầu đồng ý.

'Con trai đâu?'

'Đang đợi em dậy nhưng đợi không nổi, về nhà chúng ta tham quan trước rồi.'

'Nhà chúng ta?' Quan Mẫn Mẫn ngớ ra, một lúc vẫn chưa phản ứng lại kịp.

'Ừ, là nhà cũ của anh, giờ là của chúng ta, em có muốn qua xem một chút không?'

'Cũng không phải chưa từng qua, có gì mà xem!' Căn nhà đó, từ nhỏ đến lớn cô đã đến không biết bao nhiêu lần.

'Vậy không bằng em dẫn anh đi tham quan phòng của mình?' Hắn hỏi với giọng trêu chọc.

Nhìn vẻ mặt hắn, Quan Mẫn Mẫn biết chắc chắn không có gì tốt.